Chương 279.2: Nói Chuyện Thâm Sâu.

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:32:37

Nếu lương thực của Vương Bạc dồi dào chỉ cần dùng đại quân vây khốn Túc thành, không đến một tháng nhân mã Yến Vân trại không thể tiếp tục thủ thành sẽ phải chủ động suất kích. Nếu như nói Vương Bạc bại trong tay Lý Nhàn và Vương Tu Đà, thì chẳng bằng nói y từ khi bắt đầu đã bại trong tay Lý Mật. Mà Lý Mật cũng không chiếm được cục diện mà mình mong muốn, gã vốn tưởng rằng Vương Bạc cho dù có bạc nhược, dựa vào mười lăm vạn quân đánh hạ một thị trấn nho nhỏ của quận Đông Bình cũng không thành vấn đề. Cho dù nhân mã của Yến Vân trại có thiện chiến hơn nữa nếu muốn đánh bại Vương Bạc cũng khôi phải là một chuyện trong một chốc một lát, lại kéo thêm nhân mã Ngoã Cương trại chặn đường lui của Yến Vân trại, cục diện này hoàn toàn bạo loạn, Trương Tu Đà quận Tề, Dương Nghĩa Thần ở phía bắc Hoàng Hà đều kéo vào trong nước, tốt nhất là đẩy triều đình một lần nữa triệu tập nhân mã Đông đô bao vây tiễu trừ, vậy đại sự của gã sẽ thành công năm phần. Đúng vậy, đúng như Từ Thế Tích đoán, Lý Mật mưu đồ chiếm lấy Lạc Dương Đông đô. Trước khi gã đi tìm Vương Bạc, cũng đã thu thập được mấy đội người giang hồ, tổng binh lực cộng lại không dưới hai trăm ngàn. Nhưng gã vẫn không yên lòng. Lý Mật hiểu rõ chiến lực của đám giang hồ này rõ như lòng bàn tay. Hai trăm nghìn người thoạt nhìn rầm rộ đông nghịt, nhưng triều đình chỉ cần phái ba đến năm vạn nhân mã cùng với một tướng tài đi là có thể ngăn trở thậm chí là đánh tan. Mà hiện giờ trong triều đình danh tướng đa phần đều theo Hoàng đế Dương Quảng hồ đồ kia đi Liêu Đông chinh phạt Cao Cú Lệ lần thứ ba, ngoại trừ đám người Trương Tu Đà, Dương Nghĩa Thần gã có chút kiêng kị, ã cũng không còn gì băn khoăn khác nữa. Đúng theo những gì gã nghĩ, chỉ cần gây ra bạo loạn cuốn lấy Dương Nghĩa Thần và Trương Tu Đà, gã có thể dễ dàng chiếm được Đông đô. Mà chỉ cần chiếm được Đông đô, dựa vào danh hiệu của Lý Mật gã chỉ cần hô to ở Lạc Dương, đến lúc đó còn lo gì không có người đến đầu hàng? Bây giờ đa số đám thế gia vẫn đang quan sát, chỉ sợ sẽ đều phái người đến sẵn sàng góp sức với mình. Trồng một cây ngô đồng, còn sợ chim phượng hoàng không đến sao? Có thể nói, mưu đồ của Lý Mật đã thành công hơn phân nửa. Ngoài thị trấn Lôi Trạch quận Đông Bình, hơn ba vạn nhân mã Ngoã Cương trại đang bận rộn xây dựng doanh trại. Mà bốn cánh quân ngăn chặn bốn cửa của Lôi Trạch, nhân mã Ngoã Cương trại gần như bao vây kín một thị trấn Lôi Trạch nho nhỏ, chỉ chờ Đại đương gia Địch Nhượng ra lệnh một tiếng là sẽ phát động công thành. Bên ngoài doanh trại đại quân Ngoã Cương Trại, du kị không ngừng đi qua đi lại. Trong đại doanh binh lính vội vàng dựng lều trại, còn có đội lính chấp pháp cầm đao trong tay đi tuần tra. Bởi vì Trình Tri Tiết không có ở đây, thủ lĩnh kị binh Ngoã Cương lại liền tạm thời do Đơn Hùng Tín đảm nhiệm. Đơn Hùng Tín có địa vị rất cao trên giang hồ, Địch Nhượng khỏi binh đều dựa vào y kêu gọi lực lượng, khiến cho vô số hảo hán trên giang hồ sẵn sàng đến góp sức, địa vị của y trong Ngoã Cương trại cũng gần bằng Địch Nhượng. Người này cao khoảng một thước sáu, vừa đen vừa thấp, nhưng lại khỏe mạnh như trâu ngựa đực. Hơn nữa tướng mạo tầm thường thoạt nhìn giống như một nông phu không có chút thu hút nào, là người mà bỏ vào trong đám đông cũng không bao giờ khiến người ta để ý. Nhưng bản lĩnh của người này không thể khinh thường, thường dùng một thiết thương lớn, cho dù là Trình Tri Tiết so với y cũng phải kém hơn một phần. Hai người bình thường luận võ giao thủ, mười lần thì Trình Tri Tiết thắng được một hai lần đã là rất khó rồi. Thân hình thấp bé của y, lại cưỡi một con ngựa cao lớn thoạt nhìn có chút buồn cười, nhưng người Ngoã Cương trại đều biết rằng, thực sự lên sa trường chém giết, thì cái người nhìn có vẻ buồn cười này sẽ biến thành hung thần ác quỷ. Bây giờ đang ở ngoài thị trấn Lôi Trạch khiêu chiến, đó chính là Nhị đương gia của Ngoã Cương trại Đơn Hùng Tín. Y chỉ dẫn theo ba trăm kị binh khiêu khích ở ngoài thị trấn Lôi Trạch sau đó lại chạy như bay về. Thỉnh thoảng có kị binh của Ngoã Cương trại huýt sáo vang dội với quân coi giữ Yến Vân trại canh giữ trên tường thành, sau đó cười vang một trận. Đơn Hùng Tín cho thuộc hạ không ngừng lớn tiếng châm chọc quân coi giữ của Yến Vân trại, muốn khiến nhân mã trong thành ra giao chiến. Chỉ có điều binh lính Yến Vân trại giống như đầu gỗ đứng trên tường thành, không ngờ lại làm như không thấy bọn họ đang khiêu khích ở ngoài thành. Đơn Hùng Tín sau khi quay về quân doanh của Ngoã Cương trại thì kéo mũ giáp xuống tuỳ ý vứt đi, một thân binh lanh lẹ tiếp được mũ giáp cầm đi theo Đơn Hùng Tín vào đại doanh. - Tiên sư nhà nó chứ. Vừa vào lều của Địch Nhượng Đơn Hùng tín liền mắng to: - Đám Yến Vân trại thật giống như đám rùa rụt đầu vào trong vỏ? Bố ở ngoài thành hô đến khản cả giọng, đám người trên tường thành lại giống như lũ đầu gỗ, không thú vị chút nào. - Đơn Nhị ca hào khí ngất trời, luận công phu thiên hạ ít có người bì kịp, đám Yến Vân trại tất nhiên không dám đơn thương độc mã giao thủ với Nhị ca rồi. Lý Mật phe phẩy quạt trong tay khẽ cười nói. Hôm nay thời tiết có chút nóng bức, gã mặc một áo đạo màu trắng, cầm quạt lông trong tay, thoạt nhìn vô cùng nho nhã. Được gã khen hai câu, Đơn Hùng Tín liền vội vàng phẩy tay nói: - Mật Công nói đùa, chút bản lĩnh của ta không đáng nhắc tới. Nếu Trình huynh đệ của ta quay về dẫn quân cho ngài, đó mới là hào kiệt vạn người mến mộ. Địch Nhượng cười cười nói: - Trong Ngoã Cương trại chúng ta văn có Mậu Công, võ có Giảo Kim, hai người đều là thiên tài đệ nhất thiên hạ, đáng tiếc Mật Công không gặp được. Không bằng Mật Công ở lại Ngoã Cương của ta được không? Sau này có thể làm quen với huynh đệ chúng ta một chút. Lý Mật xua tay cười nói: - Ta cũng muốn ở lại Ngoã Cương trại, nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc. Gã đứng lên chậm rãi nói, phân tích một chút đại sự thiên hạ sau đó nói: - Vì dân chúng thiên hạ, vì Địch đại ca, ta nguyện ý vì Ngoã Cương trại tập hợp thêm nhiều nhân mã hơn nữa. Đợi ta tu tập thêm mấy chục vạn đại quân trợ giúp cho Ngoã Cương trại xong, lúc đó ta sẽ ở lại cùng nhau nâng cốc với các huynh đệ. - Mật Công muốn đi sao? Địch Nhượng đứng lên kinh ngạc hỏi. Lý Mật phe phẩy quạt lông mỉm cười nói: - Đúng vậy, ta đã liên lạc được mấy hảo hán ở trên Lục lâm đạo Hà Bắc, hôm nay muốn cáo từ với Địch đại ca. Đợi ta khuyên được mấy hảo hán kia đến quy thuận Ngoã Cương trại ta sẽ quay về. - Đáng tiếc... Địch Nhượng thở dài: - Ta còn nói đợi cứu được Mậu Công và Giảo Kim huynh đệ ra thì để hai người gặp nhau một chút. Lý Mật cười nói: - Không có gì đáng tiếc ta, lâu thì một năm nữa, mà nhanh thì nửa năm nữa ta sẽ lại quay về Ngoã Cương trại, đến lúc đó ta sẽ ở lại không đi nữa. Địch Nhượng kéo tay Lý Mật vui sướng hỏi: - Mật Công nói thật sao? - Thật. Lý Mật mỉm cười nói, quạt lông phe phẩy, phong độ ngời ngời.