Chương 241: Đi Thăm Hỏi Các Gia Đình

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:31:35

. Toàn bộ buổi sáng ba mươi tết ba người Lý Nhàn luôn ở sau núi, thời tiết mùa đông ở Long Đông luôn lạnh đến mức không rút tay ra được, hơn nữa gió núi dường như có thể thổi thẳng vào trong xương cốt của con người ta, càng thêm rét lạnh khiến cho người ta chỉ hận không thể phóng hoả toàn bộ quả núi để lấy chút ấm áp. Mặc dù Lý Nhàn khuyên rất nhiều lần nhưng hai người Diệp Hoài Tụ và Âu Tư Thanh Thanh vẫn không chịu về, Lý Nhàn bảo bọn họ tìm một chỗ tránh gió nhưng hai người đồng thời quật cường lắc đầu, sau đó hai cô gái nhìn nhau, đồng thời mỉm cười. Lý Nhàn trước mỗi nấm mồ đều dừng lại nói chuyện một lúc, kính một chén rượu, đốt một nắm tiền giấy lớn. Hắn cởi áo khoác chồn nhung dày của mình ra cho hai người Âu Tư Thanh Thanh phủ lên người cho đỡ lạnh, thân hình chỉ mặc một cái áo xanh càng thêm thon dài cao ngất. Âu Tư Thanh Thanh và Diệp Hoài Tụ mặc áo khoác của Lý Nhàn, nắm tay lại đứng ở một bên yên lặng chờ đợi, chỉ có điều ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi thân hình cao ngất kia. Đợi sau khi Lý Nhàn đốt xong tiền giấy và kính rượu xong, hắn không giống như lúc còn ở Yến Sơn ngồi một ngày. Bởi vì năm nay khác, có hai nữ tử không chịu được gió rét đang đứng ở cách đó không xa chờ hắn. Hơn một trăm nấm mộ này thực ra là mộ không, các huynh đệ Huyết kị và Thiết Phù Đồ đa số đều được chôn ở Yến Sơn, cũng chôn trong lòng Lý Nhàn. Rất nhiều người Thiết Phù Đồ chết trận ở chỗ khác, Lý Nhàn đều dựng lên một nấm mồ cho bọn họ ở Cự Dã Trạch. Đói với từng ngôi mộ không còn làm chuyện cúng tế trang nghiêm như vậy trong mắt người khác ít nhiều cũng có chút buồn cười, nhưng Lý Nhàn kính rượu hoá vàng mỗi lời nói mỗi hành động đều rất cẩn thận tỉ mỉ. Mà Diệp Hoài Tụ và Âu Tư Thanh Thanh đứng ở nơi đó trong lòng tuyệt đối không hề có chút khinh thị nào, bởi vì cả hai nàng đều biết rằng, Lý Nhàn cúng tế không phải chỉ vì những người đã từng vì bảo vệ hắn mà chết, mà còn cúng tế một khoảng thời gian đã mất đi. - Đi thôi. Lý Nhàn mang theo giỏ quay về, nhìn hai người mỉm cười hỏi: - Có lạnh không? Âu Tư Thanh Thanh lắc lắc đầu lại gật đầu một cái, mà Diệp Hoài Tụ chỉ cười cười. - Không nghĩ được nơi này so với Yến Sơn cũng chẳng ấm áp hơn chút nào. Lý Nhàn cười nói: - Hai nàng cũng thế, vì sao cứ phải ở lại nhìn ta mới được? Diệp Hoài Tụ nhận lấy giỏ trong tay Lý Nhàn, xoay người đi về phía chân núi như một con khổng tước kiêu ngạo, vừa đi vừa hạ giọng nói: - Ta chỉ sợ ngươi quên trả rổ cho ta cho nên mới chờ ngươi. Âu Tư Thanh Thanh cũng kiêu ngạo ngước cằm lên nói: - Muội cũng vậy. Lý Nhàn xì một tiếng mỉm cười, sự lo lắng trong lòng đã tiêu tan. Không thể quay về Yến Sơn đốt cho huynh đệ chút tiền giấy, trong lòng hắn cảm thấy rất áy náy. Hắn không biết mình đốt tiền giấy ở Cự Dã Trạch liệu có đến được tay của các huynh đệ hay không, cũng không biết những người kia có thể bắt bẻ là Cự Dã Trạch mới tự ủ rượu chưa đủ hương vị hay không. Nhưng nếu như không làm những việc này, có lẽ hắn sẽ càng thêm không thoải mái. Ba người Lý Nhàn sau khi đi rồi, Trương Trọng Kiên và Đạt Khê Trường Nho đi ra từ sau khối đá lớn, hai người nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, sau đó nhìn nhau cười. Trong tay bọn họ cũng cầm theo giỏ, trong giỏ cũng là rượu trắng và tiền giấy. - Thanh Thanh và An Chi rất xứng đôi. Đạt Khê Trường Nho thở dài nói. Trương Trọng Kiên cười cười hỏi: - Vậy người còn lại thì sao? Đạt Khê Trường Nho trầm mặc một lúc nói: - Cũng rất xứng đôi. - Ngươi không cảm thấy tiểu tử kia có chút tham lam hay sao? Trương Trọng Kiên hỏi. Đạt Khê Trường Nho bĩu môi nói: - Ngươi đang lo lắng cho Tiểu Địch sao? - Nói lung tung. Trương Trọng Kiên nắm tay nói: - Ranh con kia nếu dám không cần Tiểu Địch, một quyền của ta đập nát lòng lang dạ sói của nó. Chỉ có điều. . Tiểu Địch vẫn còn nhỏ, bây giờ không tranh được với hai người kia. Ta chỉ sợ Tiểu Địch đợi thêm hai năm nữa, cũng không biết hai người kia đã sinh em bé rồi hay chưa. Không được, quay về ta nhất định phải đi tìm đạo quan xin một cái đạo phù, trước tiên phong ấn tên ranh con kia lại rồi nói sau. - Già mà không kính. Đạt Khê Trường Nho trừng mắt nhìn Trường Trọng Kiên một cái, lập tức nhìn về phía bóng lưng của ba người kia. Y đưa tay về phía bóng lưng của Âu Tư Thanh Thanh đo một chút, lại đưa tay về phía bóng lưng của Diệp Hoài Tụ đo một chút chân thành nói: - Đều là nữ nhân sinh sản tốt, mông lớn, dễ sinh con trai. - Ngươi mới già mà không kính. Trương Trọng Kiên cười nói: - Diễm phúc của ranh con này cũng thật nhiều, ta thật không ngờ nữ nhân như Diệp Hoài Tụ cũng bị nó hàng phục. Ừm, có phong thái của ta năm đó. Đạt Khê Trường Nho uống một ngụm rượu mạnh, bĩu môi. - Chuyện nữ nhi thường tình của đám trẻ, chúng ta đừng quản nhiều làm gì. Bọn nó tự có biện pháp giải quyết của mình, hơn nữa, An Chi không phải là một người hay thay lòng đổi dạ. Trương Trọng Kiên gật đầu nói: - Nó tất nhiên không dám thay lòng đổi dạ, bằng không Uyển Thừa quay về sẽ tha cho nó sao? - An Chi, buổi chiều đi thả diều với muội đi. Âu Tư Thanh Thanh vừa đi vừa nói: - Khó có được thời gian rảnh rỗi, Diệp tỷ tỷ nữa, chúng ta cùng đi đi, gọi thêm Gia Nhi nữa. Diệp Hoài Tụ lắc đầu nói: - Phi Hổ Mật Điệp vẫn còn chút chuyện chưa xử lý xong, chiều ta còn phải gặp mấy vị Đương Đầu thảo luận một chút. Các ngươi đi đi, ta không đi đâu. - Sang năm mới rồi, thư giãn chút đi mà. Lý Nhàn làm bộ nhìn chằm chằm đường núi phía trước nói. - Đây là quân lệnh hay là khuyên bảo? Diệp Hoài Tụ vén lại sợi tóc trên trán nói: - Nếu như là quân lệnh của tướng quân, vậy ta đồng ý. Nếu như là khuyên bảo, vậy thì thôi đi, chuyện của năm nay ta cũng không muốn kéo dài đến sang năm. Lý Nhàn ảo não liếc mắt nhìn Diệp Hoài Tụ một cái, lại không có lời gì để nói. Thật ra từ sau khi từ Vận thành quận Đông Bình quay về, Âu Tư Thanh Thanh đã nhạy bén phát hiện ra giữa Lý Nhàn và Diệp Hoài Tụ nhất định xảy ra chuyện gì đó, tuy rằng Diệp Hoài Tụ vẫn là bộ dáng mây trôi nước chảy, nhưng lúc nhìn Lý Nhàn trong mắt thỉnh thoảng sáng ngời. Loại ánh mắt này, Âu Tư Thanh Thanh có thể hiểu được. Cho nên trong lòng nàng âm thầm thề, sẽ không bao giờ thua Diệp Hoài Tụ. Ở thời đại tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, Âu Tư Thanh Thanh là nữ tử trên thảo nguyên càng không cảm thấy chuyện Lý Nhàn có nữ nhân khác là chuyện không thể nào. - Không đi thì thôi, ta và muội đi. Lý Nhàn phất tay áo nói với Âu Tư Thanh Thanh: - Vậy thì hai chúng ta đi. Nói xong đi lên phía trước, Âu Tư Thanh Thanh trong lòng vui vẻ nhảy nhót đuổi theo. Mà Diệp Hoài Tụ nhìn bóng lưng Lý Nhàn bỗng nhiên cười cười, khẽ lẩm bẩm: - Còn nói ngươi không phải là trẻ con? Làm gì có chuyện bé như vậy cũng giận dỗi? Đại trượng phu không phải dạng này nha... Nàng lắc đầu cười cười, lập tức đi về hướng tiểu viện sau núi của mình. Trong viện, nhị đương đầu Độc Cô Nhuệ Chí, tam đương đầu Lý Phiêu Phong, tứ đương đầu Khâu Ngư, ngũ đương đầu Lãnh Diệc đều đang đứng đợi nàng. Sau khi Diệp Hoài Tụ quay về mọi người đứng dậy chào. Diệp Hoài Tụ phất tay áo nói: - Đều ngồi đi, hôm nay hoàn tất tất cả mọi chuyện đi, tổng kết một chút, sang năm tướng quân sẽ hành động, Phi Hổ Mật Điệp của chúng ta sẽ đi tiên phong đấy, cho nên cần chuẩn bị đều phải chuẩn bị tốt, như vậy lễ mừng năm mới sẽ thoải mái hơn một chút. - Tướng quân nói, triều đình vẫn muốn đông chinh Cao Cú Lệ lần thứ ba, thiên hạ Đại Tuỳ nhất định sẽ đại loạn, cho nên chúng ta không thể tiếp tục nhàn rỗi ở trong trại nữa. Trước mắt tất nhiên là muốn nắm lấy quận Đông Bình, tuy rằng Vận Thành không khó đánh hạ, nhưng nhiệm vụ của chúng ta là giảm bớt thương vong đến mức thấp nhất, tốt nhất là không có thương vong. Diệp Hoài Tụ nhận lấy trà thơm Gia Nhi đưa cho uống một ngụm: - Vận Thành tuy nhỏ, nhưng lại là trận chiến kiểm nghiệm sức chiến đấu của Phi Hổ Mật Điệp của chúng ta. Cho nên các ngươi đều phải để ý một chút. - Ta tin tưởng các ngươi, đánh Vận Thành chẳng qua là dùng dao mổ trâu để cắt tiết gà, nhưng tóm lại cũng phải làm gọn gàng một chút, không thể để người trong sơn trại nói Phi Hổ Mật Điệp của chúng ta là lũ vô dụng ăn không ngồi rồi. - Đại đương đầu yên tâm. Tam đương đầu Lý Phiêu Phong nói: - Mật thám mấy tháng trước phái vào trong thành đã đợi mệnh làm việc, chỉ cần tướng quân hạ lệnh công thành, ta căm đoan trên tường thành sẽ không có ai chỉ huy quận binh. Diệp Hoài Tụ gật đầu nói: - Mật điệp do ta trực tiếp quản lý sẽ liên hệ với thích khách thuộc hạ của ngươi, quan trọng là... cửa thành. Toàn bộ buổi chiều Lý Nhàn đều thả diều ở sau núi cùng với Âu Tư Thanh Thanh, cùng nhau chơi còn có tiểu Địch và Hứa Trí Tàng lão nhân, cộng thêm Trương Trọng Kiên và Đạt Khê Trường Nho cũng chơi đùa bên Thủy Bạc dưới chân núi. Lý Nhàn lần đầu tiên giống như trẻ con lôi kéo sợi dây thừng bằng sợi bông chạy như điên, thực sự không có kinh nghiệm thả diều nên ngay từ đầu đã rơi xuống nhiều lần nhưng vẫn tiếp tục thả diều. Tiểu Địch rất giỏi, chống hai tay chỉ huy Trương Trọng Kiên chạy, thỉnh thoảng răn dạy mấy câu, hào kiệt giang hồ Trương Trọng Kiên cũng chỉ có thể khúm núm, nào dám tranh luận. Mãi cho đến tận khi trời tối đen mọi người mới quay về tập hợp ở đại sảnh sơn trại, đêm đó mọi người lại uống say mèm. Mà ngay cả Diệp Hoài Tụ cũng bị mọi người buộc uống đến hai má đỏ hồng, đi đường cũng có chút lảo đảo. Trương Tiểu Địch náo loạn muốn uống rượu, do Trương Trọng Kiên không đồng ý cho nên cô bé đi tìm Lý Nhàn phân xử, Lý Nhàn trực tiếp gõ đầu nó một cái nói: - Trẻ con uống rượu cái gì. Thê tử Chu Nhất Thạch Tôn thị vẫn còn bận bịu, cơm rượu trên bàn thật ra đa số là nàng tự tay làm. Cô gái này hiền lương thục đức, nấu ăn ngon, hơn nữa mọi người không ngờ tới tửu lượng của nàng lại kinh người như vậy, cuối cùng Chu Nhất Thạch uống rượu líu lưỡi nói không được ngược lại Tôn thị đứng ra giúp trượng phu chắn rượu, ai đến cũng không cự tuyệt, hù ngã rất nhiều đại lão gia, mọi người không thể không dựng ngón cái tán thưởng một câu nữ trung hào kiệt. Chu Nhất Thạch đã say đến mức bất tỉnh nhân sự đột nhiên đứng lên kiêu ngạo nói: - Vậy các ngươi... các ngươi nhìn xem đó là vợ của ai? Mọi người cười vang, vốn định giễu cợt Chu Nhất Thạch vài câu nhưng y nói xong câu này lại một lần nữa gục xuống bàn, mặc kệ người khác lay thế nào cũng không tỉnh lại. Màn đêm buông xuống uống say mèm, cuối cùng tụ họp lại trong đại sảnh không ngờ vô số hảo hán ngã xuống. Khiến người khác chú ý nhất chính là Hùng Khoát Hải cao lớn thô kệch vốn được xưng là đại hán tửu lượng thiên hạ vô song, không ngờ là tự biên tự diễn bị Gia Nhi khinh bỉ, hai người đấu rượu, một nhỏ xinh nhu nhược, một lưng hùm vai gấu, thật sự không nghĩ tới Hùng Khoát Hải lại không địch lại được. Cũng không biết Gia Nhi bụng nhỏ thế kia sao lại chứa nổi mấy cân rượu mạnh, sau khi đấu rượu khiến Hùng Khoát Hải thua xong thiếu nữ sắc mặt đỏ hồng hoan hô thắng lợi, giống như đắc ý mấy hôm trước chinh phục được Đại hắc mã của Lý Nhàn... Chỉ có điều tay mới vẫy được mấy cái, thiếu nữ mỉm cười ha hả vài tiếng thân mình lập tức mềm nhũn gục xuống bàn ngủ. Diệp Hoài Tụ và thủ hạ đỡ Gia Nhi quay về, bản thân nàng sau khi tắm giặt sạch sẽ cũng lên giường nghỉ ngơi. Sau khi tắm rửa xong cũng có cảm giác say hơn mấy phần, lúc mơ mơ màng màng ngủ bỗng có cảm giác khác thường. Nàng theo bản năng vươn tay nắm lấy trường kiếm bên giường, ngồi dậy nhìn về phía bóng đen chui vào từ cửa sổ hỏi: - Ai? Người nào đó không cẩn thận va vào ống đựng bút xấu hổ thấp giọng nói: - Xuỵt. . Ầy. . ta thay mặt sơn trại đến hỏi thăm các gia đình đấy...