Chương 245.2: Đêm Khuya Trăng Mờ Gió Lớn – Lúc Giết Người Phóng Hỏa

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:31:42

. - Không thể nào! To gan như vậy ư? - Ngươi không biết đấy thôi, lúc đó ta đang trực ở bên ngoài phòng khách của quận thủ Ngô đại nhân. Ta tận mắt nhìn thấy người cầm đầu đoàn người mặc áo xanh bước vào phòng khách, trực tiếp nói với mọi người là y đến từ Cự Dã Trạch. Ngươi cũng không nhìn thấy đấy thôi, mặt của Ngô đại nhân lúc đó bị dọa đến mức tím như gan lợn. - Mẹ nó, hơn một trăm người chúng ta, điều chúng ta đến phủ quận thừa để làm gì? Cái máy ném đá đầy uy lực lần trước mà Yến Vân Trại sử dụng đã đủ dọa người ta chết khiếp đi rồi, không cần nhiều, chỉ 10 chiếc thôi là chúng có thể dễ dàng san bằng Vận Thành của chúng ta. - Suỵt ... ngươi nói khẽ một chút. - Ta không nói thì ta không chịu được! Phập! Người không nói chuyện vậy là cả đời này sẽ không còn cơ hội để nói chuyện nữa rồi. Một mũi tên nỏ chuẩn xác cắm phập vào cổ họng của y, xuyên thẳng sang bên kia khiến cho máu tươi phun ra thành tia. Nhưng không để cho tên bên cạnh kịp phản ứng lại, thì hơn mấy chục hảo hán mặc áo đen đang đứng trên mấy nóc nhà ở hai bên đường đông thời giương liên nỏ. Phập! Phập ! phập! Những tiếng tên nỏ liên tiếp vang lên, hai mươi tên hộ binh đi phía trước và đám hộ vệ bảo vệ xe ngựa cứ hai ba người ngã xuống một lúc. - Có thích khách! - Bảo vệ đại nhân! - Chạy mau! - Ta giết các ngươi! Tất cả các âm thanh đồng loạt vang lên, cũng trong thời gia hai phút, quận binh bảo vệ Trương Tam Hằng đã bị bắn ngã 40 – 50 người, phần lớn đều chưa chết ngay, mà nằm dài trên mặt đất kêu rên. Rất nhiều quận binh vội vàng chuẩn bị nhưng không phải là chuẩn bị đánh lại mà là chuẩn bị tìm chỗ ẩn nấp, tránh khỏi liên nỏ tập kích. Nhưng chuyện nực cười hơn là Trương Tam Hằng dẫn theo nhiều hộ vệ như vậy nhưng đến lúc liên nỏ hoạt động hì xung quanh xe của ông ta lại nhanh chóng trống trơn, đến ngay cả người phu xe cũng nhanh chóng nhảy xuống, chui vào một con hẻm nhỏ để lánh nạn, trông bộ dạng của y chẳng khác gì một con thỏ chui vào hang. Vì né tránh liên nỏ mà rất nhiều quận binh không suy nghĩ gì hết, cắm đầu cắm cổ chạy đến núp vào chân tường hai bên đường. Cứ như vậy chẳng mấy chốc mà chiếc xe ngựa của Trương Tam Hằng lộ diện hoàn toàn trước mắt của đám thích khách. Lúc đầu thì Lý Phiêu Nhiên cũng đã lên một phương án ám sát hoàn chỉnh, có liên nỏ đột kích, sau đó thì người mai phục trong con hẻm sẽ xông ra ép hộ vệ của Trương Tam Hằng lui xuống, rồi sau đó sẽ chia binh ra chặn đứt đường lui của Trương Tam Hằng. Một bộ phận khác sẽ phụ trách ngăn cản cứu binh nếu như chúng xuất hiện, thậm chỉ y còn cử người chuyên phụ trách kéo xe ngựa chạy chậm. Nhưng vừa mới bắt đầu, liên nỏ vừa đột kích được mấy phát thì kế hoạch đã xong. Người thủ lĩnh chỉ huy nhiệm vụ lần này ảo não phát hiện ra, những bước phía sau hoàn toàn có thể lược bỏ, trực tiếp tiến hành bước cuối cùng. Y huýt một tiếng sáo, Mật Điệp mai phục lập tức hiểu được ám hiệu. Mấy chục thích khách đứng trên nóc nhà, sau khi phải bắn những nhát nỏ vô ích liền lần lượt nhảy xuống chứ không lui về. Bọn họ nhanh tay rút đỉnh thương được gài ở sau lưng ra, sau đó thì tất cả cùng hét lên, 40 – 50 người cùng vây lấy chiếc xe ngựa của Trương Tam Hằng, cùng một lúc dùng hết sức lực, phóng mạnh cây lao về phía chiếc xe. Phập! phập! Phập ! Những âm thanh sắc lạnh vang lên không ngớt, chỉ trong chốc lát cỗ xe ngựa của Trương Tam Hằng đã biến thành một con nhím khổng lồ. Trương Tam Hằng thật là đáng thương, trong lúc sợ hãi và tuyệt vọng đã bị hơn mười chiếc lao đâm trúng, chết ngay tại trận. Đám quận binh được ông ta đặc biệt điều động đến bảo vệ bản thân, lúc gặp chuyện chỉ biết chạy trốn, chứ đừng nói là có ai còn đứng lại xem quận thừa đại nhân còn sống hay đã chết. - Đến cổng thành! Thủ lĩnh của Mật Điệp lập tức hạ lệnh, rồi quay người bước đi, về căn bản là không thèm để ý đến đám quận binh đang chạy như ma đuổi kia. Lần hành động này có gần 100 người tham gia phục sát Trương Tam Hằng, nhưng đến khi thực hiện nhiệm vụ thì người của Mật Điệp ảo não nhận ra một chuyện, hôm nay có lẽ phái 10 người đi cũng dư sức xử lý chuyện này. Khi đám người Mật Điệp vội vã lên đường hướng về phía cổng thành thì ở cổng thành cũng đang có một màn kịch hay đang diễn ra. ... ... Mấy chục chiếc xe ngựa lớn chở theo vô số hòm gỗ chạy về phía cổng thành, đến khi còn chỉ còn cách cổng thành một đoạn thì bị quận binh giữ cổng chặn lại. - Làm gì vậy! Dừng lại hết cho ta! Tên đội trưởng lớn tiếng quát tháo. - Hôm nay ai trực? Qua đây gặp ta! Lúc này, từ chiếc xe ngựa thứ tư liền vọng lại một giọng nói. Người này sau khi nói xong thì buông rèm quay vào trong, nhưng cũng đủ kịp để người đội trưởng đứng gác nhìn thấy một người mặc quan phục. Gã chau mày, trong lòng thầm nghĩ đã muộn thế này rồi, tại sao quận thủ đại nhân sao lại đến cổng thành? Gã vừa đi vừa nghĩ ngợi, nhưng chưa bước tới phía trước cửa chiếc xe ngựa đó thì gã đã hiểu ra. "Quận thủ đại nhân muốn bỏ thành chạy trốn." Người đội trưởng này cũng nghe thấy chuyện sáng mai binh mã của Yến Vân Trại Cự Dã Trạch sẽ đến Vận Thành, cho nên đã hiểu ngay. Ngô Tỉnh Chi muốn chạy trốn, chẳng trách lại có nhiều xe ngựa đến như vậy, những hòm gỗ trên xe nhất định là vàng bạc châu bóc mà ông ta nỗ lực vơ vét của dân chúng trong mấy năm vừa qua! - Đại nhân ... người muốn ra khỏi thành? Tên đội trưởng mặc dù đã nghĩ đến chuyện này nhưng vẫn không có cách nào để chặn đoàn xe này lại, hơn nữa gã cũng không dám chặn. Bởi cứ cho là Ngô Tỉnh Chi muốn bỏ chạy thì tính đến thời điểm hiện tại ông ta vẫn là quận thủ của quận Đông Bình. - Ngươi bước lại gần đây một chút, rồi gọi tất cả binh sĩ dưới trướng của ngươi đang canh giữ cổng thành đến đây. Từ trong xe ngựa liền vứt ra một chiếc bao, rồi có người bước lại mở ra. Tất cả đều ngạc nhiên khi bên trong chiếc bao đó đều là những thỏi bạc trắng sáng. Người ngồi trên xe lại nói: - Đêm nay các ngươi đứng gác cổng thành cũng đã vất vả rồi, số ngân lượng đó là ta thưởng cho các ngươi đó, hãy chia ra! Đội trưởng quận binh lặng người đi rồi lập tức hiểu ra đây chính là tiền mãi lộ, gã vội vàng gọi thuộc hạ đến, cười ha ha rồi lấy bạc chia cho từng người, nhưng vẫn không quên hành lễ cảm ơn người ngồi trong xe. Đúng lúc đó, những người bảo vệ chiếc xe ngựa này đột nhiên ra tay, chém mấy chục tên quận binh này khiến chúng ngã lăn ra đất. - Lên tường thành! - Mở cổng thành! Lý Phiêu Nhiên từ trong xe nhảy ra, liên tiếp hạ lệnh. Tiếp sau đó, Mật Điệp và gia đinh của đám người Bùi Thế Sinh cũng từ trong xe ngựa đi ra, tay lăm lăm binh khí bước lên tường thành, trong đó thì mấy chục người khác nhanh chóng chạy lại cổng thành, ra sức mở cổng.