.
Không thể không nói, Bùi Thế Sinh là một người có thủ đoạn. Những người xuất thân từ những đại hộ thế gia luôn mưu trí và tâm cơ hơn những người dân bình thường, nhưng điều này không phải là ngay từ khi sinh ra họ đã trí tuệ hơn những người dân bình thường, đó là nhờ vào sự bồi dưỡng và dung nhập của thế gia. Khi những người dân còn đang phải chật vật mưu sinh kiếm sống thì ai còn tâm trí đâu mà đi tính toán với người khác, chuyện đi nghiên cứ về âm mưu quỷ kế chứ? Bọn bọ không có tiền để cho con cái đi học, biết chữ, nhà nghèo không có tiền đã hạn chế đi tầm nhìn rộng lớn của họ. Bọn họ không thua về tư chất mà là thua về khởi điểm.
Bùi Thế Sinh mặc dù chỉ là một nhánh rất nhỏ của Bùi gia nhưng không còn nghi ngờ, kinh nghiệm lý lịch của y thì không phải bất cứ người nào cũng có thể so sánh với được.
Lý Nhàn cũng không lấy làm ngạc nhiên khi y có thể thu phục được ba nghìn quận binh kia. Điều này có không liên quan tới năng lực của Bùi Thế Sinh, nguyên nhân chính là hàng vạn binh mã tinh thuệ của Yến Vân Trại đã vào thành rồi, nếu như đến điểm này mà Bùi Thế Sinh còn không biết lợi dụng thì không còn nghi ngờ gì nữa, y chính là một tên ngu ngốc thực sự.
Cho nên khi thấy Bùi Thế Sinh dẫn theo mấy nghìn quận binh đã hạ vũ khí ra đầu hàng thì Lý Nhàn không khen ngợi một lời nào cả.
- Binh vẫn là đám binh này, còn về chuyện dẫn dắt như thế nào là chuyện của ngài.
Lý Nhàn bình thản nhìn Bùi Thế Sinh và nói:
- Vận Thành chính là thành trì thứ nhất ta đánh bại. Quận Đông Bình cũng coi như là đất của ta, ta cho ngươi thời gian là hai năm, nếu như quận Đông Bình vẫn tiêu điều, xơ xác như hiện tại thì đến lúc đó chính ngươi cũng không còn mặt mũi nào mà ngồi vào cái chức vị này. Ta không biết ngươi có cảm thấy ta để ngươi ngồi vào vị trí này danh không chính, ngôn không thuận hay không, nếu như ngươi có ý tưởng gì thì có thể trực tiếp nói với ta. Ưu điểm lớn nhất của Yến Vân Trại chính là nói lời giữ lời, ta đảm bảo sẽ không làm tổn hại đến bất cứ người nào trong gia đình cũng như không lấy đi bất cứ tài sản nào của ngươi.
Hắn tựa lưng vào cột đình, uống một ngụm rượu rồi nói tiếp:
- Nếu như ngươi đã đồng ý làm chuyện tàn nhẫn này thì bây giờ ngươi hãy chuẩn bị tốt tinh thần cho ta. Làm thế nào để trong vòng hai năm có thể khiến cho cuộc sống của người dân quận Đông Bình tốt lên. Quận Đông Bình có giàu có, phồn thịnh hay không, điều này rất quan trọng đối với ta về sau này.
Bùi Thế Sinh nghĩ một lúc rồi thốt lên bốn chữ:
- Đồn điền nuôi quân.
Lý Nhàn nheo mắt lại, nhìn Bùi Thế Sinh hỏi:
- Ngươi hãy nói rõ ràng hơn đi!
Bùi Thế Sinh liền đáp lại:
- Quận Đông Bình mặc dù là một quận có số đất canh tác quận huyện xung quanh ít nhất, so với hai quận Tề Và Lỗ, và thậm chí là còn không bằng phía bắc và phía đông quận Tề nhưng để nuôi sống mấy chục vạn dân thì vẫn không thành vấn đề. Tôi dự định sẽ dán cáo thị, đem ruộng đất chia cho lưu dân, bất luận là lúc trước họ có là người dân của quận Đông Bình hay không, chỉ cần họ đến nha môn ghi danh là sẽ được một mảnh đất, hạt giống sẽ do sơn trại chịu trách nhiệm. Năm thứ nhất chỉ thu hạt giống và hai thành (tương đương với 20%), coi đó là thuế. Đến mùa thứ hai thì thu ba thành (tương đương vơi 30%), như vậy trong vòng hai năm có thể biến những cánh đồng bị bỏ hoang của Vận Thành một lần nữa hồi sinh, trở thành những cánh đồng màu mỡ, phì nhiêu thẳng cánh cò bay. Hiện tại quận binh đang tập trung làm việc đồng áng nhưng vẫn cần thêm chiêu mộ thêm những thanh niên trai tráng, thường ngày họ sẽ làm việc nhà nông, đến khi có chiến trận họ sẽ trở thành binh lính.
Lý Nhàn gật gật đầu:
- Ý tưởng không tồi, từ hôm nay trở đi ngươi chính là huyện lệnh của Vận Thành.
Bùi Thế Sinh không có thiên ân vạn tạ, y chỉ cúi người hành lễ nói:
- Tạ tướng quân.
Lý Nhàn cười cười nói:
- Nhân không đáng tin không lập, ngươi định lấy lòng tin của dân chúng như thế nào đây?
- Xin tướng quân hãy cho tôi được quyền thưởng phạt.
Bùi Thế Sinh đáp lại.
Lý Nhàn khẽ cười:
- Ta đã nói rồi, ngươi đã là huyện lệnh của Vận Thành, chuyện của Vận Thành ngươi được phép toàn quyền xử lý, khen thưởng cũng được, trừng phạt cũng không sao, tất cả do ngươi tự mình quyết định. Ta chỉ quan tâm đến kết quả không hỏi quá trình. Ta đảm bảo sẽ khiến cho Vận Thành không phải sống trong lo lắng, không một ai được xâm phạm đến mảnh đất này. Còn ngươi hãy hứa với ta là khiến cho Đông Bình giàu có và phồn vinh, chỉ đơn giản vậy thôi.
- Đa tạ!
Nghe được những lời này của Lý Nhàn, Bùi Thế Sinh liền cúi sâu người hành lễ.
Lý Nhàn đứng dậy và nói:
- Hãy dẫn ta vào thành để ta quan sát chút nào. Ta rất muốn xem Ngô Tỉnh Chi của một ngày vừa là sinh nhật vừa là ngày giỗ, y chết thảm như thế nào.
Bùi Thế Sinh hơi xoay người, đi phía trước dẫn đường cho Lý Nhàn.
Lúc này binh mã của Yến Vân Trại đã hoàn toàn khống chế được Vận Thành, nhưng có rất nhiều người dân vẫn còn đang ngủ, chưa tỉnh giấc. Những nhà ở gần thì nghe thấy tiếng chém giết không dám ra ngoài, chỉ dám nấp trong nhà và nhòm qua khe cửa. Từng tốp từng tốp binh mã của Yến Vân Trại trình tự bước vào thành, không hề quấy nhiễu dân chúng. Trên tường thành, những quận binh phản kháng đều đã bị giết chết, binh lính đầu hàng có đến hơn 3600 người, họ đã được tập kết ở hiện trường. Trong một đêm xem ra vẫn chưa có gì thay đổi đáng kể.
Bùi Thế Sinh vừa đi vừa nói qua về quá trình giết chết Ngô Tỉnh Chi. Nghe xong Lý Nhàn chỉ cười cười, không nhận xét gì.
- Ta nghe nói lúc ngươi hạ lệnh đồ sát cả nhà Ngô Tỉnh Chi, ngươi chỉ nói một câu.
Hắn vừa đi vừa nói:
- Nếu đã làm thì phải làm triệt để, quyết không để lại một kẻ thù nào cho bản thân. Có đúng như vậy không?
Bùi Thế Sinh thoáng kinh ngạc, y không ngờ được rằng câu nói này lại truyền tới tai của Lý Nhàn nhanh đến như vậy. Thực ra sau khi nói xong câu đó, y cũng cảm thấy hối hận, câu nói này quá lạnh lùng và tàn nhân, dễ khiến người khác nảy sinh lòng kiêng kỵ. Quả nhiên, Lý Nhàn đã hỏi y. Bùi Thế Sinh vội vàng lau mồ hôi tay vào quần áo rồi thành thật trả lời:
- Đúng, là thuộc hạ đã nói.
- Ta còn nghe nói, ngày thường ở Vận Thành ngươi còn nổi tiếng là người lương thiện, trước mặt người khác luôn là một người ôn hòa, nho nhã, thật không ngờ lại là một con người quyết đoán như vậy. Chỉ là ...
- Lúc ta nghe được câu nói này trong lòng ta liền có hai suy nghĩ trái ngược, nhất thời không thể quyết định được, ngươi đoán xem ... nó là gì?
Lý Nhàn hỏi.
Bùi Thế Sinh giọng run rẩy khẽ đáp lại:
- Giết tôi hay là dùng tôi?
Lý Nhàn gật đầu cười:
- Mặc dù kế sách đồn điền nuôi quân của ngươi đã khiến ta hài lòng, nhưng bây giờ ngươi vẫn phải thuyết phục ta, không được do dự giữa hai suy nghĩ đó. Dù gì thì ngươi cũng đã giết chết Ngô Tỉnh Chi, tương lai phản ta là điều không chừng.
Trong lòng Bùi Thế Sinh run rẩy, trong nháy mắt, bộ y phục trên người y đã ướt đẫm mồ hôi.
- Lúc ấy tôi không có sự lựa chọn nào khác. Không giết hết cả nhà Ngô Tỉnh Chi thì tôi sợ sau này tôi sẽ không được chết yên thân. Cho dù bây giờ chỉ là một đứa trẻ sơ sinh còn đang lót tã nhưng tương lai lại rất có thể trở thành kẻ thù lớn của tôi. Tôi chỉ muốn sống tiếp. Tướng quân có thể bảo đảm cho tôi được bình an, sống trong phú quý thì tôi sao dám phản ngài? Tướng mạnh thì thuộc hạ dưới trướng không được phép yếu hèn, vị vua có tài trí và mưu lược kiệt xuất thì dưới trướng sao có thể có người giả nhân giả nghĩa được? Tướng quân tài giỏi và hùng mạnh gấp tôi rất nhiều lần, hà cớ phải lo lắng chuyện nhỏ này?
Khi nói xong những lời này, tim gan của Bùi Thế Sinh như sắp sổ ra ngoài. Y căng thẳng nhìn Lý Nhàn, nhưng Lý Nhàn lại còn không thèm dừng chân lại.
- Ngươi nên cảm ơn sự thành thật của mình. Nếu như ngươi nói một câu gì đó đại loại là suy nghĩ cho Yến Vân Trại thì đầu của ngươi sớm đã rơi xuống đất rồi. Từ trước tới giờ ta chưa bao giờ lo lắng về chuyện thuộc hạ của ta có tài, có bản lĩnh, nhưng ta tuyệt đối không cho phép họ nói dối ta dù chỉ là nửa lời.
Lý Nhàn vừa bước đi vừa mỉm cười:
- Nếu như ngươi không giết hết cả nhà Ngô Tỉnh Chi, ta còn muốn dùng ngươi sao?
Bùi Thế Sinh khẽ rùng mình một cái, toàn thân như không còn chút sức lực gì hết, y lén lút lau mồ hô trên trán, rồi thở phào một cái. Y biết bản thân vừa được đi dạo quanh Quỷ Môn Quan một vòng, và chỉ một chút xíu thôi, chỉ một chút xíu nữa thôi là y đã bước vào trong đó rồi. Gió đêm thổi qua khiến cho bộ y phục trên người y khô đi được vài phần, nhưng bước đi vẫn khó nhọc và gian nan. Nhưng không biết vì sao mà nhìn dáng đi của y lúc này có chút gì đó hơi kỳ quái.
Sau này khi ngồi nói chuyện cùng với mọi người về sự việc ngày hôm đó, Bùi Thế Sinh than rằng:
- Chủ công khiến cho người khác vừa sợ hãi vừa kính phục, thành đại sự thì không được câu nệ tiểu tiết, nhân tài không bị gò ép trong khuôn mẫu. Chỉ là ... đêm hôm đó, tôi bị Chủ công dọa cho đến mức tè ra quần.