Chương 277.2: Có Lợi Có Hại.

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:32:34

Lý Nhàn cười cười nói: - Bùi Hành Nghiễm biết ta sẽ thả Từ Thế Tích quay về. Thiết Lão Lang ngẩn ra, có chút khó hiểu nhìn Lý Nhàn. Lý Nhàn mỉm cười nói: - Hôm trước ta nói chuyện với Từ Thế Tích có nhắc đến Bùi Nhân Cơ, y nói Bùi Nhân Cơ đã đầu hàng Ngoã Cương trại và cùng ngồi lên một con thuyền, bây giờ cũng là một thủ lĩnh thân phận không hề thấp ở Ngoã Cương trại. Hơn nữa đám người Bùi Nhân Cơ và Địch Nhượng cũng không biết Bùi Hành Nghiễm ở Yến Vân trại của chúng ta, nếu như Địch Nhượng phái Bùi Nhân Cơ suất quân tấn công Lôi Trạch, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đây mới là một vấn đề khó giải quyết. Nếu Bùi Nhân Cơ đã đầu hàng Ngoã Cương trại vậy sẽ không có nguy hiểm gì, thả Từ Thế Tích đi cùng với việc không thả đi cũng chẳng có gì là đáng tiếc hay không đáng tiếc cả. Thiết Lão Lang vẫn chưa hiểu: - Từ Thế Tích tâm cơ thâm trầm như vậy, cho dù quay về nói không chừng sẽ nói cho Bùi Nhân Cơ biết con của y ở Yến Vân trại. Đến lúc đó phụ tử giao chiến, nếu chẳng may Bùi Hành Nghiễm trước trận phản chiến... Lý Nhàn nói: - Vấn đề huynh lo lắng này, chẳng nhẽ Từ Thế Tích không có sao? Huynh lo lắng con đi đầu hàng bố, chẳng lẽ Từ Thế Tích không lo lắng bố đầu hàng con hay sao? Hắn cười nói: - Hơn nữa, cho dù Từ Thế Tích không chịu nói cho Bùi Nhân Cơ, Trình Tri Tiết cũng nhất định sẽ nói. Cho dù Từ Thế Tích không cho Trình Tri Tiết nói, Trình Tri Tiết cũng nhất định sẽ nói. - Vì sao? - Bởi vì Trình Tri Tiết là một người bộc trực. Lý Nhàn mỉm cười nói: - Còn nữa, cho Từ Thế Tích quay về đấu trí với Lý Mật, đây là một chuyện có lợi với chúng ta. Đang nói, phía trước bỗng nhiên có hai người chạy tới, thấy Lý Nhàn liền khom người thi lễ. Lý Nhàn nhìn nhìn hoá ra là hai thân binh của Từ Thế Tích. Một người trong đó ôm quyền nói: - Quân sư của chúng ta để lại cho tướng quân một phong thư, còn dặn ta chuyển đến tướng quân, quân sư đi không từ giã có chút thất lễ, mong tướng quân không để trong lòng. Lý Nhàn gật gật đầu nhận lấy lá thư, sau đó nói với hai thân binh Hôi Y: - Các ngươi chậm một chút hãy quay về, ta cũng cần trả lời quân sư của các ngươi. Nói xong, hắn lấy ra một cái bút lông từ túi da bên hông, ngồi chồm hỗm trên mặt đất chấm đầy máu vào bút lông, sau đó viết một câu lên phong thư. Viết xong giao cho binh sĩ Hôi Y nói: - Quân sư của các ngươi xem xong câu này sẽ hiểu. Binh sĩ Hôi Y kia kinh ngạc hỏi: - Tướng quân không xem thư của quân sư sao? Lý Nhàn xua tay cười nói: - Không cần xem, ta biết y định nói cái gì. Thân binh của Từ Thế Tích không tin nổi nhìn Lý Nhàn, ngẫm nghĩ một chút thở dài nói: - Thảo nào quân sư nói, người bạn tri kỉ nhất thế gian, có lẽ một ngày nào đó sẽ thành kẻ địch trên chiến trường. Lý tướng quân, vậy xin cáo từ. Chỉ mong sau còn cơ hội gặp lại. Lý Nhàn cười gật đầu một cái nói: - Mang thêm vài con ngựa để thay đổi, cũng sẽ đuổi kịp quân sư của các ngươi nhanh một chút. Quay về bảo y, chuyện sau này trở thành kẻ địch trên chiến trường ta một chút hứng thú cũng không có. Từ Thế Tích và Trình Tri Tiết thừa dịp ngoài thành chiến đấu kịch liệt, dẫn theo hộ vệ hiên ngang rời đi từ cửa tây Túc thành. Trình Tri Tiết vốn đang lo lắng người tâm tư kín đáo như Lý Nhàn nhất định sẽ để lại một vài người giám thị bọn họ, những đội ngũ một trăm người đánh ngựa ra khỏi Túc thành không ngờ lại không có ai ngăn cản. - Thật kì lạ, vì sao Lý Nhàn không ngăn cản chúng ta? Trình Tri Tiết kinh ngạc hỏi Từ Thế Tích. Từ Thế Tích không trả lời câu hỏi của Trình Tri Tiết, mà hỏi ngược lại Trình Tri Tiết: - Đội bộ binh trọng giáp của Lý Nhàn là từ thành môn nào giết ra? Trình Tri Tiết đáp lại: - Cửa đông. - Vậy kị binh dưới trướng của hắn kia lại đánh ra từ cửa thành nào? Từ Thế Tích lại hỏi. - Cửa nam. Từ Thế Tích cười cười lại hỏi: - Vậy cách chúng ta rời khỏi thành nhanh nhất an toàn nhất nên đi cửa thành nào? - Tất nhiên là cửa tây. Trình Tri Tiết sau khi trả lời hỏi: - Quân sư rốt cuộc ngài có ý gì... A, ta hiểu rồi. Trình Tri Tiết vỗ trán nói: - Thủ hạ của Lý Nhàn đánh ra từ cửa đông và cửa nam, hắn vô cớ mở cửa tây ra chính là cố ý thả chúng ta đi. Vậy ta lại càng không hiểu, vì sao hắn lại thả chúng ta đi? Không phải hắn nói Địch Nhượng đại ca đã mang nhân mã Ngoã Cương trại đi tấn công Lôi Trạch rồi hay sao, hắn có con tin như chúng ta không phải rất tốt sao? Hay là nói đạo nghĩa? Từ Thế Tích thở dài: - Hắn giữ chúng ta lại làm con tin, sau khi đánh bại Vương Bạc thì thả chúng ta về, bọn Địch đại ca sẽ nhẫn nhịn được nỗi nhục này sao? Còn không phải là vẫn muốn đánh sao? Người như Lý Nhàn, sao có thể có lòng tốt? Hắn thả chúng ta quay về, thực ra nên nói là không an tâm mới đúng. - Hắn cố ý mang theo chúng ta đến Túc thành, để chúng ta nhìn thấy chiến lực của nhân mã Yến Vân trại, đây đã tính tốt rồi. Sau khi thả chúng ta quay về, ta và ngươi sẽ vì Ngoã Cương trại mà suy xét lại, nhất định sẽ khuyên bảo Địch đại ca tạm thời không nên đối địch với Yến Vân trại. Với thực lực của Ngoã Cương trại chúng ta, cho dù có thể đánh thắng trận chiến này tất nhiên cũng sẽ tổn thất nghiêm trọng, trận chiến này căn bản không cần đánh, hắn không muốn đánh, ta làm sao phải đánh? - Hơn nữa Lý Mật ở Ngoã Cương trại. Hôm trước hắn mới cho cho ta biết người giật dây dân chúng quận Đông của chúng ta chạy nạn vào quận Đông Bình chính là Lý Mật, mà nay Lý Mật lại đang giật dây Địch đại ca tấn công Yến Vân trại. Lý Nhàn biết chúng ta đã đứng ngồi không yên rồi, ta tất nhiên phải quay về khuyên bảo Địch đại ca không được bị Lý Mật lừa gạt. Chuyện có lợi cho Yến Vân trại như vậy, sao hắn lại không làm? Sau khi nói xong Từ Thế Tích thở dài, chậm rãi nói: - Cho nên, giữa hai việc giữ chúng ta lại và thả chúng ta đi, Lý Nhàn sao có thể không nghĩ ra chọn cái nào mới càng có lợi hơn? Trong đầu Trình Tri Tiết hơi loạn, nghiêm túc ngẫm nghĩ một chút nói: - Ý của quân sư là, từ lúc bắt đầu Lý Nhàn đã định thả chúng ta về từ Túc thành? Từ Thế Tích lắc đầu nói: - Không chỉ có như thế. Y trầm mặc một lúc, nhớ tới lá thư mình để lại cho Lý Nhàn, trên thư chỉ có một câu: - Nếu ngươi đã biết người châm ngòi li gián là Lý Mật, vì sao phải kéo dài đến tận hôm nay mới nói? Mấy ngày sau, hai binh sĩ Hôi kia đuổi kịp đám người Từ Thế Tích, đem lá thư còn nguyên dạng đưa cho Từ Thế Tích. Nhìn chữ viết bằng máu kia, Từ Thế Tích cười khổ lắc đầu. Lý Mật ở Ngoã Cương càng lâu đối với ngươi càng bất lợi nhưng đối với ta lại càng có lợi. Đây là câu trả lời của Lý Nhàn.