Chương 228. 2: Rất Khó Quyết Định

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:31:19

Mấy ngày sau, Vận Thành, Đại quân Hữu hầu vệ suốt một chặng đường dài mới mệt mỏi đến được bên ngoài thành quận trị quận Đông Bình. Mấy ngày trước sau khi nhận được thông báo, quận thủ Ngô Tỉnh Chi và quận thừa Trương Tam Hằng liên dẫn theo quan viên quận Đông Bình đứng chờ ở bên ngoài của thành, từ xa xa nhìn thấy có một đám khói bụi che khuất bầu trời đang hướng về phía này, y biết đó đại quân của Hữu hầu vệ đã tới thì Ngô Tỉnh Chi và Trương Tam Hăng nhìn nhau cười khổ. Lúc này hai người đều đang nghĩ về một chuyện, bọn họ đều đang tiếc bao nhiêu là lương thực trong kho của Vận Thành, và cả bao nhiêu là tiền bạc mà họ không thể không móc ra. Nếu như hai ngày trước biết phủ binh Hữu hầu vệ đến đây để tiêu diệt sơn tặc Cự Dã Trạch thì họ sẽ không bao giờ phải mất một khoản tổn thất to như vậy. Mấy ngày trước người truyền tin của triều đình đã đến chậm, bởi vì trên đường đi nạn trộm cướp hoành hành quá nghiêm trọng nên ông ta mới đến chậm vài ngày, chính xác thì chậm hơn binh mã của Lý Nhàn hai ngày. Sau khi biết Bệ hạ đích thân phái binh đi tiêu diệt sơn tặc Yến Vân Trại, Ngô Tỉnh Chi và Trương Tam Hằng chỉ biết nhìn nhau mà thở dài. Đáng tiếc quá, chỉ cần kiên trì thêm 5 – 6 ngày nữa thôi thì có thể trong ngoài phối hợp, chỉ cần một mẻ lưới là có thể tóm gọn đám sơn tặc Yến Vân Trại ngông cuồng kia, hai người càng nghĩ mà càng đau đớn. Chính bởi vì đau lòng mà hai người này đều quên mất một chuyện vô cùng quan trọng, mãi cho đến khi Hữu hầu vệ tướng quân Phùng Hiếu Từ hỏi hai người thì họ mới nhớ ra, nhưng đáp lại là hai khuôn mặt kinh ngạc và hoang mang. - Lần này bản tướng quân phụng mệnh tiến quân tiêu diệt phản tặc, cho nên cần được tiếp viên hi vọng phủ quân sớm này tiếp tế cho chúng tôi. Bản tướng quân sẽ sớm ngày diệt trừ được tên sơn tặc đầu sỏ đó, cũng sẽ sớm quay về phục mệnh với Bệ hạ. - Chuyện này . . . Sắc mặt của Ngô Tỉnh Chi cực kỳ khó coi, y cứ nhìn Phùng Hiếu Từ trong giây lát không biết nên trả lời như thế nào. Cuối cùng thì vẫn là Trương Tam Hằng, một người đã ở bên cạnh Vũ Văn Thuật nên hiểu được những tướng sĩ nhìn qua thì chỉ là những khuôn mặt lạnh lùng, đầy sát khí nhưng thực ra ai ai cũng đều có một trái tim trong sáng và lương thiện, cho nên ông ta liền nghiêm túc nói với giọng đầy bi thương: - Tướng quân, có điều này ngài vẫn chưa biết! Ông ta chỉ vào cửa lầu thành tây của Vận Thành đã bị sụp đổ một nửa và nói: - Chính là mấy ngày trước trước khi tướng quân tới đây, sơn tặc của Yến Vân Trại Cự Dã Trạch đột nhiên tới đây tấn công Vận Thành, mặc dù phủ quân đại nhân và ta đã thống lĩnh quận bình và dân chúng nỗ lực phản kháng chống lại, thậm chí còn giết được một tên đường gia của Yến Vân Trại nhưng vì binh lực kém xa bọn chúng nên cuối cùng sơn tạc vẫn phá được cổng thành, còn kho lương trong thành thì bị chúng cướp sạch, dân chúng trong thành chết và bị thương vô số. Về sau ta và phủ quân đại nhân đã nhân cơ hội sơn tặc chỉ tập trung cướp bóc vơ vét nên đã tải tập trung binh lực phản kích lại và đánh đuổi được bọn chúng, nhưng chỉ có điều . . . chỉ có điều . . . lương thực vẫn bị chúng cướp đi. - Cái gì? Phùng Hiếu Từ lập tức trọn tròn mắt lên: - Vận Thành không còn lương thực? Ngô Tỉnh Chi bị ánh mắt của Phùng Hiếu Từ làm chi hoảng sợ, y nói với giọng lí nhí: - Không còn lương thực. Nói xong y xấu hổ cúi đầu xuống, nhưng cũng vào lúc đó y lại chợt nhận ra rằng Phùng Hiếu Từ quả nhiên là một kẻ không có tình người, không hỏi về chuyện sơn tặc tấn công thành, đến hai ba câu an ủi khách sáo cũng không nói được, chỉ quan tâm đến mỗi chuyện lương thảo. Nghĩ đến chuyện này y liền ngẩng đầu lên, nhìn Phùng Hiếu Từ và nói: - Bản quan đã cố gắng hết sức rồi, có dân chúng trong thành làm chứng. Phùng Hiếu Từ lúc nãy quả thực là rất lo lắng và nóng vội. Bởi vì Vận Thành không còn lương thực, đây chính là một vấn đề khó khăn đối với Hữu hầu vệ. Ông thống lĩnh đại quân đến vận Thành sớm hơn mấy ngày, thứ nhất là vì muốn tấn công bất ngờ, khiến cho sơn tặc không kịp trở tay; thứ hai, trong quân doanh của ông cũng không mang theo quá nhiều lương thực. Bây giờ đã đến được quận Đông Bình nhưng lại nhận được một tin xấu không thể xấu hơn được nữa, chuyện đã như thế này thì ông làm sao mà lại không nóng lòng cho được? Thấy sắc mặt của Ngô Tỉnh Chi thay đổi, Phùng Hiếu Từ lập tức phản ứng lại. - Đám sơn tặc đang chết! Ông giả bộ giận dữ: - Phủ quân đại nhân xin yên tâm, lần này bản tướng quân nhất định sẽ đánh cho đám sơn tặc đó tơi bời khói lửa, không còn một mảnh giáp. Mấy ngày trước chuyện sơn tặc tấn công quận Đông Bình phủ quân đại nhân đã dâng tấu lên triều đình chưa? Nếu như chưa thì bản tướng quân nguyện ý cũng đại nhân liên danh dâng tấu. Những lời này đúng là thiện ý. Ngô Tỉnh Chi ngay lập tức đáp lại: - Xin đa tạ tướng quân. Phùng Hiếu Từ vội vàng khoát tay nói: - Đây chỉ là công vụ mà thôi, phủ quân đại nhân sao phải cảm tạ ta cơ chứ? Chỉ là . . . trong quân doanh không có lương thực, binh sĩ của ta đói bụng thì làm sao có thể đánh nhau được với sơn tặc? Phủ quân đại nhân ngài xem . . . . Ngô Tỉnh Chi lắc đầu một cách bất đắc dĩ: . - Ta chỉ có thể nói, ta đã cố gắng hết sức rồi. . . nếu như tướng quân không tin thì có thể vào thành kiểm tra, phủ kho và kho lương đều đã bị bọn chúng cướp sạch, đến một hạt thóc cũng không còn! - Sơn tặc có bao nhiêu binh lực? Phùng Hiếu Từ hỏi. - Không dưới mười vạn! Trương Tam Hằng cắn chặt răng lên tiếng, giọng đầy bi ai. Phùng Hiếu Từ ngẩn người ra, trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác khó tả. Kiên nhẫn ngồi ăn xong bữa tiệc chiêu đãi của Ngô Tỉnh Chi và Trương Tam Hằng, Phùng Hiếu Từ viện có trong quân doanh có việc gấp cần xử lý nên đã đã vội vàng rời khỏi quán rượu quay về doanh trại. Ông ta cũng không vào trong thành, nghỉ ngơi trong căn nhà do Ngô Tỉnh Chi sắp xếp, mà nghỉ ngơi ở trong lều trường của quân doanh. - Thất phu! Bại hoại! Bước vào trong lều, cho hữu tả lui ra hết, Phùng Hiếu Từ uống một hơi hết bình trà lạnh, càng nghĩ thì càng không nén được cục tức trong lòng nên đành phải chửi ầm lên. - Cái gì mà bị sơn tặc tấn công thành, cái gì mà dân chúng chết và bị thương vô số, đều là một lũ lừa đảo! Nếu như không bước vào trong thành chỉ có đứng ở bên ngoài, và nhìn và một bên tường thành bị sụp đổ thì Phùng Hiếu Từ còn cho là sơn tặc của Yến Vân Trại thực sự tấn công thành và lạm sát vô số, cướp bóc đột phá, nhưng sau khi bước vào trong thành thì Phùng Hiếu Từ đã nhìn ra sự thật đằng sau những lời " tôi đã cố gắng hết sức rồi!" , nhà cửa của dân chúng trong thành không có nhà nào bị sụp đổ hay là bị đột phá, kho lương mặc dù trống rỗng nhưng bên trong không hề bị lộn xộn, hoàn toàn không có dấu vết của những vụ ẩu đả, lại nói đến phủ kho, đến đám cỏ ở trong vườn cũng không có dấu vết bị người dẫm đạp lên, đây chính là tàn tích của chuyện sơn tặc tấn công thành và tiến hành cướp bóc sao? Chỉ cần động não một chút là ông có thể hiểu được chân tướng sự việc. - Văn nhân làm nước, thất phu lầm nước! Phùng Hiếu Từ cắn chặt răng mà rít lên từng tiếng chửi rủa, phải mất một lúc sau ông mới bình tâm lại: - Người đâu, mời Hổ lang bí tướng Thôi Chí, Ưng Dương lang tướng Lưu Thế Bảo đến lều của ta bàn chuyện lớn! Không bao lâu sau, hai vị chiến tướng đắc lực cùng ông đi dự tiệc vừa mới về tới doanh cả mình cũng phải vội vàng đến. Phùng Hiếu Tử nhìn hai thuộc hạ đã theo mình chinh chiến lâu năm mà than thở: - Trận chiến lần này, e rằng rất khó đánh! Vận Thành không có lương thực, chúng ra vẫn chưa nhận được tiếp viện của triều đình, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, cho nên sáng sớm ngày mai, hai người các ngươi hãy theo ta đi điều tra địa hình của Cự Dã Trạch, rồi bàn bạc sách lược dụ sơn tặc ra ngoài ứng chiến. Ông nhìn Hổ Lang bí tướng Thôi Chí và nói: - Ngoài ra, ngươi hãy phái thêm người đi vơ vết mấy thuyền gần đây, càng nhiều càng tốt! Ông đứng dậy, chắp tay sau lưng ngước nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài chiếc lều, lúc này trong ông thật là cô đơn. "Nếu kẻ địch nhất quyết không chịu ra ngoài, chúng ta nên tiến quân vào trong bằng đường thủy hay là . . . quay về?"