Lúc Từ Thế Tích trở lại quân trường của mình, thì Trình Trị Tiết đã ngồi ở trong đó đợi y từ rất lâu rồi. Nhìn thấy Từ Thế Tích vén mành bước vào, Trình Tri Tiết vội vàng đứng dậy : - Sao rồi? Ngươi có khuyên được Địch đại ca không?
Từ Thế Tích chầm chậm gật đầu rồi lại lắc đầu.
Y bước đến bên chiếc ghế dài ngồi xuống, nhấc bình trà lên, không dùng đến chén, cứ thể ngửa cổ lên rót trà vào trong miệng. Sau khi y đặt bình trà xuống thì cũng không nói gì, khuôn mặt hiện rõ lên vẻ trầm tư. Trình Tri Tiết chứ trơ mắt ra đợi chờ câu trả lời của y, nhưng đợi đã rất lâu mà không thấy Từ Thế Tích nói gì, gã lại nhớ đến cái lắc đầu lúc trước của Từ Thế Tích, trong lòng không khỏi thấp thỏm và bất an. Gã cứ mở miệng ra nhưng lại không biết nên hỏi gì.
Hai người cứ ngồi như vậy một lúc lâu, Từ Thế Tích đột nhiên hỏi: - Có rượu không?
Trình Tri Tiết vội vàng đứng dậy, lấy túi rượu bên thắt lưng ra đưa cho Từ Thế Tích: - Mới tìm được, nhưng là rượu mới.
Từ Thế Tích lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm, đón lấy túi rượu ngửa cổ uống một miếng lớn, một hơi mà uống hết một nửa. Từ trước đến giờ chưa bao giờ Trình Tri Tiết nhìn thấy Từ Thế Tích uống rượu liều mạng như vậy, liền vội vàng giành lại túi rượu và hỏi: - Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Từ Thế Tích lau miệng nói: - Không có chuyện gì, ít nhất là tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì.
- Vậy tại sao người lại buồn rầu khổ sở như vậy?
Trình Tri Tiết rót ra một chén rượu rồi đưa cho Từ Thế Tích: - Uống rượu mà bị sặc thì sẽ khó chịu lắm đó.
Từ Thế Tích ừ một tiếng, trầm ngâm một lúc đột nhiên than rằng: - Trình đại ca, lần đến quận Đông Bình này, chúng ta không nên đi . . . .
Y đứng dậy bước về phía cửa quân trường, nhìn ra bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy mấy người đang đi đi lại lại ở phía đằng xa, y không quay lại nhưng vẫn nói khẽ với Trình Tri Tiết: - Sau này hai người chúng ta nên ít đi ra ngoài một chút.
- Vì sao?
Trình Tri Tiết đứng lên, vội vàng hỏi: - Địch đại ca đã nói gì à?
Từ Thế Tích lắc lắc chậm rãi nói: - Địch đại ca không nói gì, chỉ là ta cảm thấy, Địch đại ca và Đơn nhị ca hình như đã có chút thay đổi, còn thay đổi như thế nào thì ta vẫn chưa nhìn thấy, e rằng chuyện này có liên quan đến Lý Mật. Hôm nay ta đi gặp Địch đại ca, khuyên huynh ấy vài câu thì huynh ấy đồng ý luôn, nhưng lại nói là nếu Lý Nhàn đích thân đến đây nhận lỗi thì huynh ấy sẽ bỏ qua chuyện cũ.
- Đây là một chuyện tốt mà.
Trình Tri Tiết hỏi: - Nhưng tại sao người lại cứ đau buồn khổ sở như vậy?
- Chuyện tốt?
Từ Thế Tích thở dài: - Ánh mắt của Địch đại ca sáng lên, ta có thể nhìn thấy được tâm tư bên trong của huynh ấy, Địch đại ca đang ứng phó với ta. Lý Nhàn không đến cũng tốt, chỉ sợ hắn đến rồi thì không trở về được nữa.
Trình Tri Tiết lặng người đi rồi lắc đầu lia lịa: - Ý của ngươi là, Địch đại ca cố ý lừa gạt ngươi, bảo người lừa Lý Nhàn tới?
- Chín mươi phần trăm là như vậy.
Từ Thế Tích nhìn ra bên ngoài nói: - Bên ngoài đã có vài người đến theo dõi chúng ta, từ hôm nay trở đi ta và người đừng đi khuyên Địch đại ca nữa. Huynh ấy muốn đi đánh Lôi Trạch thì chúng ta cứ để cho huynh ấy đi, thậm chí là huynh ấy có đánh cả Vận Thành chúng ta cũng không khuyên ngăn được đâu. Nếu như chúng ta cứ đi khuyên can huynh ấy, chỉ sợ tình huynh đệ của mấy người chúng ta có thể càng ngày càng xấu đi, càng ngày càng xa lạ.
- Không thể nào!
Trình Trị Tiết kinh ngạc lên tiếng: - Lẽ nào chúng ta chỉ có đi tới Yến Vân Trại mộ chuyến, khi trở về đã trở thành người ngoài?
Từ Thế Tích thở dài: - Chuyện gì cũng sợ sự hoài nghi, chúng ta càng ra sức ngăn cản Địch đại ca đi tấn công Yến Vân Trại, nói không chừng Địch đại ca sẽ càng hoài nghi chúng ta nhận được chút lợi lộc gì đó từ Lý Nhàn, cho nên mới ra sức giúp Yên Vân Trại nói lời hay. Vốn dĩ không có chuyện gì nhưng trong lòng một khi đã nghi ngờ thì mối nghi ngờ này sẽ càng ngày càng sâu đậm. Thực ra chuyện này chẳng khác gì chuyện người trượng phu nghi ngờ thê tử của mình ở bên ngoài dan díu với người khác, rõ ràng là người vợ băng thanh ngọc khiết, nhưng trong đầu của người trượng phụ lúc nào cũng nghĩ rằng thê tử của mình đi ra ngoài là để vụng trộm, lâu dần người trượng phu này càng ngày càng khẳng định thê tử mình đi dan díu là chuyện có thật. Hiện tại, Địch đại ca đang nghi ngờ chúng ta có cấu kết với Lý Nhàn, nếu chúng ta tiếp tục đi khuyên can huynh ấy, thì huynh ấy sẽ càng nghi ngờ chúng ta.
- So sánh này của ngươi không đúng . . . Địch đại ca không phải hạng người như vậy.
Trình Tri Tiết nói tiếp: - Hai năm trước, lúc huynh đệ chúng ta gặp nhau, người đã từng nói, Địch đại ca là thẳng thắn vô tư.
Từ Thế Tích cười khổ đáp lại: - Con người lúc nào cũng vậy, luôn luôn thay đổi, đặc biệt là khi trong lòng người đó có dã tâm, bất luận là như thế nào, có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì cũng sẽ không thể ngay thẳng vô tư như ngày xưa. Bây giờ ta không thể không bái phục Lý Mật, chỉ ở lại trong Ngõa Cương Trại của chúng ta hơn 10 ngày mà đã gieo rắc vào đầu của Địch đại ca và Đơn nhị ca một đám cỏ dại. Tên Lý Mật này đúng là đã chọn được một thủ đoạn ly dán cực kỳ tốt.
- Y có thể nói gì với Địch đại ca chứ? Không ngờ khiến Địch đại ca đến ta và đệ cũng không tin tưởng nữa?
Từ Thế Tích đáp rằng: - Nếu như ta đoàn không sai, thì trước khi rời khỏi đây, Lý Mật nhất định đã nói với Địch đại ca rằng nếu như sau khi hai người chúng ta trở về, tiếp tục ngăn cản Địch đại ca tấn công Yến Vân Trại thì chúng ta chắc chắn đã bị Lý Nhàn mua chuộc rồi.
- Tên Lý Mật đó tại sao lại ác độc như vậy?
Trình Tri Tiết nổi giận hét lớn:
- Bây giờ ta sẽ đi nói lý lẽ với Địch đại ca!
- Ngươi nói lý lẽ gì?
Từ Thế Tích ngăn gã lại nói: - Chuyện này chẳng qua cũng chỉ là suy đoán của ta thôi, cứ cho là thật đi thì lẽ nào Địch đại ca lại thừa nhận hay sao? Còn nữa, tại sao lúc ban ngày, ta lại nói những tên tù binh kia là người của Vương Bạc, sau đó lại lập tức sai người đi chém đầu chúng? Hiện tại trong quân doanh ai ai cũng cho rằng Lý Mật là một người nhân đức, phong độ ngời ngời, đến binh lính còn tôn sùng y vài phần nữa là. Ngươi hãy nhớ lại vẻ mặt và bộ dạng của Địch đại ca khi nhắc đến tên Lý Mật kia, mặt mày hớn hở đó! Cho dù chúng ta nói là những tên tù binh kia chính là gian tế của Lý Mật phái tới, Địch đại ca e rằng không tin đâu!
- Vì sao?
Trình Trị Tiết vẫn chưa hiểu: - Vì sao Địch đại ca lại tin tưởng một người ngoài mà lại không tin tưởng hai huynh đệ chúng ta?
Từ Thế Tích thở dài một tiếng nói: - Bởi vì danh tiếng chân mệnh thiên tử của Lý Mật, quan trọng nhất là câu nói kia của Lý Mật, y nhất định đã nói với Địch đại ca rằng: nếu như sau khi hai chúng ta quay về mà vẫn tiếp tục khuyên can đại ca không nên đi đánh Yến Vân Trại, thì đó chính là chứng cứ chứng minh cho sự thay lòng đổi dạ của hai chúng ta.
- Chỉ bằng một câu nói này ư?
Trình Trị Tiết vẫn chưa dám tin.
Từ Thế Tích chậm rãi đáp lại: - Có lúc, chỉ một câu nói cũng đủ rồi!