Tinh kỵ Yến Vân Trại quay đầu trở về nhưng lại không vào trong thành mà lại dừng lại ở bên ngoài thành cách đại doanh của quân Tế bắc một dặm. Mặc kệ ánh mắt đầy căm hận của binh sĩ quân Tế Bắc, những binh sĩ này cứ thản nhiên xuống ngựa rồi nằm trên đất nghỉ ngơi, thậm chí còn có người rảnh rỗi không có việc gì làm, họ liền rủ những người khác cùng chơi đấu vật, chốc chốc những tiếng cười đùa vui vẻ lại truyền tới tai của binh lính quân Tế Bắc. Mặc dù binh mã của Vương Bạc cũng thiếu không ít kỵ binh nhưng không phải là không có ai, tuy không nhiều nhưng khoảng ba nghìn kỵ binh thì y vẫn có.
Nhưng kỵ binh của quân Tế Bắc bất luận là chiến mã hay là tố chất của binh sĩ thì đều không thể nào so sánh được với tinh kỵ của Yến Vân Trại. Những tiếng cười đùa kia đã khiến Vương Bạc tức điên lên, y hạ lệnh cho kỵ binh xuất kích. Thấy vậy kỵ binh của Yến Vân Trại lập tức lên ngựa lui về phía Túc Thành. Kỵ binh của quân Tế Bắc không dám đuổi đến gần Túc Thành, chúng đành phải ngậm ngùi phẫn nộ mà quay về đại doanh, nhưng bọn họ vừa mới quay về thì kỵ binh của Yến Vân Trại đã đi theo đằng sau họ cùng quay về.
Chuyện cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, kỵ binh của quân Tế Bắc đuổi thì kỵ binh của Yến Vân Trại rút lui.
Ba lần như vậy khiến cho Vương Bạc càng tức sôi máu hơn, y hạ lệnh cho kỵ binh dừng lại ở ngay bên ngoài đại doanh, chỉ cần kỵ binh của Yến Vân Trại tới gần là lập tức đón đánh luôn. Lần thứ 4, kỵ binh của Yến Vân Trại lại sử dụng chiêu cũ, tiến gần lại chỗ đại doanh không xa thì dừng lại bắn một trận mưa tên rồi mới quay về. Kỵ binh dưới trướng của Vương Bạc bắt đầu dồn lực truy đuổi, lần này tướng lĩnh chỉ huy kỵ binh đã phát điên lên, gã chỉ muốn đuổi hết tất cả đám kỵ binh của Yến Vân Trại vào trong Túc Thành. Nhưng cũng chính vì gã quá phẫn nộ nên quên mất một điều, tinh kỵ của Yến Vân Trại không phải vì sợ mà phải chạy trốn, họ chỉ muốn trêu đùa, chọc tức khiến cho binh lính của quân tế Bắc phát khùng lên thôi.
Cho nên, sau khi truy đuổi đến dưới Túc Thành, kỵ binh của quân Tế bắc đã biết trước được bi kịch cuả mình.
Hơn hai ngàn tinh kỵ Yến Vân Trại chạy ở phía trước đột nhiên quay người, dàn thành một vòng tròn lớn nhưng họ vẫn chưa chịu vào thành mà chạy dọc theo hai bên tường thành. Còn kỵ binh của quân Tế Bắc thì vẫn tiếp tục đuổi theo họ mãi cho đến khi đuổi qua một góc thành, sau đó chúng muốn dừng lại nhưng mọi chuyện đã quá muộn rồi. Lợi dụng sự yểm trợ của tường thành, một đội kỵ binh của Yến Vân Trại đã mai phục sẵn ở trong đó, đợi đến khi kỵ binh của quân Tế Bắc phát hiện ra thì kỵ binh của Yến Vân Trại mai phục sẵn ở đó liền lập tức xông ra, mà đội kỵ binh có nhiệm vụ dụ địch cũng đã quay về, hiệp lực với đội quân mai phục tạo thành thế gọng kìm, nhốt kỵ binh của quân Tế bắc ở bên trong, bây giờ dù chúng muốn thoát thì cũng không được.
Tinh kỵ của Yến Vân Trại vừa có tố chất lại được huấn luyện một cách bài bản đã chia kỵ binh của quân địch thành hai phần, hung hăng cắt phần đầu và đuôi của kỵ binh quân Tế Bắc.
Sau đó thì dùng liên nỏ và kỵ cung do tinh công của Đại Tùy sáng chế ra đồng loạt bắn thẳng vào kỵ binh quân Tế Bắc.
Sau khi bị tổn thất ít nhất là 2000 người, kỵ binh của quân Tế Bắc mới giết đi ra, lần này đổi ngược lại, họ chạy trốn còn kỵ binh của yến Vân Trại đuổi sát sau mông ngựa của họ. Đợi đến khi họ thở hồng hộc trốn được vào trong đại doanh đồng thời đi kiểm tra binh mã, đối với quân Tế Bắc mà nói, kỵ binh vô cùng quý giá, nhưng bây giờ không ngờ lại tổn thất mất hơn một nửa.
Lại một lần nữa bị trúng kế của kẻ địch, Vương Bạc lần này tức đến mức tai sắp xì ra khói.
Nhưng chuyện này đâu kết thúc một cách đơn giản và nhanh chóng như vậy, đội tinh kỵ của Yến Vân Trại dụ kỵ binh quân Tế Bắc đi ra và giết hơn một nửa vẫn chưa chịu rời khỏi. Họ dừng lại bên ngoài đại doanh của quân Tế Bắc khoảng 200 mét, chạy tới chạy lui quanh đại doanh. Vừa chạy vừa gõ vang chiêng đồng mang theo, những thanh âm này thật sự khiến người khác vô cùng khó chịu.
Vương Bạc bị ép hạ lệnh cho đại quân xuất kích, tấn công Túc Thành!... ...
- Lần này Lý Nhàn dùng binh cũng hơi quá ...
Trình Tri Tiết phải ngẫm nghĩ một lúc lâu mới tìm ra được một từ thích hợp, nhưng lại do dự mãi mà chưa nói ra được. Từ Thế Tích day day mắt cười cười rồi thốt lên hai từ:
- Mặt dày!
Nói xong, y đứng dậy, vươn vai một cái:
- Ta cũng không thức được nữa rồi, quay về đi ngủ đây! Hôm nay không thể có một trận đại chiến đâu. Cứ cho là Vương Bạc bị làm tức phát điên lên thì y cũng vẫn đủ minh mẫn để hiểu rằng, lúc này mà y hạ lệnh tấn công Túc Thành thì số thương vong của binh lính sẽ càng lớn hơn.
Y vừa bước xuống tường thành vừa cười nói:
- Nếu như cứ tiến hành theo cái tốc độ này thì chưa đến nửa tháng quân Tế Bắc sẽ bị Lý Nhàn giết chết mấy vạn người. Đương nhiên, nếu như quân Tế Bắc có lương thảo đủ dùng trong nửa tháng.
- Quân sư làm sao lại biết quân Tế Bắc thiếu lương thực?
Trình Tri Tiết đi theo sau y , vừa đi vừa hỏi.
Từ Thế Tích mệt mỏi đến mức không nhịn được đành phải ngáp một cái:
- Binh lực gấp 10 lần địch, vây thành nhưng không tấn công được. Vương Bạc nóng lòng tấn công Túc Thành như vậy, không phải là thiếu lương thực thì còn có thể là gì nữa?
Trình Tri Tiết giật mình rồi đột nhiên nhớ tới một chuyện, sắc mặt liền thay đổi:
- Lý Nhàn sớm đã biết Vương Bạc thiếu lương thực? Nhưng hắn vẫn không vội vàng phản công lại, với sức chiến đấu của sáu ngàn tinh kỵ thì việc san bằng đại doanh của địch là có thể nhưng hắn lại dày mặt hết lần này đến lần khác hạ lệnh cho binh lính đi quấy nhiễu quân dịch, là bởi vì hắn biết Vương Bạc đã không còn lương thực, hắn muốn kéo dài thời gian.
Từ Thế Tích mỉm cười thở dài:
- Bây giờ ngươi mới nghĩ ra à?
Không đợi Trình Tri Tiết trả lời, Từ Thế Tích liền nói tiếp:
- Nếu như ta đoán không nhầm thì Lý Nhàn còn có hậu thủ ... nhưng tạm thời thì ta vẫn chưa đoán ra được, hậu thủ của hắn rốt cuộc là gì?
Trình Tri Tiết nói với giọng đầy ảo não:
- Đến quân sư còn đoán không ra thì tôi làm sao mà biết được?
Từ Thế Tích suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn không tài nào đoán ra được:
- Thôi bỏ đi, chúng ta chỉ cần ngồi xem kịch hay là được!
Sau khi quay trở về phòng của mình, Lý Nhàn liền đi tắm rồi ngủ một giấc thật là say, gần như hắn không quan tâm đến sự trả thù của Vương Bạc. Mà trên thực tế lại đúng là như vậy, Vương Bạc hạ lệnh cho đại quân bao vây lấy bốn cổng và tấn công Túc Thành, nhưng binh lính của y suốt một đêm dài không được nghĩ ngơi, buổi trưa lại chỉ được húp cháo loãng thì có sức lực và tinh thần để công thành sao? Thực ra Vương Bạc cũng chỉ là đang diễn trò, y hạ lệnh cho quân lính giả vờ tấn công một lúc rồi lại quay về, bởi chính Vương Bạc cũng đã nhận ra quân lính đã rất uể oải rồi, sau đó y hạ lệnh cho đại quân đi nghĩ ngơi, qua đêm nay, sáng mai sẽ lại tiếp tục công thành.
May mắn cho y, đêm nay binh mã của Yến Vân Trại không dày mặt tới quấy rối giấc ngủ của bọn họ, nhưng không hiểu sao Vương bạc vẫn cứ thấp thỏm không yên, cho nên suốt một đêm cứ trằn trọc mãi.
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vừa nhô lên thì Vương Bạc đã thức dậy, đi tuần tra quân doanh một lượt, cuối cùng thì y bước vào bên trong kho lương, đứng ở bên trong rất lâu, lúc y bước ra thì sắc mặt vô cùng khó coi.
- Mẹ kiếp!
Vương Bạc liền mắng thầm một câu:
- Mật Công đã hứa là sẽ tiếp tế lương thảo, tại sao đến bây giờ vẫn chưa thấy mang tới ...
Tướng lĩnh trong kho lương thực ở phía đằng sau y thì không ngừng lải nhải:
- Đại đương gia, nếu như không tấn công được Túc Thành thì lương thực của chúng ta sẽ hết ... Tính toán ra, hiện tại số lương thực này chỉ đủ để cho đại quân ăn trong dăm ba hôm nữa thôi.
- Ta biết rồi!
Vương Bạc không nhẫn nại nổi khoát tay và nói:
- Nếu như để binh lính biết được quân doanh đang thiếu lương thực thì ta sẽ một đao giết chết ngươi!
Tướng lĩnh truy trọng doanh kia nhớ tới câu chuyện thời Tam Quốc, khi Tào Tháo lấy cách giết chết lương quan để an lòng quân, đột nhiên gã cảm thấy cổ họng mình bị bóp nghẹt, bất giác run lên cầm cập, giọng đầy sợ hãi:
- Thuộc hạ đã biết! Thuộc hạ sẽ nói, lương thực vẫn còn!
Cũng trong thời điểm đó, Lý Nhàn đang kể cho Từ Thế Tích một câu chuyện cười vô vị.
- Có một ngày, huynh và Trình đại ca bị lạc tới một hòn đảo hoang rồi phát hiện ra, trên hòn đảo đó ngoài cứt trâu ra thì không có thứ gì khác ... Cứt trâu, toàn là cứt trâu!
Sau khi kể xong câu chuyện này thì chỉ có Trình Tri Tiết không phá lên cười mà suy tư trong chốc lát, sau đó cực kỳ nghiêm túc hỏi Lý Nhàn:
- Trên đảo chỉ có cứt trâu thôi à?
- Chỉ có cứt trâu.
- Vậy thì trâu đâu?
Lý Nhàn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Có lẽ là bị người dân trên đảo hoang ăn hết rồi, đến xương còn không chừa lại
- Trời ạ!
Trình Tri Tiết cau mày nói:
- Nói như vậy thì cứt trâu kia đã khô rồi? nói không chừng đã bị phơi ở đó không biết bao nhiêu ngày rồi!
Lý Nhàn hơi kinh ngạc hỏi lại:
- Sao vậy, Trình đại ca cảm thấy cứt trâu khô khó chấp nhận hơn cứt trâu ướt?
Trình Tri Tiết gật đầu nói:
- Đương nhiên!
- Vì sao?
Gã nhìn vào mắt Lý Nhàn rồi nói rất nghiêm túc:
- Ngươi nghĩ mà xem, lúc ăn cứt trâu ướt, bóp mũi lại thì có thể nuốt xuống được, giống như húp cháo, còn cứt trâu khô ... thì lại phải nhai!