.
Cô gái bị phát hiện ngoài ý muốn này là mấy năm nay Ngô Tỉnh Chi phái người đi cướp về. Hai năm qua trong Vận Thành có mười mấy cô gái tuổi thanh xuân mất tích vẫn luôn là một trong những câu chuyện khiến dân chúng Vận Thành xôn xao. Có một thời gian thậm chí các cô gái không dám ra cửa, sợ mất tích chết không minh bạch. Có người nói là bị một kẻ chuyên mua các cô gái để bán cho lầu xanh. Còn có người nói là thủ hạ của Trương Kim Xưng chính là kẻ đã bắt cóc cô giá về làm áp trại phu nhân cho y.
Chỉ có điều chưa từng có ai nghĩ, những cô gái này đã bị Quận Thủ đại nhân nhốt trong thành làm đầy tớ. Dài nhất là họ bị nhốt trong mật thất đến hai năm ba tháng, ngắn nhất chính là hôm trước mới bị Ngô Tỉnh Chi bắt đi. Vì Bùi Thế Sinh giết người quá nhanh, chỉ trong thời gian ngắn đã giết cả nhà Ngô Tỉnh Chi. Thế nên những cô gái làm nô bộc này không có cơ hội nói ra. Nhưng bọn họ cũng không biết trong nhà Ngô Tỉnh Chi còn có một mật thất, bình thường Ngô Tỉnh Chi nhìn trúng cô gái có tư sức nhà nào đó, bèn phái người bắt họ đến phòng ngủ, sau đó Ngô Tỉnh Chi dùng dao bức các nàng đưa vào mật thất.
Những cô gái này lúc được cứu ra cả đám khóc lóc, còn có người ôm lấy xác một cô gái gào khóc nói vì sao muội muội lại nóng vội như vậy. Nếu đợi thêm một ngày nữa là có thể nhìn thấy ánh mặt trời rồi. Cô gái bị đâm hôm trước mới bị người của Ngô Tỉnh Chi phái đến bắt đi. Là một tiểu thư con nhà phú hộ, là người dịu dàng hiền thục, nhưng không ngờ tính tình lại cứng cỏi. Hôm trước, sau khi bị Ngô Tỉnh Chi làm nhục đã liền tìm đến cái chết. Những cô gái kia ngăn cản nàng nhưng nàng vẫn một mực đâm đầu vào vách tường của ngân trang mà chết.
Lúc đưa thi thể của nàng về nhà, mẹ nàng khóc đến mức ngất đi.
Chỉ trong một ngày, dân chúng trong cả Vận Thành đều biết rằng những cô gái bị mất tích đó là do vị Quận Thủ đại nhân ra vẻ đạo mạo đến bắt đi. Dân chúng kích động, có không ít người đã tìm đến trước cửa Quận Thủ đòi giết Ngô Tỉnh Chi. Bọn họ đâu có biết tối hôm qua Ngô Tỉnh Chi cũng đã đi đời nhà ma rồi, trước đó không lâu y đã bị Diệp Hoài Tụ phái người đến đào xác lên chặt nát thịt.
Lý Nhàn phái người đi trấn an dân chúng, nói cho bọn họ biết Ngô Tỉnh Chi đã bị xử tử.
Đám dân chúng vây xem thậm chí còn kích động đến mức đòi đốt cả nhà Ngô Tỉnh Chi nhưng bị binh lính Yến Vân trại ngăn lại. Lý Nhàn thấy lòng dân có thể dùng, đã để Bùi Thế Sinh thăng đường thẩm vấn, để đám dân chúng tố giác hành vi phạm tội của quan lại Vận Thành. Lần này nha môn quận Đông Bình đã chật kín chỗ, đều là dân chúng đi khiếu nại. Thực ra Bùi Thế Sinh còn hiểu chốn quan trường hắc ám hơn đám dân chúng. Cứ hễ có người tố giác là có ghi trong bản hồ sơ, chuyện y biết thì càng không cần xác minh, cứ trực tiếp phái quận binh đi bắt người.
Trong nửa ngày ngắn ngủi, có hơn ba mươi quan lại trong Vận Thành bị bắt. Tội ác chồng chất nhất chính là Bộ đầu nha môn Vận Thành. Mấy năm nay nữ tử bị y cưỡng ép làm nhục trên dưới cả trăm người. Sau khi y bị bắt, Bùi Thế Sinh lại phái người đi bắt tổng cộng bốn mươi kẻ đồ đệ nhàn rỗi của tên Bộ đầu này.
Lúc trời nhá nhem tối, đám quận binh vẫn còn bắt người khắp trong thành.
Rốt cuộc những quận binh này hôm nay cũng được hãnh diện một phen. Bình thường những tên quan lại đó ra vẻ đạo mạo, chứ thực ra toàn là lũ mặt người dạ thú. Đối với những người này đám quận binh ra tay không một chút e dè, dù sao định đoạt Vận Thành cũng là các hảo hán Yến Vân Trại, đó là tướng quân họ Lý chứ không phải lũ quan lại này.
Hôm đó số quan lại và đám lưu manh vô lại bị bắt không ngờ có đến ba trăm sáu mươi bảy người. Chỉ trong thời gian ngắn các nhà tù trong Vận Thành đều kín hết chỗ. Lúc những kẻ bại hoại này bị bắt đã bị đám quận binh đánh cho bán chết. Sau khi đến nhà giam đám lưu manh vừa nhìn đã thấy rất nhiều quan lại cũng bị bắt, chúng cảm thấy vui mừng vì thế đã xúm lại hành hung số quan này. Dù sao đó cũng là cơ hội hiếm có, đánh cũng đánh cho đã.
Ngày hôm sau, Bùi Thế Sinh thăng đường thẩm vấn, ước chừng dùng thời gian 10 ngày mới làm rõ tất cả các vụ án. Người tội nhỏ thì bị nhốt vào tù dùng hình trượng. Phàm là những kẻ bắt nạt dân chúng và trong tay có án mạng dù sao cũng không cần chuẩn bị báo cáo gì lên Hình bộ mà y sẽ trực tiếp chấp bút phán quyết lập trảm.
Lý Nhàn đã từng nói, chuyện của Vận Thành hắn sẽ không nhúng tay vào. Bùi Thế Sinh đã là huyện lệnh huyện Vận Thành. Vấn đề trị an của Vận Thành đều do y phụ trách. Dù vậy, y vẫn ghi lại tỉ mỉ danh sách phạm nhân, kẻ phạm tội bị xử trí thế nào đích thân đưa cho Lý Nhàn.
- Phải giết mấy người?
Lý Nhàn nhìn lướt qua danh sắc dài dằng dặc kia hỏi.
- Luận tội người phải chém là 268 người.
Sắc mặt Bùi Thế Sinh hơi tiều tụy trả lời.
- Đều đáng chết?
Lý Nhàn lại hỏi.
- Đều đáng chết!
Bùi Thế Sinh nói như đóng đinh.
Lý Nhàn gật gật đầu hỏi:
- Giết thế nào?
- Trảm lập quyết!
Lý Nhàn thở dài nói:
- Giết nhiều người như vậy, quả thực có thể khiến dân chúng tỉnh ngủ, cũng khiến lòng người hả hê. Hơn 200 người xếp thành hàng chém đầu nhìn thì có vẻ là hiện trường lớn nhất rồi... Nhưng vẫn chưa đủ.
Hắn chỉ vào danh sách tội ác tày trời thản nhiên nói:
- Triệu tập dân chúng xem chấp pháp, mấy người này ngũ mã phanh thây.
Chém 268 cái đầu, chắc chắn sẽ gây ra chấn động nhưng sẽ không hiệu quả bằng mấy người bị ngũ mã phanh thây. Đó mới là thủ đoạn giết người thực sự gây chấn động.
Mục đích của Lý Nhàn làm vậy là rất đơn giản, lập uy.
Hắn từng nói với Bùi Thế Sinh, không có ai tin thì sẽ không đứng vững được. Nếu muốn thống trị tốt Vận Thành thì nhất định phải thưởng phạt công bằng. Người đáng chết nhất định phải chết, mới khiến người ta nể sợ, giết người không thể nhân từ.
Người đầu tiên bị phanh thây chính là tên Bộ đầu tội ác tày trời kia, bị nhóm Quận binh trói chân tay và qua cổ, dây thừng cột chặt lên người chiến mã. Quan giám trảm Bùi Thế Sinh ra lệnh một tiếng, 5 con ngựa từ từ tăng tốc. Tên Bộ đầu kia kêu thảm từ từ bị kéo ra, dây thừng buộc chặt khiến y còn không kêu được câu nào. Sau mấy giây, người kia bị xé làm 5 mảnh. Đầu, tứ chi tách ra, cơ thể rơi lộp bộp xuống, nội tạng và thịt nát vương vãi đầy dưới đất.
Đám dân chúng vây xem hét lên linh hãi, rồi lập tức có tiếng hoan hô rung trời chuyển đất.
Hôm đó, máu nhuộn đỏ sàn đấu võ.
Bùi Thế Sinh bận rộn chỉnh đốn lại dân chúng Vận Thành, xử lý sự việc gọn gàng ngăn nắp.
Sau khi giết người, bố cáo kêu gọi dân chúng đồn điền được thông báo. Trong bố cáo, hễ là dân chúng đến nha môn báo cáo thì đều có thể được chia đất vườn mười mẫu, hạt giống cho nha môn Vận Thành xuất. Năm nay, tất cả mọi thu hoạch đều cho dân chúng, từ sang năm mới bắt đầu tính thuế nhập kho, thu hai phần hạt giống và năm thứ ba mới thu ba phần.
Lúc mới bắt đầu dân chúng đã chỉ quan sát, không tin lại có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống này. Nhưng thật ra, rất nhiều dân lưu lạc đầu đường xó chợ cũng đến huyện nha thử một chút. Kết quả đúng là có được hạt giống, lần này dân chúng trong Vận Thành mới biết đây không phải là cái bánh từ trên trời rơi xuống mà quả thực chính là ngày tốt đẹp từ trên trời rơi xuống. Nhưng lại có dân chạy nạn sau khi lấy được hạt giống thì đi nấu cháo ăn. Sau khi bị thẩm tra Bùi Thế Binh giết liền mấy người. Lúc này, thủ đoạn nhất định phải nghiêm khắc một chút mới được.
Cả một tháng Lý Nhàn ở trong Vận Thành nhưng tất cả nhân mã hắn nắm trong tay đều phân công nhau ra ngoài. Ngoại trừ, kỵ binh Nhuệ Kim Doanh, binh mã bốn doanh lần lượt xuất kích. Hậu Thổ Doanh và Hồng Thủy Doanh lấy ba huyện Bình Lục, Tu Cương, Túc Thành. Thanh Mộc Doanh và Liệt Hỏa Doanh lấy hai huyện lớn là Lôi Trạch và Cự Dã. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, quận Đông Bình đã bị nhân mã của Yến Vân Trị dẹp yên.
Lý Nhàn cho người chuyển chiếc ghế nằm ra vườn sau nhà lớn. Tháng tư hoa nở trong vườn rực rỡ, chim chóc hót véo von, uống một hớp rượu đọc một quyển binh thư nhìn rất tự do tự tại.
Diệp Hoài Tụ chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, đưa mấy tin chiến thắng cho Lý Nhàn.
Người nào đó rất tỏ ra oai phong nói:
- Đọc cho tôi nghe đi.
Diệp Hoài Tụ cười cười cũng không đọc mấy tin chiến thắng này mà ngồi xuống bàn đá bên cạnh, nhìn đĩa hạt vương vãi trên bàn nói:
- Mấy huyện quận Đông Bình đã lấy hết rồi, ngoại trừ huyện lệnh huyện Lôi Trạch Lý An Quảng là một thanh quan được lòng dân. Lạc Phó và Đông Phong sau khi thương lượng đã giữ lại ông ta. Mấy huyện lệnh khách đều bị xử tử, Huyện lệnh mới được thân sĩ chọn là người đức cao vọng trọng. Chuyện đồn điền từ từ đang mở rộng, chỉ là chuyện này không cần gấp.
Lý Nhàn ừ một tiếng rồi hỏi:
- Xem cô bày ra tàn cục chơi đùa, thật có ý nghĩa.
Diệp Hoài Tụ chậm rãi lắc đầu nói:
- Không có ý nghĩa.
- Chỉ là thời gian quá lâu, thành thói quen.
Nàng cười cười, lấy quân cờ trong tay gom lại. Lý Nhàn ngồi xuống cười nói:
- Dạy cô một cách chơi đơn giản, không hao tổn tâm sức như đánh cờ, nhưng tôi cảm thấy còn thú vị hơn nhiều so với những việc mà cô đang làm. Lúc không có chuyện gì, cô có thể để Gia Nhi chơi cùng mấy ván.
- Là cái gì?
Lý Nhàn để quân cờ trắng, đen tách ra sang một bên khẽ cười nói:
- Cờ năm quân.
Nửa giờ sau, Lý Nhàn ảo não để quân cờ trong tay sang một bên nói:
- Sao cô vô nhân đạo như vậy?
Diệp Hoài Tụ khẽ cười nói:
- Ta đâu đắc tội với ngươi?
Lý Nhàn nói:
- Cô không thể để tôi thắng một ván sao?
- Là trong lòng ngươi có chuyện.
Diệp Hoài Tụ liếc nhìn hắn một cái rồi lập tức để quân cờ vào trong hộp nói:
- Đã xảy ra chuyện gì, nhìn thì có vẻ tự tại, sao có thể giấu được người khác?
- Trong lòng tôi đau đớn vì cô đã đốt những thứ tốt kia.
Lý Nhàn làm vẻ nhăn nhó nói.
Diệp Hoài Tụ trừng mắt nhìn hắn, nhớ mình đã hạ lệnh thiêu hủy toàn bộ dụng cụ trong mật thất của Ngô Tỉnh Chi, Lý Nhàn không chịu ngồi yên vẻ mặt đầy tiếc nuối nói lãng phí và tham ô đều là tội lớn. Nàng khẽ cười xì:
- Không lãng phí, bổ củi còn làm cơm tối nữa.
Lý Nhàn nhíu mày, bỗng than nhẹ một tiếng nói:
- Hôm qua Sĩ Tín cho người đưa một bức thư đến.
Sắc mặt của Diệp Hoài Tụ hơi đổi, tay nhặt quân cờ khựng lại không trung:
- Trương Tu Đà?
Lý Nhàn ừ một tiếng nói:
- Sĩ Tín nói, Dương Quảng ở Liêu Đông hạ chỉ để Trương Tu Đà dẫn binh tây tiến, chinh phạt Ngõa Cương trại. Nhưng... hình như chúng ta cản đường của lão.