Tâm tình của Lý Mật vô cùng tốt cho nên kiên nhẫn giải thích:
- Tên trẻ ranh ngươi thì hiểu cái gì? Ta sai Vương Bạc đi đánh Yến Vân trại Đông quận Bình, chỉ là muốn đảo loạn thế cục hai bên bờ Hoàng Hà, ư. Vương Bạc tấn công Yến Vân trại, lão hồ ly Dương Nghĩa Thần dĩ nhiên không buông tha cơ hội này, bất kể là Vương Bạc thua hay là Yến Vân trại thua, Dương Nghĩa Thần tất nhiên thừa dịp tấn công, Trương Tu Đà quận Tề cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. Ông ta và Dương Nghĩa Thần đều là kẻ mua danh trục lợi, cơ hội biểu dương tên tuổi như vậy đối với bọn họ mà nói chính là mồi nhử thơm ngon nhất. Đông quận Bình vừa loạn, đem Dương Nghĩa Thần và Trương Tu Đà đều liên lụy trong đó không có thời gian để ý đến địa phương khác. Đây mới là điều ta muốn.
Gã cười ha ha nói:
- Để bọn chúng đấu đi thôi, ta lại đúng lúc thừa dịp quan quân không có thời gian phân thân khởi binh! Về phần hứa hẹn lương thảo cho Vương Bạc, chỉ sợ Đông quận Bình chiến sự vừa nổ ra, y muốn rút thân cũng không thể rồi. Một người chắc chắn chết... ta sao sẽ lãng phí lương thực cho y?
Tiểu thư đồng sùng bái nói:
- Chủ công thật sự là hùng tài đại lược! Đem đám giặc cỏ đùa bỡn trong lòng bàn tay, những tên kia lại còn đang gật gù đắc ý. Chủ công... chúng ta còn phải đi nơi nào nữa?
Lý Mật giơ tay chỉ về phía trước nói:
- Đi Đông quận, bái phỏng Trác Nhượng Ngõa Cương trại.
Sau khi Trương Tu Đà rời khỏi, Lý Nhàn cũng không có lòng dạ nào lưu lại liền dẫn quân trở về Vận Thành Đông quận Bình. Sau khi đại quân trở về, huyện lệnh Vận Thành Bùi Thế Sinh ra mười dặm ngoài thành nghênh đón. Lý Nhàn hỏi chuyện đồn điền sắp xếp như thế nào rồi, sau khi Bùi Thế Sinh tường tận giải thích một hồi Lý Nhàn dặn dò mấy câu liền trở về trong phủ.
Lý Nhàn đem tòa đại trạch kia của Ngô Tỉnh Chi thưởng cho Bùi Thế Sinh, để khen thưởng cho công trạng và thành tích của y ngày đó. Bùi Thế Sinh là một người tâm tư trong sáng, sai người đem một tòa nhà thanh tịnh và đẹp đẽ của mình ở ngõ Liễu Hoa của mình dọn ra để dâng cho Lý Nhàn ở. Tòa nhà này chiếm diện tích không lớn, nhưng được một vòng liễu rủ vây quanh ngược lại thanh u yên tĩnh. Ngõ Liễu Hoa, chính là vì hai bên ngõ đều có một hàng liễu rủ không biết trồng bao nhiêu năm nên mới có tên đó. Lý Nhàn rất thích sự yên tĩnh của nơi này cho nên cũng không từ chối.
Sau khi trở về Vận Thành người đầu tiên Lý Nhàn muốn tìm đương nhiên là Diệp Hoài Tụ, không liên quan đến chuyện nữ nhi tình trường, hắn cần phải hiểu rõ tình huống Đông quận Bình trong những ngày mình rời khỏi. Bốn doanh Hồng Thủy, Liệt Hỏa, Thanh Mộc, Hậu Thổ còn đang ở bên ngoài, hắn không dám lơ là. Đông quận Bình mới nắm chắc chính là thời điểm nhiều việc cần làm ngay, mỗi doanh trấn thủ nhiều huyện, không chấp nhận một chút sai sót.
- Gần đây không có chuyện gì xảy ra chứ?
Lý Nhàn vừa tiến vào cửa liền hỏi Diệp Hoài Tụ.
- Có thể có chuyện gì?
Lý Nhàn yên lặng, lập tức cười nói:
- Ta hiện giờ giống như một tên thổ tài mới phất, rời nhà nửa ngày cũng sẽ lo lắng mấy mẫu đất cằn mấy lượng bạc vụn cất giấu dưới giường chiếu xảy ra điều gì bất ngờ.
Diệp Hoài Tụ mỉn cười nói:
- Lương thực phát về các huyện đều đã vận chuyển đến rồi. Nghe nói Đông quận Bình chúng ta có thể được chia ruộng tốt còn được nhận hạt giống, nạn dân từ Đông quận và quận Tế Bắc tràn vào rất đông, ngắn ngủi hai tháng đã có không dưới mười vạn lưu dân tràn vào Đông Bình. Khoảng thời gian này binh mã các doanh đều bận rộn duy trì, ruộng hoang đã khai phá được không ít. Tuy rằng đã qua tập kết gieo hạt giống lúa mì đuổi không được lương thực vụ chiêm nhập kho, nhưng có thể trồng một số loại thời gian thu hoạch ngắn ngày, chỉ cần thêm ba tháng là có lương thực phụ thu hoạch rồi, đến lúc đó dân chính cũng yên tâm rồi.
Lý Nhàn "ừ" một tiếng hỏi:
- Không có người thừa dịp làm loạn chứ?
Diệp Hoài Tụ gật đầu nói:
- Đương nhiên là có đấy. Trước trận mấy nhìn lưu dân từ Đông quận tràn vào huyện Cự Dã gây rối, đoán chừng là có người xúi giục đấy, cùng với dân chúng địa phương huyện Cự Dã nổi lên xung đột, chết mấy trăm người. Trấn thủ huyện Cự Dã chính là Lạc Phó của Thanh Mộc doanh. Hắn đem binh mã doanh Thanh Mộc một mạch chém hết ba nghìn lưu dân gây rối của Đông quận, lúc này mới ngừng lại. Kông chỉ là ở Cự Dã, huyện Lôi Trạch cũng có lưu dân từ Đông quận tới gây rối. Đông Phương Liệt Hỏa cũng giết một số người.
Lý Nhàn lập tức nhíu mày :
- Chỉ có hai huyện Cự Dã và Lôi Trạch có người gây rối ư?
Diệp Hoài Tụ gật đầu nói:
- Ừ, Hậu Thổ doanh và Hồng Thủy doanh ngược lại không có tin tức truyền đến.
Lý Nhàn lại hỏi:
- Lưu dân gây rối đều là từ Đông quận đến?
Diệp Hoài Tụ "ừ" một tiếng, bỗng nhiên nhíu mày nhìn Lý Nhàn hỏi:
- Ngươi đang nghĩ... Trời! Sao ta lại không để ý một chuyện trọng yếu như vậy!
Lý Nhàn thở dài nói:
- Bình thường cô phải quản lý quá nhiều việc rồi, sơ xuất cũng khó tránh được. Suy cho cùng chuyện lưu dân gây rối này thoạt nhìn cũng không phải là chuyện không bình thường gì, xem ra hàng xóm của chúng ta dường như cũng không thành thật nha! Như vậy đi, ngày mai tôi liền đi Lôi Trạch trước, sau đó lại đi Cự Dã.
Diệp Hoài Tụ hơi giận nói:
- Người Ngõa Cương trại rốt cuộc muốn làm cái gì?
Lý Nhàn thở dài nói:
- Còn có thể muốn cái gì, tạm thời chỉ là thăm dò. Nếu là chúng ta xử lý không tốt kích thích dân biến, bọn chúng tự nhiên ngư ông đắc lợi. Chủ ý này âm độc tàn ác, xem ra nhất định là xuất ra từ tay quân sư Từ Thế Tích Ngõa Cương trại kia rồi. Hắn ta trước tiên sai người xúi giục lưu dân gây rối, kích thích mâu thuẫn giữa lưu dân và dân chúng quận Đông Bình. Nếu chúng ta không khống chế tốt mà nói, số lượng lớn nạn dân tràn vào quận Đông Bình xung đột với dân chúng địa phương, chỉ sợ rất nhanh sẽ biến thành đại họa!
- Ta cùng đi với ngươi!
Diệp Hoài Tụ đứng lên nói:
- Trong dân chạy nạn Đông quận tiến vào quận Đông Bình, tất nhiên có số lượng lớn thám tử Ngõa Cương trại!
Lý Nhàn gật gật đầu nói:
- Cũng tốt, cô chuẩn bị một chút, chúng ta ngày mai sẽ đi.
Hắn hơi nhíu mày, trong lòng tự nhủ Từ Thế Tích này quả nhiên thủ đoạn tốt, không phí một binh một tốt là có thể thăm dò thực lực của Yến Vân trại ta. Cho dù Yến Vân trại ta khống chế được cục diện, Ngõa Cương trại cũng không hề tổn thất gì. Nếu là không khống chế được cục diện, hắn ta có thể thừa dịp đông tiến cướp đoạt địa bàn. Mượn đội ngũ lưu dân khổng lồ tấn công, không tốn mảy may sức lực lập tức có thể đoạt được hai huyện Cự Dã và Lôi Trạch! Hơn nữa, một khi xung đột giữa lưu dân và dân chúng bản địa đến cục diện không thể khống chế, chỉ sợ nhân mã Yến Vân trại không cần người khác đến tấn công đã tự mình rút khỏi rồi!
Từ Thế Tích, quả nhiên danh bất hư truyền!
Lý Nhàn suy nghĩ một lúc thở dài một tiếng nói:
- Lạc Phó giết người quá độc ác, vừa đúng trúng mưu kế của Từ Thế Tích.
Diệp Hoài Tụ "ừ" một tiếng nói:
- Không thể trì hoãn, không bằng chúng ta suốt đêm lên đường.
Lý Nhàn suy nghĩ nói:
- Cũng tốt, cô đi thu thập một chút, tận lực mang nhiều mật điệp. Thám tử trà trộn trong lưu dân nếu là không xử lí sạch sẽ, dù chấn nhiếp được, lưu dân làm loạn vẫn sẽ không bình ổn được. Ta đi gặp Bùi Thế Sinh, để ta để ý nhiều chút lưu dân gần đây đến Vận Thành, không thể khinh thường được.
Lý Nhàn từ ra khỏi tòa nhà ngõ Liễu Hoa, mang theo thân binh vừa định đi về phía cửa nha môn quận thủ, bỗng nhiên Thiết Lão Lang cử mấy thân binh cưỡi ngựa đuổi đến. Nhóm thân binh xuống ngựa hành lễ nói:
- Tướng quân, Thiết Đô Uý mời ngài đi phủ Quận thủ, có khách đến.
Lý Nhàn thấy thần sắc binh sĩ kia có chút vội vàng, vừa lên ngựa vừa hỏi:
- Người nào đến?
Thân binh kia thở dốc nói:
- Ngõa Cương trại Đông quận... quân sư Từ Thế Tích!