Chương 263: Hai Bức Thư

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:32:12

La Sĩ Tín nhìn nhìn bức thư trong tay, rồi lại nhìn sắc mặt có vẻ khó coi của Trương Tu Đà bỗng mỉm cười. Lúc đầu chính là mím môi cười, càng lúc lại càng cười thoải mái, tiếng cười càng lúc càng to. Tần Quỳnh nhìn nhìn Trương Tu Đà, rồi lại nhìn La Sĩ Tín cũng lập tức mỉm cười. - Cười cái gì mà cười! Trương Tu Đà sa sầm mặt nói: - Nhìn tình bạn của hai người các ngươi kìa? Ông đứng lên đi đi đi lại trong thư phòng, tức giận râu gần như vểnh lên. Đi chưa được năm vòng bỗng ông đi đến đoạt lấy lá thư trong tay Lã Sĩ Tín định xé nhỏ, cuối cùng nhịn lại đọc lại bức thư một lần nữa, càng đọc càng tức giận. - Lẽ nào hắn không biết thân phận của mình? Trương Tu Đà tức giận nói: - Một phản tặc, không ngờ lại viết thư đến thỉnh cầu ta xuất binh tương trợ, còn nói gì mà đồng tâm hiệp lực tiêu diệt phản tặc Vương Bạc cho quận Tế Bắc, lẽ nào hắn không biết mình cũng là phản tặc hay sao? Không ngờ hắn lại dùng giọng điệu này nói chuyện với ta, tức... tức chết đi được. Sĩ Tín, đốt lá thư này đi. La Sĩ Tín cười đứng dậy, cầm bức thư rồi lấy hỏa chiết tử (dụng cụ tạo lửa thô sơ) trong ngực ra đốt bức thư đi. - Đốt là chắc chắn phải cháy đấy, nếu không bị đám đạo chích biết tướng quân thư từ qua lại với An Chi, có thể sẽ thành chuyện lớn. Nếu lan đến triều đình, chỉ e sẽ bất lợi cho tướng quân. Trương Tu Đà tức giận nói: - Người nào qua lại thư từ với hắn? Tần Quỳnh cười khuyên nhủ: - Không có, không có, là An Chi một bên tình nguyện mà thôi, tướng quân sao có thể để ý đến con người không thú vị kia được? La Sĩ Tín gạt chỗ tro tàn sang một bên cười nói: - Ta thấy thực ra An Chi cũng nghĩ cho chúng ta một cách tốt. Triều đình phái quận binh quận Tề chúng ta chạy đến Đông quận hơn ngàn dặm tác chiến, hơn nữa triều đình còn không tiếp viện lương thảo cho chúng ta, cũng không trang bị đủ áo giáp, vũ khí cho chúng ta. Bọn lính không tình nguyện xuất phát tác chiến, quân tâm không ổn. Nhưng lần này cũng giống trước kia nữa. Tần Quỳnh cũng nói: - Lần trước đi quận Bắc Hải, đánh tan Quách Phương Dự đó là vì quận Bắc Hải và quận Tề chúng ta gần nhau. Nếu để mặc Quách Phương Dự đánh hạ quận Bắc Hải thì cũng giống như bên cạnh quận Tề có một mồi lửa bất kỳ lúc nào cũng có thể đốt lên. Cho nên không thể không đánh. Nhưng lần này quả thực không giống, để binh lính rời khỏi quê đi đến nơi xa xôi ngàn dặm dến tiêu diệt Ngõa Cương trại, bọn lính chắc chắn không muốn? Vì sao bọn họ phải chiến? Còn không phải là vì bảo vệ cho hương thân phụ lão của mình sao? Bây giờ để bọn họ đi đến Đông quận, lòng quân không thể dùng đâu tướng quân ạ! La Sĩ Tín gật gật đầu nói: - Cho nên nói nha, An Chi giúp chúng ta nghĩ các này thật không tồi. Ta thấy có thể, tướng quân, hay là bây giờ tôi giúp ngài mài mực nhé? Trương Tu Đà giận dữ nói: - Bảo ta lừa gạt triều dình... Ta sao có thể làm được? La Sĩ Tín liếc mắt đưa ý với Tần Quỳnh. Tần Quỳnh cười lấy giấy viết thư trải rộng. La Sĩ Tín ở bên cạnh mài mực: - Thực ra đây cũng không tính là lừa gạt triều đình? Phản tặc Vương Bạc quận Tế Bắc xua binh mười lăm vạn muốn tấn công quận Tề Lỗ. Một phản tặc đột kích lớn như vậy, quận binh Tề quận chúng ta dù thế nào cũng không thể thoát thân nổi. Triều đình sẽ không thể không biết nói lý chứ, vì bình định kẻ tặc Quận Đông Bình lại làm mất quận Tề Lỗ, đây mới là thiệt hại lớn mà triều đình không chịu nổi. Đây quả thực là chuyện đánh mất dưa hấu nhặt được vừng. Những người chức vụ lớn trong triều đình đều là nhân tinh, sẽ không thể không chuẩn đấy. Trương Tu Đà nhìn hai tâm phúc trải giấy, ông bất đắc dĩ thở dài nói: - Ngươi cũng biết những nhân vật lớn trong triều đình khôn khéo cỡ nào, triều đình mới hạ lệnh cho chúng ta xuất binh đến Đông quận. Chúng ta theo sát dâng một phần tấu chương như vậy, có thể giấu được đám quỷ khôn khéo đó không? - Có thể! Tần Quỳnh nhìn Trương Tu Đà một cái sau đó có vẻ không yên nói: - Vừa rồi... vừa rồi ta cùng Sĩ Tín đến tìm quận Thủ đại nhân rồi. Bùi đại nhân nói, đồng ý kêu gọi thân hào nông thôn quận Tề cho chúng ta một khoản tiền đưa lên triều đình... Trương Tu Đà tức cười rồi lập tức thở dài nói: - Các ngươi cũng đều không muốn đi Đông quận? La Sĩ Tín và Tần Quỳnh thấy Trương Tu Đà có vẻ buông lỏng vội vàng khuyên nói: - Nếu đánh bại mười lăm vạn đại quân của Vương Bạc, báo công lao lớn như vậy, triều đình cũng sẽ không có người nói thêm gì nữa đúng không? Trương Tu Đà nhìn nhìn Tần Quỳnh, rồi lại nhìn La Sĩ Tín, cười bất đắc dĩ, đi đến bên cạnh bàn nhấc chiếc bút lông đã ngấm đầy mực. Ngõa Cương trại Đông quận. Địch Nhượng lấy bức thư trong tay đưa cho Bồ Sơn Công Lý Mật, vẻ mặt giận dữ nói: - Mật công đọc đi, Đại đương gia Yến Vân trại Quận Đông Bình Lý Nhàn càn rỡ mức nào! Không giấu gì Mật Công, hôm nay nếu không phải Mật Công đã đến, ta đã dẫn các huynh đệ thủ hạ phát binh Quận Đông Bình rồi. Lý Mật mở thư ra, đầu tiên là nhìn qua không khỏi khen ngợi một câu: "chữ đẹp!" Bức thư này Lý Nhàn vẫn dùng thể Tống, chữ ngay ngắn. Lý Mật trên thư pháp cũng rất có trình độ, cho nên vừa nhìn hai mắt đã sáng lên. Gã khẽ nhíu mày, đọc từng dòng chữ, nhìn nhìn, ngón tay không tự giác mà vẽ bút tích lên tờ giấy trên bàn. Đọc hết một bức thư gã dùng khoảng mười phút. Một ngàn ba trăm ba mươi chín chữ, mỗi chữ gã viết lại một lần. - Khinh người quá đáng! Lý Mật vỗ mạnh bức thư lên bàn tức giận nói: - Đại đương gia Yến Vân trại Lý Nhàn này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Sao lại liều lĩnh như vậy? Địch Nhượng nói: - Sơn trại kia tên là Yến Vân trại, có người nói hắn là tướng quân thiếu niên Yến Vân năm Đại Nghiệp thứ tám triều đình lần đầu tiên đông chinh ở Liêu Đông. Rốt cuộc có phải người này hay không thì không biết, chỉ có điều phỏng đoán, người này lập nhiều chiến công hiển hách ở Liêu Đông lại vì bị đám người Vũ Văn Thuật thãm hại mà tức giận ra đi, lôi kéo đội ngũ Yến Sơn Trác quận phản kháng lại triều đình. Lý Mật nhíu mày lại: - Nói như thế, cũng là một nhật vật. Chỉ có điều hắn không thể không có đạo nghĩa như vậy được? Người đàn ông mặt đen Đơn Hùng Tín ngồi cùng bàn cả giận nói: - Quân sư của chúng ta có lòng tốt đi Đông quận nhắc nhở hắn, không ngờ hắn khống chế quân sư. Cục tức này dù thế nào cũng không thể nhịn tiếp được. - Nhắc nhở, nhắc nhở cái gì? Lý Mật hỏi. Địch Nhượng thở dài, nói chuyện lưu dân Quận Đông Bình gây rối cho Lý Mật nghe. Vừa nói, vừa mắng kẻ đứng đằng sau độc ác vô liêm sỉ. Mọi người cũng đều tức giận, vừa mắng Lý Nhàn vừa mắng kẻ sau lưng giật giây đám lưu dân. Sắc mặt Lý Mật hơi thay đổi, có hơi khó coi. Gã cười với vẻ xấu hổ nhưng không lên tiếng. Mọi người ở đây đầy lòng căm phẫn nhưng không ai chú ý đến sắc mặt của gã, cho dù có người chú ý thì cũng không nghĩ ra điều gì. Gã đọc lại lá thư đó của Lý Nhàn rồi âm thầm nhớ kỹ hai cái tên này. Lý Nhàn, Từ Thế Tích. Lý Nhàn này, từ trong thư cũng biết người này nhìn ra lưu dân Quận Đông Bình gây rối chắc chắn là có người cố tình châm ngòi vào quan hệ của Ngõa Cương trại và Yến Vân trại. Còn Từ Thế Tích kia, hai người đó khôn khéo như vậy càng sớm loại trừ càng tốt. Gã mừng thầm trong lòng, tự nhủ may mà Từ Thế Tích bị Lý Nhàn giữ lại ở Quận Đông Bình, bằng không chuyện châm ngòi hôm nay gã không thể thực hiện được. Sắc mặt của gã dần khôi phục trở lại, trong lòng đang suy nghĩ làm thế nào để diệt trừ Từ Thế Tích và Lý Nhàn. - Địch đại ca, theo ta thấy, trận này là nên đánh đấy. Lý Mật trầm ngâm trong chốc lát rồi nói với Địch Nhượng. - Hả? Địch Nhượng hỏi: - Mật Công cũng cảm thấy không thể nuốt cơn tức này sao? Lý Mật gật đầu nói: - Đại trượng phu làm việc đầu đội trời chân đạp đất, không thể chịu nhục. Ta nghĩ, dù có quân sư Từ Thế Tích ở đây cũng sẽ không tán thành việc nuốt cơn giận này. Từ trong thư ta đọc, Đại đương gia Yến Vân trại Lý Nhàn này là người âm hiểm giả dối, nói cái gì mà vì Từ quân sư phát hiện ra có kẻ châm ngòi, cho nên giữ lại Từ quân sư để điều tra, đây rõ ràng là nói bậy bạ. Gã hít một hơi thật sâu: - Lý Nhàn kia giấu được người khác, chứ giấu được ta sao? - Trước khi đi qua Quận Đông Bình ta đến Ngõa Cương trại thăm hỏi Địch đại ca. Từ quận Tề qua Túc thành vừa gặp phải một chuyện. Chuyện này mới là điểm quan trọng khiến Lý Nhàn giữ Từ quân sư lại. - Là gì? Đám người Địch Nhượng lập tức ngồi thẳng lên đợi Lý Mật trả lời. - Tri Thế Lang Tế Bắc năm trước tấn công quận Tề, Lý Nhàn kia không ngờ lại cố tình không coi trọng nghĩa khí với đồng đạo lục lâm mà liên kết với lão tặc Trương Tu Đà đánh lui Tri Thế Lang. Tri Thế Lang Vương Bạc tổn thất hơn mười vạn nhân mã, biển máu sâu này Vương Bạc sao có thể không báo? Lúc ta qua đêm ở Túc thành, vừa gặp Vương Bạc dẫn mười lăm vạn đại quân tấn công Quận Đông Bình. Từ quân sư tất nhiên là cũng biết chuyện này mới bị Lý Nhàn giữ lại, hắn là sợ Ngõa Cương trại chúng ta nhân cơ hội này dò xét đường lui của hắn. - Thì ra là thế! Địch Nhượng thở dài: - Nói như vậy, Mậu Công đi quả không đúng lúc rồi! Y suy nghĩ một chút rồi nói: - Ta chỉ lo lắng, nếu các huynh đệ suất quân đi Quận Đông Bình đòi người, Lý Nhàn kia sẽ làm tổn thương đến Mậu Công huynh đệ. Lý Mật khoát tay nói: - Địch ca nói vậy sai rồi! Nếu các huynh đệ không đi đòi người, chỉ e Lý Nhàn kia sẽ hạ độc thủ! Huynh hãy suy nghĩ một chút, nếu các huynh nhịn cục tức này không đi, Lý Nhàn chắc chắn sẽ cảm thấy Ngõa Cương trại yếu đuối dễ bị bắt nạt, thì hắn còn kiêng sợ gì nữa? Chỉ e hắn sẽ nhân cơ hội này tuyên bố Ngõa Cương trại sợ Yến Vân trại, sau đó lấy lý do giật dây lưu dân gây rối giết Từ quân sư! Nếu Địch đại ca không đi thì đã trúng kế Lý Nhàn rồi. Gã đứng lên nói: - Tuy ta đến Ngõa Cương trại chỉ là để thăm Địch đại ca và các huynh đệ, nhưng biết quân sư bị người ta giữ lại cũng tức giận vô cùng. Hôm nay ta càng phải để lại một câu, nếu Địch đại ca và các huynh đệ muốn đi quân Đông Bình đòi công bằng, ta sẽ hết sức ủng hộ Ngõa Cương trại! Mấy năm nay ta dạo chơi thiên hạ kết thân được với không ít anh hùng hào kiệt, mọi người cũng nể mặt ta mấy phần. Nếu ta đi, chắc chắn có thể mời mấy vị hào kiệt đến tương trợ! Ánh mắt của gã đảo qua mọi người: - Hội tụ hào kiệt tứ phương, lại nhân cơ hội mười lăm vạn đại quân Tri Thế Lang tấn công Quận Đông Bình này, tiêu diệt Yến Vân trại sẽ không cần tốn sức. Địch Nhượng đứng lên khen: - Mật Công huynh cao kiến! Mọi người cùng đứng lên: - Mật Công huynh cao kiến! Lý Mật cười nhưng trong lòng lại thầm nghĩ hẳn là phái người lẻn vào Vận thành, dù thế nào cũng phải giết Từ Thế Tích! Chỉ cần giết Từ Thế Tích, thì mối thù Ngõa Cương trại và Yến Vân trại không cởi được. Vốn không trông cậy gì vào ba người Vương Bạc, Lý Nhàn, Địch Nhượng không chết không ngừng, nhưng bây giờ trời cho cơ hội tốt. Nếu không nắm lấy thì không phải đáng tiếc sao? Gã nghĩ đến đây, khóe miệng bất giác nhếch lên cười mang theo ý vị sâu xa.