.
Sắc mặt của Ngô Tỉnh Chi liền trắng bệch, cả người run lên. Bây giờ thì ông ta mới hiểu ra một chuyện, nếu như đám sơn tặc Yến Vân Trại muốn chiếm thành thì chúng cần gì phải có lý do? Bọn chúng là sơn tặc, tại sao ông ta có thể quên mất chuyện chúng là sơn tặc?
- Chuyện này như thế nào thì mới tốt?
Ngô Tỉnh Chi đi đi lại lại trong thư phòng, bực bội đến mức, ông ta hận một nỗi không thể đập đầu vào tường, chau mày nhăn mặt, bước chân gấp gáp. Trương Tam Hằng ngồi trên ghế, Ngô Tỉnh Chi cứ đi qua đi lại không nghỉ khiến cho lão ta càng thêm bực bội. Lão ta không nghĩ rằng đám sơn tặc Yến Vân Trại lại có thể ngông cuồng đến như vậy, ngang nhiên phách lối tới Quận Thủ phủ nhục mạ Ngô Tỉnh Chi. Đám sơn tặc này chẳng lẽ không sợ bị giết chết ở trong thành hay sao? Vì chuyện nhục mạ người khác mà dám làm ra những chuyện ngông cuồng đến như vậy, chẳng trách mọi người đều nói tất cả phản tặc đều không bình thường.
- Lần này sơn tặc của Yến Vân Trại nhất định sẽ không chịu buông tha cho chúng ta đâu. Ngài xem, lần này chúng ta phải lấy thứ gì ra để bịt miệng chúng lại? Lúc đầu ta với ngài nghĩ trăm phương nghìn kế, tại sao lại quên mất chuyện này?
- Ngô đại nhân, đừng nóng lòng, sơn tặc của Yến Vân Trại chỉ đơn giản là đến cầu tài, ngài yên tâm, bọn chúng sẽ không bao giờ đem chuyện này làm đến mức tuyệt tình đâu. Quận Đông Bình vẫn còn đó, hắn vẫn có thể thỉnh thoảng tới vơ vét tài sản nhưng nếu hắn ép chúng ta quá mức thì hắn sẽ chẳng có gì.
- Lại cho hắn?
Ngô Tỉnh Chi căm tức nói:
- Đám người Bùi Thế Sinh không phải là những tên ngu, làm sao bọn họ có thể móc tiền cho chúng ta nữa?
- Chính vì bọn họ không phải là đám người ngu ngốc!
Trương Tam Hằng tự tin nói tiếp:
- Hắn biết được rằng đám sơn tặc có tính cách như thế nào, nếu như không đưa ngân lượng cho bọn chúng, chỉ có thể là chết. Nếu như bọn họ không chịu móc tiền ra, thì ta đây có một cách, chỉ sợ phủ quân đại nhân không đồng ý ...
Đúng lúc ông ta và Ngô Tỉnh Chi thương lượng tìm đối sách thì trong nhà Bùi Thế Sinh cũng đang thắp đèn sáng trưng, không ít gia chủ phú hộ trong Vận Thành đều đến nhà hỏi thăm, bàn về chuyện binh mã Yến Vân Trại đến tấn công thành lần hai.
- Tiếp tục như vậy thì cũng không phải cách!
Một người trong số họ lên tiếng:
- Những hảo hán của Yến Vân Trại đến một lần thì phủ quân đại nhân lại bắt chúng ta góp tiền một lần. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì dù trong nhà có cả núi vàng núi bạc thì cũng không thể trụ vững được, nhà ai cũng không có cái núi vàng đó!
Bùi Thế Sinh cũng rất đau đầu, cho nên không chú ý đến sự bất thường trong lời nói của người này, thay vì dùng hai chữ "sơn tặc", y đã dùng hai chữ "hảo hán".
- Đúng vậy, họ dựa vào cái gì mà lần nào cũng bắt chúng ta bỏ tiền ra?
- Hơn nữa, gia đình của phủ quân đại nhân cũng là phú hộ, gia tài mười vạn, bỏ tiền mua lấy sự bình yên cho Vận Thành, lẽ nào ông ấy không có phần trách nhiệm nào hay sao?
- Xuỵt! Ngài nhỏ tiếng một chút!
- Sợ cái gì! Không phải là trách nhiệm của quan viên hay sao? Thiên hạ Đại Tùy hiện nay, quan lại còn không nhân nghĩa, độ lượng bằng phản tặc. Nếu như họ ép ta quá mức thì ta đây dù có khuynh gia bại sản cũng sẽ quyên góp cho các hảo hán của Yến Vân Trại, nói không chừng còn có thể cho ta làm đương gia gì đó. Cứ tiếp tục như thế này, một chút ưu đãi cũng không có, sớm muộn gì thì chúng ta cũng bị hai nguời bọn họ hút sạch máu, đẽo sạch xương thịt thôi. Đến lúc đó đừng nói là hảo hán của Yến Vân Trại, e rằng tên đầu tiên hạ thủ sẽ chính là Ngô đại nhân ông ta!
Bùi Thế Sinh thở dài đáp lại:
- Chư vị, hãy bình tĩnh nào! Theo như tôi thấy thì chúng ta hãy cứ đợi xem tình hình trước mắt đã. Nghe nói lần này binh mã của Yến Vân Trại đánh tới đây là vì chuyện quận Đông Bình tiếp tế lương thực cho Hữu Hầu vệ. Chuyện này chính là mệnh lệnh của phủ quân đại nhân, chắc ngài ấy cũng đang nghĩ cách đó!
- Cách?
- Cách của ông ta không phải là bắt chúng ta nôn tiền ra hay sao?
- Bùi huynh, bây giờ chúng ta đã đến nước này rồi, còn không phải là vì huynh đức cao vọng trọng hay sao? Huynh không thể lúc nào cũng miễn cưỡng và coi như không có gì được, chúng tôi thì càng không thể. Còn nhớ lần trước, Bùi huynh một mình bỏ ra 3 vạn Nhục Hảo, nhưng Ngô Tỉnh Chi lại giả câm giả điếc, đến một câu cảm ơn còn không có.
- Ta nghe nói gần đây Ngô Tỉnh Chi đang nịnh bợ Bùi Củ, cứ như thế này thì chẳng mấy chốc mà ông ta sẽ không coi chúng ta ra gì.
Bùi Thế Sinh thở dài, ngạc nhiên trước những lời nói này. Ngày thường mấy người này đều là những sĩ thân đàng hoàng, tuyệt đối không bao giờ nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, tại sao hôm nay tất cả lại có thể ngông cuồng đến như vậy. Bình thường mọi người đều biết an phận thủ thường, không ai là có gan nói ra những lời này, quan hệ của họ cũng không đến mức có thể thành thật với nhau đến như vây, ai mà biết được ngày mai những lời nói này có bị truyền đến tai của phủ quân đại nhân hay không? Nhưng hôm nay là sao vậy, ai ai cũng đều bất thường như vậy?
- Nếu, chúng ta mở cổng thành hoan nghênh binh mã của Yến Vân Trại tiến vào thành?
Có người càng to gan hơn khi dám nói ra những lời này:
- Nể tình công lao của chúng ta, họ sẽ không động đến gia tài của chúng ta chứ?
- Tự Trọng!
Bùi Thế Sinh hơi túc giận:
- Họ là phản tặc! huynh đã bao giờ nhìn thấy phản tặc nói đạo lý chưa? Những lời phản nghịch như vậy mà huynh cũng dám nói ra, sau này huynh đừng có nói linh tinh nữa.
- Phản tặc?
Lúc này, một người ngồi trong một góc của căn phòng vẫn luôn không nói gì, bây giờ đột nhiên cười lạnh mà rằng:
- Thiên hạ Đại Tùy bây giờ, quan còn ác độc hơn tặc, tặc còn nhân nghĩa hơn quan! Huynh hãy nói xem, binh mã của Yến Vân Trại nhiều năm như vậy đã từng làm hại lão bách tính chưa? Đã từng lạm sát vô số chưa? Còn Ngô Tỉnh Chi, bao năm qua những chuyện ăn thịt uống máu người dân của ông ta vẫn còn ít sao? Tôi nghe nói, Bùi huynh là một người lương thiện, bao năm qua luôn tiếp tế cho những người dân đói khổ. Lẽ nào chuyện trong chốn quan trường, huynh vẫn chưa nhìn thấu hay sao?
- Ngươi là ai?
Bùi Thế Sinh nhíu mày hỏi lại.
Người này chính là người cùng đi với đám sĩ thân phú hộ kia, vì lúc đó Bùi Thế Sinh đã đau đầu nên không chú ý tới y. Hơn nữa người này rất lạ, sau khi vào phòng thì cứ cúi đầu xuống, không nói bất cứ câu nào, lúc này đây khi y mở lời thì Bùi Thế Sinh mới biết đến sự hiện diện của y.
- Ta?
Người này ngẩng đầu lên cười cười, xé chòm râu giả ra và nói:
- Lúc sáng chúng ta đã gặp nhau phải không?
- Lý Phiêu Nhiên!
Bùi Thế Sinh thất kinh hét lên.
- Trí nhớ tốt!
Lý Phiêu Nhiên cười nói:
- Ta đã bàn bạc với họ rồi, chỉ là thiếu mỗi một mình Bùi huynh mà thôi. Mọi người đều đồng ý với ý kiến của ta, cho nên hôm nay ta mới mạo muội tới quý phủ làm phiền huynh.
- Ý kiến nào?
Bùi Thế Sinh hoảng sợ hỏi tiếp.
- Không biết Bùi huynh có hứng thú làm quan phụ mẫu của quận Đông Bình hay không?