.
Ngày 13 tháng 10 năm Đại Nghiệp thứ 10 chính là ngày sinh nhật của Quận thủ quận Đông Bình Ngô Tỉnh Chi, cho nên ngày hôm đó quý phủ Quận thủ vô cùng náo nhiệt, khách khứa đến nườm nượp, đi đi lại lại như mắc cử. Những người đến mừng thọ Ngô Tỉnh Chi, ngoài những quan viên lớn nhỏ của Vận Thành ra thì còn có sĩ thân của quận Đông Bình, đặc biệt hơn là những người tự xưng là Huyện lệnh, Huyện thừa của huyện Cự Dã, không nề hà mạo hiểm đến chúc mùng sinh nhật cho Quận thủ đại nhân.
Mấy trăm khách khứa đến mừng thọ Quận thủ khiến cho phủ đông nghìn nghịt, phòng khách thường ngày đương nhiên là không đủ chỗ để tiếp đón họ, cho nên sân trong phủ cũng nhờ đó mà được đông vui, náo nhiệt theo. Đương nhiên những người có tư cách bước vào phòng khách thì đều là những quan viên có tước vị từ Huyện thừa quận Đông Bình trở lên, ngoài ra còn có nhà giàu bản địa cũng có vị trí nổi bật.
Quản gia đứng ở cửa đón khách thì không ngừng xướng tên khách khứa đến chúc thọ.
Ngô Tỉnh Chi thấy vậy vui lắm, ông ta "miễn cưỡng" tiếp nhận những ý tốt chúc thọ của bọn thuộc hạ, nếu không thì một viên quan thanh liêm như ông sẽ không thể nào tổ chức được một lễ mừng thọ long trọng và khoa trương như vậy. Sau đó ông ta lại một lần nữa " miễn cưỡng" nhận lấy quà của quan khách gần xa và trương cái bản mặt đau khổ đầy giả tạo, nói lần sau đừng có tặng quà nữa. Những lời này, năm ngoài ông ta đã nói rồi, thậm chí là năm xưa cũng không ngoại lệ.
Đến lúc giữa trưa thì quan khách cũng đã đến gần như đông đủ, yến tiệc liền bắt đầu. Những đầu bếp danh tiếng của những quán rượu nổi tiếng trong Vận Thành như Tửu Hương lầu, Bán Tiên Cư, ... đều đang bận rộn trong nhà bếp. Đương nhiên dù họ có bận thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là tốn công vô ích vì đến cuối cùng, họ cũng sẽ không nhận được gì dù chỉ là một đồng tiền công. Nhưng cũng không sao những đồng tiền này đều là do những ông chủ của những quán rượu kia bỏ ra. Phủ quan đại nhân tổ chức mừng thọ, những ông chủ này, thường ngày chỉ là những thương nhân không có tiếng nói, hôm nay cũng coi như là tìm được cơ hội lấy lòng Quận thủ đại nhân. Mấy ông chủ quán rượu này từ lâu đã giao hẹn với nhau , sai những đầu bếp kia trổ hết tài năng của mình ra, dù gì thì những người khách của bữa tiệc ngày hôm nay không phú thì cũng quý, cho nên có thể lấy lòng được một bộ phận khách khứa thì cũng coi như là có lợi cho việc kinh doanh của quán rồi. Ngoài ra, những đầu bếp này một khi đã tụ họp lại một chỗ thì tự nhiên sẽ ganh đưa với nhau, ai ai cũng không khách khí, dồn hết tâm trí và sức lực vào những món ăn, ai cũng không muốn bản thân là người thua cuộc.
Tháng 3 năm Đại Nghiệp thứ 10, số người dân chết vì đói của quận Đông Bình là 4. 213 người. Đúng vào thời kì giáp hạt ( thời điểm dễ gây đói kém) rất nhiều người dân tị nạn đã đổ xô đến bên ngoài Vận Thành nhưng lại bị quận binh của thủ thành dùng tên xua đuổi, sau đó thì Trương Tam Hằng liền phái người tấu sớ kể công với triều đình: ngày này tháng này năm này, hàng vạn phản tặc bao vây lấy Vận Thành, Quận thủ quận Đông Bình Ngô Tỉnh Chi, quận thừa quận Đông Bình Trương Tam Hằng thống lĩnh quận binh ra sức giết địch, dốc toàn lực bảo vệ, Vận Thành không bị thất thủ, số giặc cỏ bị giết lên tới hơn năm ngàn nguời, đánh tan mấy vạn đạo tặc.
Khắp nơi đều là người chết đói, ruộng đồng bị bỏ hoang thì ngày một nhiều, nhưng đằng sau cảnh tượng tiêu điều đến thê lương này, thì đối lập với nó, trong phủ Quận thủ lại đang diễn ra một cảnh tượng náo nhiệt, đông vui và phồn hoa đến khôi hài.
Yến tiệc bắt đầu, tất cả các món ngon lần lượt được bưng lên. Quan lại, sĩ thân đến từ các huyện nâng ly cạn chén. Chén đầu tiên – ngưỡng mộ đã lâu, chén thứ hai - nói cười khách khí, chén thứ ba – bạn bè tốt. Những nhân vật lớn của quận Đông Bình ở trong phòng khách ăn đồ ăn của họ, người ở ngoài sân cũng không thèm để ý đến những món ăn trên bàn tiệc có phải là đều giống nhau hay không, dù sao thì hôm nay bọn họ nhất định phải đến, còn việc có gặp được phủ quân đại nhân hay không thì không quan trọng.
Sự náo nhiệt ở ngoài sân hoàn toàn khác biệt với sự náo nhiệt trong phòng khách. Ba bàn tiệc ngồi cạnh nhau trong phòng khách đều là những nhân vật có thân phận địa vị cao quý của quận Đông Bình, cho nên nhìn bề ngoài họ đều rất lễ nghi, đương nhiên là trên bàn tiệc của họ sẽ không bao giờ xuất hiện những hành vi thô tục như tranh ăn, đấu rượu nhưng lại không thể thiếu những vũ nữ, ca cơ bầu bạn.
Ngô Tỉnh Chi đứng lên nói vài câu khách sáo, rồi y nâng chen rượu lên và cười nói rằng:
- Ly rượu đầu tiên, tôi xin kính mọi người!
Vừa dứt lời, y nâng chén rượu lên, một hơi uống cạn. Y vừa uống xong thì những tràng pháo tay vang lên rào rào, ai ai cũng không ngớt lời khen ngợi, còn những câu nói nịnh bợ thì cứ như sóng nước cuồn cuộn xô tới, ví dụ như: "Phủ quân đại nhân thật là hào phóng và vĩ đại"," Tửu lượng của ngài quả nhiên là không tồi", ... Họ coi một chén rượu của phủ quân đại nhân ngang bằng với một vạc rượu cả trăm cân rượu của những người dân bình thường, thậm chí là chỉ có hơn chứ không có kém.
Đúng lúc ấy, trên đường phố một đoàn người đột nhiên xuất hiện, buộc lụa hồng, thổi sáo và đánh trống ồn ào một góc phố. Xem chừng đoàn người này cũng đông, khoảng trăm người gì đó, tất cả đều mặc áo xanh, đi giày đen. Đi phía trước chính là hơn 30 người nam nhân mặc áo xanh đi mở đường, mặt mày dữ tợn, tay thì lăm lăm cây côn, xua đuổi tất cả người dân cách đó không xa đang đứng xem náo nhiệt trước cửa phủ của Quận thủ đại nhân phải nhường đường. Thực ra không cần họ phải yêu cầu thì những người dân hiền lành kia cũng sẽ tự động nhường đường, ngay cả khi họ mới chỉ vừa xuất hiện ở đầu phố.
Mấy người mặc áo xanh đi ở đằng sau bê theo rất nhiều hộp quà, không cần suy luận cũng biết đây chính là quà mừng thọ cho Quận thủ đại nhân, nhưng thứ thu hút sự chú ý của mọi người nhất chính là chiếc quan tài ở phía sau. Chiếc quan tài này được tám người khiêng, xung quanh còn buộc thêm lụa đỏ, nhìn thoáng quá thì cứ như là có hỉ sự, ngồi chễm trệ trên nắp quan tài chính là một nam nhân mặc y phục màu đen, miệng thì uống rượu nhưng vẫn không quên chắp tay hành lễ với người dân hai bên đường, mặt mày hớn hở, nụ cười trên môi rất thân thiện. Phía sau quan tài là mười mấy người mặc áo xanh trên lưng đeo hoàng đao, đầu ngẩng cao, bước đi vững chắc.
Người đàn ông mặc áo đen ngồi trên nắp quan tài khoảng 30 tuổi, dung mạo mặc dù không được anh tuấn, khôi ngô cho lắm, thậm chí chỉ ở mức bình thường, không có nét gì đặc biệt nếu đứng trong đám đông, nhưng điệu bộ khi cười của gã dường như lại thu hút tất cả sự chú ý của người dân hai bên đường.
Một đoàn người kỳ lạ tự nhiên lại thu hút sự chú ý của rất nhiều người, không lâu sau, hai bên đường đã chật kín người, ai ai cũng nhìn theo chiếc quan tài kỳ lạ đó.
Đoàn người đi đến trước cửa phủ Quận thủ thì bị sai dịch và người trong phủ chặn lại. Những người này ngày thường chẳng khác gì những tên hung thần ác sát của Vận Thành nhưng hôm nay không biết vì sao, chúng đứng trước mặt hơn một trăm người mặc áo xanh này, chỉ hỏi được có một câu là đã co vòi, lặng lẽ lùi xuống, một lúc sau thì không biết đã trốn biệt tăm biệt tích ở chỗ nào.
Người đàn ông mặc áo đen liền nhảy từ trên quan tài xuống, khoanh tay bước đến trước cửa.
- Các ngươi là ai ... muốn gì?
Quản gia đứng ở trước cửa giọng run rẩy, lắp bắp lên tiếng, hỏi xong ông ta ngay lập tức lùi lại phía sau một bước.
- Làm phiền ông vào trong thông báo một tiếng, Lý tướng quân của Yến Vân Trại Cự Dã Trạch có chút quà mang tới chúc thọ Quận thủ đại nhân.
Nghe xong, tên quản gia này sợ tới mức ngồi phịch luôn xuống đất. Người đàn ông mặc áo đen thấy vậy liền than thở:
- Tại sao ông lại không xướng danh?
Không lâu sau, lão quản gia này mặc dù là người đã run lên như cầy sấy vẫn phải thất thểu, bước từng bước tới phòng khách, còn tờ danh sách quà tặng mặc dù đã bị ướt nhẹp bởi mồ hôi của lão, nhưng may sao vẫn còn đọc được.
" Cá một con, thịt một cân, hạnh xanh chưa chín 100 quả, hoành đao một thanh, quan tài một cỗ."
Ngô Tỉnh Chi sau khi đọc xong danh mục quà tặng thì mặt lập tức trắng bệch, giọng run rẩy:
- Người của Yến Vân Trại Cự Dã Trạch, chuyện này là thế nào, chúng muốn làm gì?
Gia chủ của Bùi gia vọng tộc trong Vận Thành – Bùi Thế Sinh sau khi nhìn thấy tờ danh mục quà tặng thì càng biến sắc hơn, dường như ông ta đã đoán ra được ý nghĩa của những món quà tặng này nhưng lại không dám nói ra. ... ...
Không lâu sau, người đàn ông mặc áo đen kia được mời vào trong phủ Quận thủ, lão quản gia cẩn thận đi ở phía trước. Lúc đi qua sân, người đàn ông này còn vui vẻ chào hỏi quan khách đang ăn uống ở sân, mặc dù đều là những người không quen biết những y vẫn chắp tay hành lễ, ha ha cười chào.
- Đây là ai vậy?
Có người hiếu kỳ bèn quay sang hỏi người ngồi cùng bàn nhưng hỏi tới hỏi lui cũng không biết gã là ai.
- Chắc là người của một vị đại nhân nào đó phái tới, ông xem, được quản gia trực tiếp dẫn vào trong phòng khách. Nếu không phải là một nhân vật to lớn thì có thể vào trong đó sao?
- Chuyện này thì chưa chắc, nếu đúng là người của một vị đại nhân của triều đình phái tới, về lý mà nói thì phủ quân đại nhân phải ra nghênh đón mới đúng.
- Kệ đi, nào nào nào, uống rượu!
Bước tới cửa, người đàn ông mặc áo đen nhìn thấy mấy chục quận binh chạy tới, đứng kín bên ngoài phòng khách, tay thì đã cầm sẵn chuôi hoành đao. Đám quận binh này, vẻ bề ngoài thì tỏ ra hùng hùng hổ hổ, khí thế ngút trời nhưng nếu nhìn kỹ vào ánh mắt của họ thì chỉ toàn là nỗi bất an và lo sợ, không có cách gì để che giấu. Có người tay cầm đao nhưng vì tinh thần bất ổn, quá dùng lực nên bàn tay đã trắng bệch ra, thậm chí còn có người trên trán đã lấm tấm mồ hôi nhưng vì sợ mà quên không lau.
Sau khi bước vào phòng khách, người đàn ông mặc áo đen vẫn giữ nguyên bộ dạng với điệu cười ha ha đó, bề ngoài thì tỏ ra vô cùng thân thiện, chắp tay hành lễ với tất cả mọi người có mặt trong phòng.
- Chúc mừng phủ quân đại nhân, chúc đại nhân năm nào cũng có ngày hôm nay.
Ngô Tỉnh Chi đã hỏi qua, đám người này chỉ có hơn một trăm người nên mới yên tâm được một chút. Còn Trương Tam Hằng thì cũng ngay lập tức rời khỏi bữa tiệc đi triệu tập quận binh rồi, cho nên Ngô Tỉnh Chi chỉ có thể cắn răng bước lên hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ta họ Lý, tên là Phiêu Nhiên.
Người đàn ông mặc áo đen vẫn cười nhưng điệu cười đã có chút thay đổi:
- Phụng mệnh của tướng quân nhà ta, ta đặc biệt tới đây để chúc thọ phủ quân đại nhân, và tặng lễ vật.
- Phản tặc!
Ngô Tỉnh Chi đứng dậy nổi giận đùng đùng:
- Ngươi đến nhầm chỗ rồi! Không sợ bản quan đem ngươi ra công lý hay sao?
Lý Phiêu Nhiên cười cười đáp lại:
- Ta cũng sợ lắm, nhưng tướng quân nhà ta phái ta tới đây thì ta buộc phải đến thôi, bởi vì ta càng sợ tướng quân hơn.
Đúng lúc đó Trương Tam Hằng từ ngoài bước vào, gật gật đầu ra hiệu với Ngô Tỉnh Chi, cho nên ông ta càng lớn giọng hơn:
- Người đâu, mau bắt tên phản tặc của Cự Dã Trạch này lại cho ta!
Không phải là Ngô Tỉnh Chi đột nhiên lại to gan đến vậy, không phải là danh hiệu của Cự Dã Trạch không dọa được ông ta.
Mà là những thứ lễ vật kia khiến cho ông ta không chịu đựng nổi, nó còn khó chịu hơn là việc trực tiếp giết chết ông ta, hơn nữa ngoài sân có bao nhiêu là quan khách, trong phòng cũng có nhiều người như vậy, lẽ nào ông ta đường đường là một Quận thủ đại nhân phải cầu xin sơn tặc ư?
Ông ta không ngốc, cho nên dễ dàng hiểu được những thứ lễ vật kia có ý nghĩa gì.
"Cá một con, thịt một cân, hạnh xanh một trăm quả, hoành đao một thanh, quan tài một cỗ."