.
Vương Khải Niên kiên trì cưỡi ngựa đi lên phía trước, người hai bên bày trận cách nhau mấy trăm thước. Khoảng cách mấy trăm thước này đối với Vương Khải Niên vô cùng đáng sợ, y thật sự sợ trong trận của Hữu Hầu vệ có người không nhịn được bắn lén một tên đến, nếu thật sự như vậy, hơn nửa đời người y đều uất ức nhịn nhục trải qua không dễ dàng mới được hãnh diện như vậy lại chết đi chẳng phải là quá oan uổng hay sao? Tuy nhiên lại nghĩ đến trong Yến Vân trại nhiều tướng quân như vậy lại cố tình chọn mình đi đàm phán với Phùng Hiếu Từ, đây là ý gì? Ý là trong mắt tướng quân, mình thật sự có chút bản lĩnh.
Bởi vì ngươi là Vương Khải Niên không gì không làm được.
Nhớ tới những lời tướng quân vừa nói trong lòng Vương Khải Niên lại trào dâng một cỗ hào khí, y hít một hơi thật sâu sau đó ưỡn cao ngực.
Đi đến cách quân Hữu Hầu vệ mười mét thì ngừng lại, Vương Khải Niên ôm quyền hỏi:
- Xin hỏi vị nào là Phùng lão tướng quân? Tôi là thuộc hạ Vương Khải Niên dưới trướng Lý tướng quân của Yến Vân trại, phụng mệnh của tướng quân đến gặp Phùng lão tướng quân.
Phùng Hiếu Từ giục ngựa đi lên phía trước một bước, gật đầu nói:
- Ta là Hữu Hầu vệ tướng quân Phùng Hiếu Từ, sao ngươi lại đến đây, vì sao Đại đương gia của Yến Vân trại các ngươi lại không đích thân đến? Chẳng lẽ trong lòng sợ hãi?
Ông nói xong nghếch cằm lên đợi Vương Khải Niên trả lời. Thân binh phía sau ông lập tức ồn ào chất vấn:
- Đúng vậy, vì sao Lý đại đương gia của các ngươi lại không dám đích thân mình tới? Sợ chúng ta sao?
Vương Khải Niên cười cười, ngẩng cao đầu cất giọng nói:
- Tướng quân nói, hắn ngại gặp Phùng lão tướng quân, sợ Phùng tướng quân xấu hổ, đây cũng là suy nghĩ cho ngài.
Y quét mắt nhìn qua những binh lính Hữu Hầu vệ vừa châm chọc, lớn tiếng nói:
- Tướng quân nói, Lão tướng quân trải qua trăm trận bách chiến bách thắng, nhưng lại cố tình bị Yến Vân trại sỉ nhục, việc này ảnh hưởng đến thể diện của tướng quân. Để bảo đảm mặt mũi của Phùng lão tướng quân, tướng quân nhà ta phải khổ sở rất nhiều. Tuy nhiên điều này cũng không là gì, tướng quân nhân nghĩa, đương nhiên sẽ không cần lời cảm tạ của lão tướng quân.
Nhìn thấy sắc mặt binh lính Hữu Hầu vệ lập tức trầm xuống, Vương Khải Niên cười hì hì nói:
- Phùng lão tướng quân chắc là không biết, tài bắn cung của tướng quân nhà ta là thiên hạ vô song. Mấy hôm trước lão tướng quân mang quân tấn công Yến Vân trại, có phải là tướng quân cũng bị thương một chút đúng không? Tướng quân nhà ta nói, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta toàn bộ giết hết. Nhưng mà nghĩ lại Phùng lão tướng quân cũng là danh tướng đương thời, hơn nữa lại phụng mệnh triều đình đến xâm phạm Yến Vân trại cho nên lược bớt trừng phạt, chỉ phạt nhẹ thôi.
Nói xong, Vương Khải Niên đắc ý nhìn Phùng Hiếu Từ một cái, nhìn thấy nét mặt già nua tức giận đến mức trắng bệch, miệng y không nhịn được nhếch lên một nụ cười lạnh, trong lòng tự nhủ lão già ngươi định đấu võ mồm với ta, đây không phải là tự tìm tai vạ hay sao?
- Lớn mật.
Thôi Chí giục ngựa tiến lên phía trước nói:
- Ăn nói ngông cuồng, muốn chết à.
Vương Khải Niên khinh thường nhìn y một cái nói:
- Xin hỏi vị tướng quân này là ai? Nói ta lớn mật, lá gan của ta quả thực rất lớn, bằng không làm sao dám thay tướng quân nhà ta làm chuyện đại sự này? Lại nói thêm nữa, ít nhất so với lá gan của ngươi cũng lớn hơn rất nhiều. Còn về phần ăn nói ngông cuồng, xin hỏi vị tướng quân này, ta ăn nói ngông cuồng chỗ nào? Có một câu nào là giả sao?
Y cười lạnh nói:
- Tướng bên thua, có mặt mũi gì mà lên mặt.
- Nếu không phải tướng quân nhà ta độ lượng, dưới chân núi Cự Dã Trạch, các ngươi nghĩ Hữu Hầu vệ các ngươi có thể có mấy người quay về? Tài nghệ bắn cung của tướng quân nhà ta thiên hạ vô song, thiện xạ, nếu không phải nghĩ đến Phùng lão tướng quân lớn tuổi có được thanh danh danh tướng không dễ dàng gì, chẳng nhẽ không thể một mũi tên bắn xuyên qua yết hầu sao?
- Tướng quân nhà ta có lòng tốt, không đành lòng nhìn các huynh đệ Hữu Hầu vệ phơi thây ngoài hoang dã nên cố ý thu hồi, chưa từng khinh nhờn, lại tự mình mang quân bảo vệ đi đường xa như vậy trả lại cho các ngươi, các ngươi chẳng nhẽ tiếp đãi như này sao? Hoàng đế Đại Tuỳ mở mồm ra là nhân nghĩa, quả nhiên huấn luyện ra quân Hữu Hầu vệ nhân nghĩa, nhân nghĩa tướng quân, khiến người ta khinh thường.
Thôi Chí há mồm cả giận nói:
- Người là do các ngươi giết, bây giờ còn giả bộ nhân nghĩa cái gì?
Vương Khải Niên cười lạnh nói:
- Người là do chúng ta giết không sai, chuyện này cho đến bây giờ cũng không ai phủ nhận. Nhưng vì sao phải giết binh lính Hữu Hầu vệ chính bản thân ngươi rất rõ còn có mặt mũi mà nói ra? Nếu như ngươi không mang binh lính đến quấy nhiễu Yến Vân trại, những binh lính kia sẽ chết sao? Chẳng lẽ binh lính Yến Vân trại chúng ta đến doanh trại Hữu Hầu vệ giết người sao? Nói đi nói lại, là ai giết chết hơn ba nghìn binh lính Hữu Hầu vệ? Là các ngươi, là các ngươi mang theo bọn họ đi xuống hoàng tuyền không lối về, là do các ngươi đưa bọn họ xuống địa ngục. Tự vỗ ngực hỏi bản thân mình xem ngươi có thẹn với lòng không?
Nói xong những lời này, Vương Khải Niên hếch cằm lên cười lạnh nhìn Phùng Hiếu Từ và Thôi Chí. Ánh mắt khinh thường, sắc mặt khinh miệt.
Thôi Chí vẫn còn muốn nói, giọng nói lạnh lùng của Phùng Hiếu Từ lại vang lên:
- Lui ra.
Ông ôm quyền nói với Vương Khải Niên:
- Nếu ngươi nói xong rồi, mau đem thi thể của binh lính đưa qua đây. Ta cam đoan hôm nay sẽ không động binh, nhưng sau ngày hôm nay thì...
Không đợi ông nói xong, Vương Khải Niên cười lạnh nói:
- Sau ngày hôm nay nếu lại có người phạm đến Yến Vân trại chúng ta, tới một người giết một người, tới một đôi giết cả đôi.
Nói xong, y thúc ngựa quay về, chỉ có điều mới đi bốn năm bước bỗng nhiên dừng lại, quay đầu cười như không cười nhìn Phùng Hiếu Từ:
- Nhưng còn một chuyện quên vẫn chưa nói, hai mũi tên phá giáp chùy của tướng quân ta chừng nào ngươi mới trả lại?
- Ngươi khinh người quá đáng.
Thôi Chí giận sôi máu, hận không thể một ngụm nuốt Vương Khải Niên vào bụng. Y gắt gao nắm chặt chuôi đao bên thắt lưng, có lẽ một giây sau sẽ không kìm được rút đao ra lao về phía Vương Khải Niên. Vương Khải Niên lúc này cũng mặc kệ tất cả rồi, khiêu khích nhìn Thôi Chí nói:
- Người vũ nhục người khác chính là vũ nhục mình, nếu không phải lúc trước lời nói của các ngươi ác ý thì ngươi nghĩ ta ta có hứng thú mà đấu miệng với ngươi sao? Có thời gian như vậy không bằng ta ở sơn trại uống rượu ăn thịt còn thoải mái hơn.
Nói xong, y xoay người đi, hùng dũng oai vệ quay về phía trước nhân mã Yến Vân trại ôm quyền nói:
- Tướng quân, thuộc hạ đắc thắng trở về.