Lý Nhàn rất buồn bực quay đầu nhìn sáu ngàn gót sắt của khinh kỵ binh Kim Nhuệ Doanh làm cho bụi mù tung trời. Trong lòng tự nhủ xem ra không gì tự nhiên mà có. Mặc dù bây giờ mình còn kém hoàng đế xa cả vạn dặm nhưng Lý Nhàn đã hiểu vì sao kiếp trước lúc xem phim truyền hình trên tivi, lúc những các hoàng đế đó cải trang vi hành thì cả đám đều phải vội vội vàng vàng, hóa ra dưới tay có tiền có thủ hạ nhiều cũng là một chuyện khổ não.
Nói như Trương Trọng Kiên, với thân phận hiện giờ của con dẫn theo cả ngót nghét một vạn người đi ra ngoài con không thấy xấu hổ sao?
Lý Nhàn vốn định bác bỏ, nhưng nhìn nắm đấm của Trương Trọng Kiên hắn đành nuốt nước bọt nhịn lại. Trong lòng tự nhủ chờ đến khi cha già đến bảy tám mươi tuổi, lúc đó không có người đỡ cha đi vệ sinh rồi đó. Quân tử báo thù ba năm mươi năm cũng chưa muộn.
Trong đầu lập tức xuất hiện bóng dáng của Trương Trọng Kiên già cả đến mức cả người run rẩy, Lý Nhàn cười ha hả mấy tiếng. Trương Trọng Kiên vừa nhìn biểu hiện đó của Lý Nhàn là biết hắn không có ý nghĩ gì tốt đẹp rồi, bèn đập một phát vào gáy hắn. Lý Nhàn bực bội nói vì sao lại đánh con? Trương Trọng Kiên nói nhìn thấy con như vậy là biết đang có ý nghĩa xấu xa rồi. Lý Nhàn nói, bây giờ con còn chưa thực hiện, cha tùy tiện đánh người là vô lý. Trong Trọng Kiên nói cần gì đến lúc con thực hiện mới đánh. Bố đánh con cần phải nói lý sao?
Lý Nhàn hỏi lại không cần đạo lý sao?
Cần sao?
Không cần sao?
Vòng tuần hoàn như vậy không có điểm kết thúc.
Cuối cùng Lý Nhàn bị đánh vẫn không thể không dẫn Nhuệ Kim Doanh đi quận Tề. Vốn Lý Nhàn không định lặng lẽ đi vào không cần phải thông qua La Sĩ Tín. Sau đó nghĩ cách để đến nói chuyện với quận thủ Bùi Cầm Chi. Lấy lý do quận bình rời đi e rằng kẻ đánh tặc sẽ đánh lén quận Tề để ngăn cản Trương Tu Đà suất quần tây tiến, lại nghĩa cách cổ vũ thân hào, phú hộ nông thôn của quận Tề ra mặt, khuyên bảo Trương Tu Đà. Lý Nhàn đã nghe nói kỳ danh của Trương Tu Đà, biết lão là một hào kiệt bảo vệ dân chúng quận Tề. Cho nên, từ phương diện này ra tay ngăn cản Trương Tu Đà ra quận Tế chưa chắc đã là điều không thể.
Chỉ có điều nếu thành công thì lại làm một chuyện tốt cho Ngõa Cương trại, Lý Nhàn cảm thấy mình bị thiệt thòi.
Nhưng suy nghĩ vì quận Đông Bình, chịu thiệt thòi trước sau đó nghĩ cách đòi lại cũng được. Lần trước lúc đón Diệp Hoài Tụ hắn thuận tiện đã cứu người của Ngõa Cương trại, kẻ đó từng có ẩn ý nhắc Lý Nhàn kết hợp hai sơn trại. Lúc đó Lý Nhàn không thèm để ý, một là hắn không cho rằng quân đội của hai lục lâm đạo sẽ thật sự tồn tại kết minh vững chắc gì đó. Không chỉ có lục lâm đạo, thời đại này không có sự liên kết nào vững chắc cả. Thứ hai, Từ người mù kia ở Ngõa Cương trại cũng không phải là nhân vật gì lớn. Lời của y không có giá trị.
Hơn nữa, đại danh của Từ Mậu Công quân sư Ngõa Cương trại, Lý Nhàn đã được nghe từ kiếp trước.
Trong suy nghĩ của Lý Nhàn, loại quân sự này đều là những kẻ một bụng xấu xa, chỉ muốn lợi ích không chịu thiệt thòi. Giao tiếp với người như vậy cần phải có 120 cái cẩn thận. Nhất là Từ Thể Tích kia, chắc chắn là trong bụng ý nghĩ xấu xa hơn nhiều so với những quân sư bình thường khác.
Nếu mang theo cả nhân mã Nhuệ Kim Doanh đi đàm phán, thì sách lược phải có sự thay đổi.
Thậm chí Lý Nhàn đã chuẩn bị mấy lý do thoái thác. Hắn sửa sang lại ý nghĩ một lân, sau đó ảo não phát hiện, những đạo lý lớn đó hoàn toàn không có tác dụng. Trương Tu Đà chỉ cần một nói câu phụng chỉ thì có chuyện gì mà không thay đổi được. Nếu không hay là bắt cóc vợ của con trai lão? Hay là uy hiếp lão đốt giết ở quân Tề một phen? Nhưng đối với con người của Trương Tu Đà, uy hiếp có lẽ là không có chút ý nghĩa nào, chỉ có thể làm cho thù hận lớn hơn mà thôi.
Nghĩ đi nghĩ lại, hay là thử tìm được cái gì đó đột phá từ miệng La Sĩ Tín.
Kỵ binh của Nhuệ Kim Doanh nhanh như tia chớp chạy trên đường, thoạt nhìn hùng hổ như lũ tuôn từ trên đỉnh xuống. Đám cướp nhỏ thường túm năm tụm ba trên đường đã chạy mất dạng từ sớm. Mấy trăm tên kẻ tặc lặt vặt cũng không dám đến gần, chỉ lặng lẽ ẩn nấp từ phía sau sườn núi từ rất xa mà nhìn trộm.
Sau khi Lý Nhàn tiến vào cảnh nội Quận Tề liền hạ lệnh cho kỵ binh dừng lại nghỉ ngơi. Hắn từ trên ngựa ô nhảy xuống vỗ mông nó một cái. Con Đại học mã hiểu ý ra ngoài gặm cỏ xanh. Lý Nhàn tìm một cái dốc thoải nằm xuống nghỉ ngơi. Trước khi đến hắn đã phải người đi tìm La Sĩ Tín, vì cố gắng không muốn làm kẻ địch của Trương Tu Đà, Lý Nhàn không thể dẫn theo sáu ngàn tinh kỵ cưỡi một mạch đến ngoài Lịch thành được.
Hắn phải đợi, đợi tin tức của La Sĩ Tín.
Lần này ra ngoài cùng Lý Nhàn ngoại trừ Đô úy Thiết Lão Lang của Nhuệ Kim Doanh, đương nhiên là không thể thiếu Giáo Ủy thần binh Hổ Phục Nô của Lý Nhàn. Hơn nữa, Lưu Hắc Thát bị thương đã khỏi bệnh. Vì bảo vệ cho sự an toàn của Lý Nhàn, Diệp Hoài Tụ còn cố tình sai Diệp Phiên Vân đi theo để bảo vệ. Mặt khác, trải qua hai trận tranh đấu kịch liệt giữa Trương Trọng Kiên và Đạt Khê Trường Nho, cuối cùng Đạt Khê Trường Nho cũng thắng được đi theo Lý Nhàn. Ván đầu tiên, Trương Trọng Kiên ra là vải, Đạt Khê Trường Nho là nắm tay. Trương Trọng Kiến thắng. Ván thứ hai, Đạt Khế Trường Nho lấy kéo phá vải của Trương Trọng Kiên, kết quả là Đạt Khê Trường Nho giảo hoạt ra một ngón tay, còn gọi bằng một cái tên đẹp là cái dài, không chỗ nào là không phá. . .
Đang nằm trên cỏ nghỉ ngơi, Lý Nhàn chợt nghe thấy tiếng hỗn loạn trong quân đội, hắn khẽ nhíu mày sai một tên thần binh đi xem thế nào. Mấy thân binh vội vàng đến xem xét, không lâu sau liền trở về nói có một người điên vào đội quân, nói là muốn gặp tướng quân. Hỏi anh ta có chuyện gì thì anh ta lại không nói, chỉ nói là muốn gặp tướng quân. Anh ta lại không biết tướng quân là ai, đuổi cũng không đi.
Đám lính tức giận quắng kẻ điên này ra ngoài, kết quả là kẻ điên đó bị quăng ra xa 3-4m gần như mông bị nở hoa. Nhưng người đó lớn tiếng nói mình có chuyện quan trọng, nhất định phải gặp tướng quân. Cuối cùng mười mấy binh lính đi lên, không ngờ cũng không cản được một mình anh ta. Chỉ có điều người này ra tay vẫn có chừng mực không làm ai bị thương đến tính mạng, cho nên Nhuệ Kim Doanh không có binh sĩ nào giương cung tên. Nhưng cứ như vậy không ai ngăn được anh ta, đã bị anh ta xông vào đội ngũ.
Phục Hổ Nô nghe thần binh nói xong liền tức giận: - Ta đi xem là kẻ quê mùa nào?
Lý Nhàn cười nói: - Thực ra đây là người khá có bản lĩnh, để ta đích thân đi xem.
Nói xong hắn đứng lên, chậm rãi đi tới đám lộn xộn kia. Diệp Phiên Vân đi sát theo hắn. Phục Hổ Nô dẫn thân binh đi ở phía sau. Lúc này, Đạt Khê Trường Nho đã nhìn thấy có một kẻ điên xông vào đội quân rất hăng hái. Lúc Lý Nhàn tới, vẻ mặt của Đạt Khê Trường Nho hưng phấn chỉ huy: - Đi thêm mấy người nữa, thực ra ta muốn xem tên tiểu tử này có bao nhiêu bản lĩnh.
Lý Nhàn đi đến bên cạnh Đạt Khê Trường Nho hỏi:
- Sư phụ, chuyện gì vậy?
Đạt Khê Trường nho cười hì hì rồi nói: - Chưa biết chừng hôm nay lại nhặt được bảo bối đấy!
Ông ta cười chỉ chỉ vào mười mấy binh lính vây quanh nói: - Tuy tuổi người này không lớn lắm nhưng võ công rất giỏi. Mấy chục người cũng không ngăn được anh ta. Nhìn kỵ binh chúng ta chắc tưởng là nhân mã của triều đình, tính là định đầu quân đây. Xem ra người này có công phu, quyền cước rất cao. Hơn nữa, ra tay rất có chừng mực, binh khí anh ta vất ở một bên vẫn chưa sử dụng.
Lý Nhàn nhìn sang phía Đạt Khê Trường Nho chỉ, thấy mấy chục binh lính Nhuệ Kim Doanh đang vây quanh một người đầu xù tóc rối. Người kia thoạt nhìn rất trẻ tuổi, chỉ có điều không biết vì sao lại nghèo túng đến thế, quần áo bẩn thỉu nhìn không ra màu gì. Tóc tai bụi bặn nhìn như có đến hai tháng chưa gội đầu. Mặt cũng lấm lem, nhưng nhìn lông mày như lưỡi kiếm rất có tinh thần.
Người kia thoáng nhìn có vẻ cao hơn Lý Nhàn, lưng hùm, vai gấu, quần áp rách để lộ tâm ngực vô cùng bân.
- Đám người các ngươi sao lại không biết nói đạo lý thế hả! Ta có chuyện quan trọng muốn nói với tướng quân các ngươi. Các ngươi ngăn cản ta làm gì? Nếu vẫn cản nữa đừng trách ta không nương tay.
Anh ta tiện tay đẩy rào chắn của Nhuệ Kim Doanh sang một bên, lại một chưởng đẩy hai tên lính ra vừa đánh vừa đi lên trước. Không ngờ mấy chục người mà không cản nổi anh ta. Hổ Phục Nô tức giận chỉ mạch đao vào anh ta quát to: - Tên nhà quê nào đến giương oai thế hả?
Hô xong y liền bước ra khỏi đám người, đánh cho tên điên kia một quyền. Tên điện kia ồ lên một tiếng đậy nắm tay Phục Hổ Nô ra, hiếu kỳ nói: - Ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy, nhưng cũng không cản được ta đâu.
Anh ta tiếp tục bước lên phía trước, Phục Hổ Nô được coi như là một cao thủ trong Thiết Phù Đồ nhưng lại bị người điên đó đánh cho liên tục lui về sau. Chỉ liên tiếp sáu bảy chiêu đã bị kẻ điên kia đá vào ngực. Phục Hổ Nô lui về sau bốn năm bước mới dừng lại được. Chỉ có điều lực của cú đá này không mạnh không làm y bị thương.
Kẻ điên đó đấm đá lung tung trên đường, đẩy đám lĩnh vừa ngã xuống đất cửa đi vừa hét lớn: - Các ngươi là binh mã của quận Tề à? Ta muốn gặp lão tướng quân Trương Tu Đà! Ta đi bộ hơn ngàn dặm đường đến đây, chính là muốn đầu quân.
Lý Nhàn hơi kinh sợ, trong lòng tự nhủ là không ngờ một người nghèo túng như vậy lại đi được hơn ngàn dặm đường. Nhìn dáng vẻ của anh ta chắc là cả đường xin ăn để đến quận Tề. Nhìn cái bụng quắt qeo cũng biết đã mấy ngày rồi chưa được ăn com.
Lý Nhàn đi mấy bước về phía trước bảo bọn lính tránh ra, rồi nhìn người kia quát hỏi: - Người đụng đến quân doanh là có chuyện gì? Nếu không nói ra nổi lý do ta sẽ hạ lệnh bắn tên chết người
Người kia dừng bước lại nghe Lý Nhàn nói vậy liền ngơ ngác. Anh ta ngẩng khuôn mặt lấm lem lên nhìn Lý Nhàn, do dự một lát rồi hỏi: - Ngươi là tướng quân ở đây? Ngươi có thể làm chủ?
Lý Nhàn gật đầu nói: - Người có chuyện gì chỉ cần nói là được.
Người kia đứng sửng sốt hai giây rồi thở dài nói: - Không ngờ tướng quân lại trẻ tuổi như vậy. Chuyến này ra ngoài thật sự là gặp rất nhiều anh hùng trẻ tuổi. Vốn tưởng rằng ta vô địch thiên hạ ai ngờ đến một kẻ tặc trong sơn trại tùy tiện đi ra cũng tương đương ta. Bây giờ lại gặp tướng quân trẻ tuổi như vậy. Xe ra trước kia ta quả thật là ếch ngồi đáy giếng không biết nặng nhẹ rồi.
Lý Nhàn thực sự rất hứng thú với người này, hắn cẩn thận dò xét người này mấy lần hỏi: - Ngươi đừng xúc động trước, như lời người nói rốt cuộc là chuyện gì? Rất quan trọng à?
Người điên kia há miệng thở dốc, dường như mặt đỏ lên ngượng ngùng nói: - Có thể cho ta ăn một bữa cơm trước không?
Anh ta nhìn Lý Nhàn, rất nghiêm túc nói: - Nếu có rượu thịt, ta có thể giúp người giết người. Nếu ngươi có thể giúp ta cứu cha ta, ta có thể giao tính mạng này cho ngươi.