.
- Tôi không muốn giải thích một lần nữa cuộc sống thiếu niên của tôi, bởi vì đó là một chuyện rất vô vị.
Lý Nhàn nhắm mắt lại, ngậm miệng, dường như là đang nghĩ lại mĩ vị của hoa quả vừa ăn, lại dường như là đang thưởng thức cái hương vị chua xót khó có thể nuốt xuống. Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, đến đây không tiếp tục nói bất cứ câu nào nữa. Diệp Hoài Tụ ngồi yên lặng, suốt buổi chiều cũng chỉ nhìn khuôn mặt sạch sẽ của Lý Nhàn đến ngẩn người. Bên trong xe ngựa hơi hơi lắc lư, Lý Nhàn dường như thật sự đang ngủ, mày hơi nhíu lại, dường như trong mộng gặp phải chuyện gì đó rối rắm khó giải quyết.
Mãi đến tận lúc mặt trời lặn xuống phía tây sắc trời hơi đen, Diệp Hoài Tụ vẫn duy trì một tư thế rất lâu duỗi duỗi vòng eo, cánh tay duỗi ra lộ ra đường cong, vòng eo tinh tế, bộ ngực cao ngất, tư thế này vô cùng đẹp, cũng đủ để kinh người. Vốn tưởng rằng Lý Nhàn ngủ say cho nên nàng mới dám làm càn duỗi cái lưng đau nhức, nhưng khi nàng một lần nữa ngồi xuống mới phát hiện người nào đó không ngờ đã mở mắt từ bao giờ, mắt không hề chớp đang nhìn chằm chằm nàng.
Bị Lý Nhàn nhìn có chút không tự nhiên, Diệp Hoài Tụ tựa đầu chuyển hướng sang một bên.
- Có một chuyện tôi vẫn muốn hỏi, nhưng lại biết chuyện này từ trước đến nay nữ tử đều rất để ý, cho nên vẫn luôn nhẫn nhịn không hỏi cô, chỉ có điều mỗi lần nhìn thấy cô tôi đều tò mò, rất hiếu kì, vô cùng hiếu kì.
Ánh mắt Lý Nhàn không hề che dấu sự tham lam, dừng lại trên bờ eo mảnh khảnh của Diệp Hoài Tụ.
Không biết vì sao, Diệp Hoài Tụ nên tức giận mới đúng nhưng lại cảm thấy bối rối, theo bản năng đưa tay lên trán vuốt vuốt sợi tóc khẽ nói:
- Chuyện gì?
- Cô...
Lý Nhàn hít một hơi thật sâu sau đó hơi rụt rụt người, dường như làm thế có thể an toàn hơn chút.
- Cô rốt cục bao nhiêu tuổi?
Diệp Hoài Tụ nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lý Nhàn, lần này thời gian hai người nhìn nhau rất lâu, nhưng hiển nhiên Diệp Hoài Tụ không có ý định trốn tránh, không ai có thể chiến thắng nàng nên Lý Nhàn cũng không phải đối thủ, nhìn chăm chú một lúc hắn liền xấu hổ dời tầm mắt làm bộ như không để ý nói:
- Nếu như cô không muốn nói thì thôi, con người tôi từ trước đến nay chưa từng làm khó con gái.
- Hả?
Diệp Hoài Tụ cười như không nhìn hắn hỏi:
- Thật sự muốn biết sao?
Lý Nhàn nghĩ đến vận may hôm nay rất tốt, cho nên lập tức trả lời:
- Thật sự muốn, vô cùng muốn, tương đối muốn.
Diệp Hoài Tụ ghé sát bên tai Lý Nhàn hà hơi thổi khí, hơi thở nhẹ nhàng kia chui vào trong mũi Lý Nhàn. Hương vị dễ ngửi khiến Lý Nhàn gần như có chút say mê. Loại hương thơm này khác hoàn toàn bất cứ hương thơm trên thế giới này, cho nên lập tức chiếm được sự tán thưởng của Lý Nhàn, thật lâu không bay đi. Dán chặt lấy lỗ tai của Lý Nhàn, Diệp Hoài Tụ khẽ nói một câu, Lý Nhàn lập tức ảo não thở dài nói:
- Cô cảm thấy rất đắc ý sao?
Diệp Hoài Tụ ghé vào lỗ tai hắn nói:
- Nếu như ngươi đồng ý, có thể gọi ta là cô cô, hoặc gọi là dì cũng được.
Cũng bởi vì những câu này, Lý Nhàn mới ảo não nhớ tới tuổi thực của bản thân mình ở thời đại này. Trước kia lúc đối mặt với Diệp Hoài Tụ liền phát hiện Diệp Hoài Tụ trước mặt mình luôn có một loại tự tin và kiêu ngạo tuyệt đối. Vừa rồi nói ra câu này thì Lý Nhàn mới tỉnh ngộ được kiêu ngạo và tự tin của Diệp Hoài Tụ đến từ đâu. Điều này khiến hắn rất ảo não, nhưng lại không nghĩ ra lời nói sắc bén gì để phản kích. Lời nói nghiêm khắc tất nhiên là có, giống như một chữ già cũng đủ khiến Diệp Hoài Tụ phát cuồng, nhưng như vậy rất không thú vị, Lý Nhàn cũng không muốn rơi vào.
- Thực ra tôi không ít tuổi như cô nghĩ.
Lý Nhàn vô cùng nghiêm túc nói.
- Ừ, ta cũng không nghĩ ngươi già như vậy.
Diệp Hoài Tụ dựa vào sau, tựa vào xe cười nói.
Lý Nhàn kinh ngạc nói:
- Ai từng nói cô già?
- Ngươi hỏi tuổi của ta, không phải là ý này sao?
Diệp Hoài Tụ hiển nhiên có chút tức giận:
- Tiểu tử kia.
- Tôi làm gì mà trẻ như vậy.
Lý Nhàn cãi lại:
- Cô ngược lại rất rõ đấy.
- - - Bản thân ngươi còn nghĩ mình rất lớn sao?
Diệp Hoài Tụ trả lời lại một cách mỉa mai.
Lý Nhàn cả giận nói:
- Đủ lớn.
Sau khi nói xong câu đó hai người đều ngẩn người, không khí lập tức trở nên lúng túng. Diệp Hoài Tụ quay đầu nhìn về phía phong cảnh xinh đẹp ở ngoài cửa sổ, tuy nhiên lại quên vén lên rèm ở trên xe thật ra không nhìn thấy cái gì. Lý Nhàn cúi đầu nhìn ngón tay của mình, tựa hồ trong lòng không còn tồn tại chút tức giận nào, còn dùng sức xoa xoa, cũng không biết là không vừa mắt cái móng tay hay là để che dấu bối rối của mình.
- Thật ra, ta không có ý gì khác, ý ta là. . luận tuổi, ngươi gọi ta một tiếng cô cô cũng không mất gì.
Một lúc sau Diệp Hoài Tụ có chút mềm lòng thiếu tự tin tức giận giải thích nói, che giấu bản thân mình bởi vì bị nghi ngờ tuổi mà nhất thời không kìm nổi tức giận.
- Rõ ràng cô muốn chiếm tiện nghi của tôi.
Lý Nhàn không muốn như vậy liền dàn xếp ổn thoả, thật giống như một con sói con bị dẫm lên đuôi.
- Ta chiếm tiện nghi ngươi?
Diệp Hoài Tụ rốt cục tức giận rồi:
- Là do ngươi bắt đầu cái đề tài này.
- Tôi chỉ tò mò thôi.
- Ngươi không có ý tốt.
- Tôi không có.
- Ngươi có.
- Tôi không có.
- Ngươi chính là có.
- Khinh người quá đáng, đừng tưởng rằng cô là nữ nhân mà tôi không dám đánh cô.
- Nực cười, đến bây giờ nam nhân bị ta đánh cũng không phải một hai người.
- Cô có bản lĩnh đánh tôi không?
- Ngươi động thủ trước đi ta xem nào?
Hai người vô cùng nhàm chán không thú vị tranh chấp, tranh cãi đến mức mặt đỏ tai hồng ai cũng không muốn lui một bước. Chỉ là hai người bọn họ cũng không dám thừa nhận, thực ra tranh chấp cũng chỉ vì che dấu sự xấu hổ và một loại tình cảm không hiểu ra sao ở trong nội tâm. Ai cũng không dám đối mặt, cho nên mới xảy ra tranh chấp không thú vị như vậy, thoạt nhìn rất kịch liệt nhưng chẳng qua chỉ là một đôi ngốc nam ngốc nữ lừa mình dối người mà thôi.
- Đánh thì đánh.
Diệp Hoài Tụ cuối cùng cũng là một nữ nhân cho nên có một mặt không nói đạo lý, đưa tay đánh một quyền về phía mũi Lý Nhàn. Một quyền này không ngờ có chút linh hoạt, sắc bén, nếu Lý Nhàn bị nàng đánh trúng mũi chắc chắn sẽ đánh vỡ mũi. Lý Nhàn theo bản năng đưa tay nắm lấy tay Diệp Hoài Tụ cả giận nói:
- Nữ nhân không nói đạo lý, lại động thủ nữa tôi sẽ không khách khí.
Diệp Hoài Tụ cả giận nói:
- Ai cần ngươi khách khí.
Một bàn tay thon thon ngọc ngà khác nắm thành quả đấm đánh về hướng mũi Lý Nhàn, cũng không biết cô không vừa mắt với cái mũi kia, hay là đánh mũi đánh đến thuận tay. Lý Nhàn nâng tay lên bắt lấy nắm tay kia của Diệp Hoài Tụ, hai cánh tay bị hắn khống chế hung dữ uy hiếp:
- Có tin tôi lột sạch treo cô lên đánh không?
- Ta không tin.
- A, là cô tự tìm đấy.
Bốp...
- Ngươi làm gì thế?
- Giáo huấn cô.
- A.
Một tiếng kêu trầm trầm của Diệp Hoài Tụ, hai tay khép lại ôm trước ngực. Trên mông hơi đau khiến cho nàng xấu hổ và giận dữ, chỉ có điều sau một giây rút lui nàng hung hăng cắn một phát lên cổ tay Lý Nhàn, để lại một loạt dấu răng. Lý Nhàn bị cắn kêu đau một tiếng:
- Cô cắn tôi, chẳng nhẽ tôi không dám cắn cô?
Hai người đều là cao thủ, nhưng lại cố tình đánh không có chiêu thức gì. Sau đó tất cả đều xảy ra thuận theo tự nhiên, hai người đánh tự nhiên biến thành ôm, khi nàng cắn hắn và hắn cũng cắn nàng cuối cùng hai người cùng cắn nhau, trong xe lập tức lan tràn không khí kiều diễm. Không ai dạy hắn nên làm gì, nhưng bản năng của nam nhân thì không cần người khác dạy. Chỉ có điều váy màu vàng nhạt quá mức rườm rà, chỉ là cởi một nút thắt đã khiến hắn đổ mồ hôi đầy người, mà nàng thì thở hổn hển nằm ở đó, tựa hồ dành thời gian lấy lại sức lực.
Khi hắn luống cuống tay chân cởi y phục của nàng cũng như y phục của mình, nhìn thân hình đẹp không tỳ vết kia, tim hắn tựa như từ trong cổ họng trào ra. Hô hấp của hắn dồn dập như một dã thú đói khát, mà nàng dường như là một con thỏ trắng bé nhỏ bị móng vuốt của dã thú sắc bén khống chế. Ngay lúc này, nữ nhân có mạnh hơn nữa cũng sẽ trở nên mềm mại vô lực, quả thật trắng một chút, đẹp một chút, cho nên dã thú không nỡ ăn nàng, mà lựa chọn một phương thức tàn phá khác.
Cứ như vậy hồ đồ hoang đường làm đến mức này, không hề có điềm báo nào.
Cứ như vậy nước chảy thành sông, không chút trở ngại.
Lý Nhàn lúc trèo lên xe ngựa tuyệt đối chưa từng nghĩ đến lát nữa sẽ phát sinh cái gì với Diệp Hoài Tụ, điều này hắn có thể thề với trời. Mà Diệp Hoài Tụ tuyệt đối chưa từng nghĩ đến tiểu nam nhân này không ngờ lại vô sỉ như vậy, bị nữ nhân đánh một chút sẽ chết sao, nhưng không ngờ hắn lại cắn lại. Nàng muốn đánh mũi hắn cũng không thành công, nhưng hắn lại thành công đánh mông nàng. Nàng cắn hắn thành công, mà hắn cắn ngược lại vào nụ hoa trước ngực nàng cũng thành công.
Tiếng thở dốc của hai người đan vào nhau, đồng thời có hai thứ quyện lấy nhau chính là đầu lưỡi của hai người.
Lý Nhàn có đôi khi luôn tự giễu nghĩ, bản thân đã trải qua một đời là xử nam, ở kiếp này không biết ở trong tình huống nào thì bản thân từ xử nam hoa lệ biến thành nam nhân? Không lâu trước đây hắn say rượu Âu Tư Thanh Thanh từng muốn ở lại chăm sóc hắn, hắn biết nếu như mình yêu cầu Âu Tư Thanh Thanh tuyệt đối sẽ không cự tuyệt. Nhưng Lý Nhàn lại rút lui, ba phần không đành lòng ba phần không muốn, ba phần không dám, còn một phần lo được lo mất.
Bởi vì mang thân phận xử nam xuyên qua ngàn năm, cho nên hắn còn mơ mộng hơn một thiếu nữ hoài xuân, tổng kết lại lần đầu tiên vô cùng lãng mạn của bản thân sẽ hoàn mỹ như nào, sẽ khoẻ mạnh như nào, thú vị như nào, tràn đầy sức hấp dẫn nam tính như nào. Tốt nhất là ở trong hoàn cảnh nước chảy thành sông hoàn thành, như vậy nhớ lại mới cảm thấy thú vị.
Nhưng sau khi hắn bạo lực đè lên Diệp Hoài Tụ, lúc nàng thở hổn hển nhắm mắt lại chấp nhận số phận, trong lòng lại nghĩ bản thân có nên đánh ngất hắn không? Nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt chứa đầy tơ máu cùng dục vọng trong mắt hắn nàng lại trở nên rối rắm, người nào đó mồ hôi đầy trán ảo não hỏi:
- Vào thế nào?
Bởi vì Lý Nhàn không nói đạo lý không biết xấu hổ trèo lên xe ngựa của Diệp Hoài Tụ, cho nên Gia Nhi chỉ có thể cưỡi ngựa đi đằng sau xe ngựa. May mắn phong cảnh ven đường cũng rất đẹp khiến cho nàng không hề cảm thấy không thú vị, chỉ có điều Đại hắc mã của Lý Nhàn có chút không thích nữ tử cưỡi trên lưng nó cho nên rất không ngoan ngoãn, điều này khơi dậy sự hiếu thắng trong lòng Gia Nhi. Nàng một lòng một dạ muốn khuất phục con vật bướng bỉnh không chịu thuần phục này, nhưng lại không biết tiểu thư của nàng đang bị một tên súc sinh khác ức hiếp trong xe.
Nếu Đại hắc mã có tư tưởng thì nhất định sẽ bi ai nghĩ, vì sao nam nhân nữ nhân đều có thể ở trên mình mà mình lại định trước là bị người cưỡi?
Nó tất nhiên không biết, nam nhân nữ nhân lúc ở cùng nhau cũng có lúc ở trên lúc ở dưới.
Lúc Đại hắc mã nể mặt mũi của Lý Nhàn không tiếp tục giằng co nữa, Gia Nhi lau mồ hôi trên trán kiêu ngạo huơ nắm tay nhỏ. Đám người Thiết Lão Lang và Lạc Phó, Hùng Khoát Hải thoải mái cưới to, đều khen Gia Nhi không hổ là nữ trung hào kiệt. Gia Nhi thắng lợi định đem kết quả đáng hoan hô này đi nói với tiểu thư, nhưng khi nàng đuổi đến xe ngựa phát hiện có chút không ổn.
Phu xe vì sao xuống xe đi bộ hơn nữa đứng cách xa vung roi? Vì sao xe ngựa lại rung mà con ngựa kéo xe kia lại có chút tập tễnh?
Nàng thả chậm cước bộ của Đại hắc mã, theo bản năng nhìn về phía phu xe. Mà phu xe xấu hổ cười cười với nàng sau đó rất nghiêm túc nói một câu khiến nàng dở khóc dở cười.
- Cái kia. . cái kia. . Đại Đương đầu cùng Đại đương gia ờ... luận bàn võ nghệ, ờ, đúng, luận bàn võ nghệ.
Xe ngựa vẫn còn đang lay động, Gia Nhi mặt đỏ tim đập.
Chỉ có điều trong lòng lại không khỏi nghĩ đến. . luận bàn võ nghệ, người nào thắng?
Lúc này bất phân thắng bại, bởi vì hai người ở trong xe ngựa cũng đã mệt đến mức xụi lơ, đến khí lực để nói chuyện cũng không có. Trận chiến này. . kịch liệt mãnh liệt nhiệt liệt, tuy nhiên đúng là Lý Nhàn thắng một nửa. Hắn nằm một lúc vẫn còn khí lực đem quần áo tán loạn khắp nơi mặc vào cho nàng, còn nàng đến khí lực để nhấc tay cũng không có.
Người nào đó đắc ý cười, khiêu khích nói:
- Lớn hay không? Lớn hay không?