.
Lý Nhàn khó xử nhìn La Sĩ Tín một cái, ngồi thẳng lưng và nói rất nghiêm túc:
- Sơn trại của ta cái gì cũng không thiếu, thứ thiếu duy nhất chính là mỹ nữ giai nhân mà ngươi vừa nói, mà nếu như có thì cũng đã là hoa đã có chủ rồi, khó mà có thể đáo ứng như cầu dục vọng của ngươi, hay là có cần ta tìm một ít thuốc mê đi hạ độc một thiếu nữ nhà lành rồi khiêng về đây cho ngươi không? Những chuyện tán tận lương tâm như vậy, ta đây tuyệt đối không làm, nếu như ... nếu như ngươi muốn tìm nam nhân thì ta lại có thể tìm giúp ngươi. Trong sơn trại này thứ không bao giờ thiếu chính là nam nhân, đa dạng phong phú, muốn gì có nấy, có người dung tục, có người cường tráng, có người thanh tú, nói chung là muốn gầy có gầy, muốn béo có béo, nhất định sẽ tìm ra một người hợp với khẩu vị của ngươi.
La Sĩ Tín trừng mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi làm như vậy mà coi là khoản đãi huynh đệ hay sao?
Lý Nhàn cười cười đáp lại:
- Chủ yếu là yêu cầu của ngươi làm khó ta quá, nữ nhân đẹp nhất sơn trại này, ngoài đại tẩu tẩu của ngươi ra thì vẫn là tẩu tẩu của ngươi.
Nghe vậy, La Sĩ Tín liền nói với giọng đầy kính nể:
- An Chi huynh đệ, ngươi thật có bản lĩnh! Chỉ là sức khỏe, xương cốt quan trọng, đừng làm việc quá sức đấy!
Lý Nhàn há hốc mồm ngạc nhiên, bây giờ hắn mới biết La Sĩ Tín đã hiểu sai ý mình liền vội vàng giải thích:
- Ý của ta không phải là như vậy, ý của ta là, ngươi là huynh đệ của ta, còn những người trong sơn trại này đều lớn tuổi hơn ta và huynh, thê tử của huynh đệ ta đương nhiên là tẩu tẩu của ta, và đương nhiên cũng là tẩu tẩu của ngươi, có phải là như vậy không?
La Sĩ Tín cười ha hả nói:
- Ta đùa ngươi đó! Cơm no rượu say, ta muốn nói chuyện với ngươi một lúc, chứ ta còn phải vội đi luôn trong đêm để kịp về Lịch Thành quận Tề, tướng quân Trương Tu Đà ít ngày nữa sẽ xuất binh, ta cũng phải về cho kịp để báo danh.
- Không được!
Lý Nhàn đứng phắt người dậy và nói:
- Ngươi có muốn sống nữa không vậy! Ta không yêu cầu ngươi ở lại giúp ta, nhưng cũng không bao giờ trơ mắt ra nhìn ngươi sống khổ sống sở như vậy! Cứ cho ngươi là mình đồng da sắt , nhưng cũng không thể 5 -6 ngày liền không nghỉ ngơi, không chợp mắt, đến ăn còn không kịp tiêu hóa. Nếu như ngươi đã phải về gấp như vậy, thì đêm nay hãy ở lại nghỉ ngơi đã, ta đã sai người chuẩn bị cho ngươi một phòng rồi, sáng sớm ngày mai ngươi hãy lên đường!
La Sĩ Tín lắc đầu nói:
- Trương tướng quân biết ta đến để báo tin cho ngươi nhưng lại không hề có ý ngăn cản, vả lại thường ngày lại đối xử tốt với ta, không đến báo cho ngươi tin này thì trong lòng ta bứt rứt không yên, đây là một chuyện bất nghĩa. Nhưng nếu như không quay về quân doanh đúng lúc để báo danh thì cũng là một chuyện bất nghĩa, ta không thể làm như vậy. Như thế này đi, ngươi mang đến giúp ta một bình thùng nước nóng để ta tắm, rồi tìm cho ta một bộ quần áo sạch sẽ để ta thay, thêm cả việc chuẩn bị cho ta chút lương khô và ít tiền đủ dùng cho ba ngày.
Lý Nhàn vẫn lắc đầu phản đối:
- Ta sớm đã sai người chuẩn bị nước nóng cho ngươi, nhưng đêm nay ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi đi đâu!
La Sĩ Tín chau mày đáp lại:
- Ta muốn đi, ngươi ngăn được ta sao?
Lý Nhàn nhìn gã và nói:
- Nếu như ngươi cứ khăng khăng muốn đi như vậy, thì ta sẽ trói chặt ngươi lại, sáng mai mới cởi trói!
- Lấy thịt đè người!
La Sĩ Tín cười ha hả nói :
- Có bản lĩnh thì ngươi hãy đấu một mình với ta, đánh thắng ta rồi hãy bàn!
- Ngươi là đồ ngốc!
Lý Nhàn nóng lòng muốn thử La Sĩ Tín, vừa kéo cổ tay áo lên vừa nói:
- Hôm nay nếu như không đánh cho ngươi tâm phục thì cứ coi như ta chưa nói gì!
La Sĩ Tín vứt trường bào sang một bên, vừa đi vừa cười:
- Khoác lác cái gì thế, có bản lĩnh nào thì cứ lôi ra hết ra đi!
Nhe thấy La Sĩ Tín nói đến hay từ "khoác lác" mà Lý Nhàn thấy ngạc nhiên, nhớ đến lần gặp nhau đầu tiên của hai người, hắn cứ nói cái gì là bị La Sĩ Tín bắt chước cái đó, ai mà ngờ được hai năm không gặp gã đã trở thành một tên thô tục, miệng gắn chặt với hai chữ này. Hai người bước đến một bãi trống thì dừng lại, Lý Nhàn cười cười:
- Ta không khoác lác, ngươi mới là kẻ khoác lác! Huynh quá khoác lác rồi đó!
- Vớ vẩn!
La Sĩ Tín tung ra một quyền, vừa động thủ vừa nói:
- Trông cái bộ dạng vô lại lưu manh của ngươi sao có thể trở thành Đại Đương Gia của Yến Vân Trại được nhỉ? Những chuyện xảy ra ở Liêu Đông, lẽ nào đều là bịa đặt?
Lý Nhàn đỡ lấy chưởng đó của La Sĩ Tín, rồi đáp lại:
- Là thật hay giả, ngươi thử là biết liền!
Hai người họ, một người mới ăn no căng bụng, một người mới uống nhiều nhưng lại có vẻ không say, đánh qua đánh lại một hồi mãi cho đến khi cả hai đều phải thở hổn hển nhưng vẫn bất phân thắng bại. La Sĩ Tín dùng chiêu hắc hổ móc tim đánh vào bụng Lý Nhàn, chỉ có điều lúc tung quyền hơi thấp một chút nên trông cứ như là hắc hổ móc đũng quần. Lý Nhàn quay người vòng lại sau lưng La Sĩ Tín, tay giống như đao đâm vào mông gã, La Sĩ Tín chỉ còn nước nhảy dựng về phía trước và gào lên:
- Nguy hiểm quá!
Lý Nhàn đáp lại:
- Ngươi thì lại không à!
Hai người đánh nhau hơn 10 phút mà vẫn bất phân thắng bại, La Sĩ Tín lớn tiếng:
- Đánh như vậy gò bó chân tay lắm, không thoải mái chút nào, ngươi tìm cho ta một thanh trường sóc lại đây!
Lý Nhàn nhíu mày:
- Ta mà sợ ngươi à?
Lý Nhàn lập tức sai người mang binh khí đến, hắn dùng hoành đao, La Sĩ Tín dùng một thanh mã sóc, hai người tiếp tục đánh qua đánh lại khoảng nửa tiếng sau nhưng vẫn bất phân thắng bại. Lúc này cả hai đều lấm tấm mồ hôi trên trán, y phục trên người cũng ướt đẫm. Đang đánh nhau tới hồi hăng say, La Sĩ Tín bỗng nhiên vứt binh khí sang một bên, vừa cười vừa nói:
- Thật là sảng khoái, ra một người đầy mồ hôi, đúng lúc muốn đi tắm!
Nói xong, gã không thèm để ý đến bên cạnh mình vẫn còn người đang đứng xem, vừa đi vừa cởi quần áo, bước vào đến phòng là gã cũng đã lột sạch quần áo, rồi sao đó nhảy ùm một cái vào trong chiếc thùng gỗ to, thậm chí còn không thèm đóng cửa, cứ như kiểu tắm giữa chốn không người vậy, rất đường đường chính chính. Phục Hổ Nô bước đến bên cạnh Lý Nhàn tấm tắc khen ngợi:
- Trời sinh tính tự nhiên, nhưng quả nhiên là một trang nam tử hán đại trượng phu!
Lý Nhàn lắc lắc đầu cười nói:
- Hắn vẫn chưa trưởng thành, huynh xem, râu còn chưa mọc ra cơ mà. Thực ra thì có một chuyện mà hiếm người biết được, La Sĩ Tín Lịch Thành vẫn chưa cai sữa.
Hắn vừa nói xong, trong phòng liền vẳng ra tiếng mắng chửi của La sĩ Tín:
- Rắm thối, nhưng ngươi hãy tìm ngay một vú nuôi đến cho ta đi!... ...
Đánh nhau vui vẻ, tắm rửa sạch sẽ, La Sĩ Tín cảm thấy mỏi mệt mỏi đã hoàn toàn biến mất, gã liền thay bộ quần áo mới mà Lý Nhàn chuẩn bị cho, rồi thuận tay lấy một túi rượu dắt vào eo, nhìn Lý Nhàn cười cười:
Mau đi chuẩn bị cho ta ít lương khô, La gia còn muốn quay về quân trại báo danh, làm ta muộn giờ giết tặc, để xem ngươi bồi thường cho ta kiểu gì?
Lý Nhàn bỗng nhiên thở dài nói:
- Ta là tặc, ít nhất, trong mắt của tướng quân Trương Tu Đà của ngươi, ta chính là tặc.
La Sĩ Tín lặng người đi, bước đến vỗ vào vai Lý Nhàn:
- Thế đạo này ta cũng coi như là đã nhìn thấu rồi, làm gì có chuyện phân biệt được rạch ròi ai là tặc là là quan? Quan phủ tham lam, dân chúng lầm than, thuế má thì ngày một cao, triều đình không thèm quan tâm đến dân chúng, nơi nào đói ăn, nơi nào mất mùa, người chết vì bị hại còn ít ư? Ta đã nghe được chuyện Bắc Hà Đậu Kiến Đức tấn công huyện thành sau đó thì chiêu tụ dân tị nạn, cuộc sống của người dân ở những nơi có sơn tặc thống trị vẫn còn tốt hơn nhiều! Ngươi nói xem, đây có phải là một chuyện nực cười nhất thiên hạ hay không?
Gã cười cười nói tiếp:
- Bây giờ trong mắt của ta, đã không có cái gọi là quan và tặc nữa, chỉ có người thân và kẻ thù.
- Lão tướng Trương Tu Đà coi ta như con nối dõi, ta cũng coi ông ấy là người thân. Tần đại ca thì coi ta như đệ đệ ruột, ta coi huynh ấy là người thân, lão bách tính ở Tề quận coi ta là người trong họ, ta cũng coi họ là người thân của mình. Còn ngươi, ngươi coi ta là huynh đệ tốt của mình, ta cũng coi ngươi là người thân của ta.
Nghe được những lời này, trong lòng Lý Nhàn chợt cảm thấy ấm áp lạ thường, hắn thốt lên:
- Vậy thì ngươi hãy ở lại sơn trại với ta!
La Sĩ Tín chậm rãi lắc đầu nói:
- Không được, ít nhất, thì bây giờ không được. Ta đã nói rồi, lão bách tính của quận Tề coi ta như người trong họ hàng, hôm nay lại cần ta bảo vệ, ngươi nói xem ta có thể đi được sao?
Gã nhìn Lý Nhàn, giọng đầy nghiêm túc:
- Ta chỉ mong rằng huynh đệ chúng ta sẽ không phải gặp nhau trên chiến trường.
- Ngươi còn ở quận Tề ngày nào, binh mã của Yến Vân Trại sẽ không bước nửa bước đến Tề quận ngày đó!
- Đa tạ!
La Sĩ Tín lặng người đi, nghĩ ngợi một lúc mới nói được ra hai chữ này.
Mang theo lương thực, rượu ngon mà Lý Nhàn chuẩn bị cho gã, La Sĩ Tín dừng chân lại sơn trại chưa được một canh giờ liền phải cáo từ lên đường. Lần này Lý Nhàn hạ lệnh mở cổng trại, hạ cầu treo, cưỡi ngựa tiễn La Sĩ Tín hơn 30 dặm. La Sĩ Tín nhiều lần khuyên hắn quay về nhưng Lý Nhàn vẫn lo lắng trên đường đi gã sẽ gặp chuyện chẳng lành liền phái theo ba trăm tinh kỵ đi theo bảo vệ La Sĩ Tín. La Sĩ Tín không có cách nào để từ chối đành phải nhận lời. Nhìn đội kỵ binh tinh nhuệ sau lưng của Lý Nhàn, La Sĩ Tín liền than thở:
- Cuộc đời này còn muốn cho người ta sống không vậy? Quận binh Tề quận của chúng tôi đến bây giờ còn chưa đến hơn nghìn người, đã thế lại không người không ngựa, lại không có cả binh khí, vậy mà sơn trại của ngươi lại có nhiều tinh binh đến như vậy? Ngươi hãy cẩn thận, kẻo lão tử ta đây thấy ngứa ngáy chân tay, trước khi đi sẽ sang bằng cái sơn trại của ngươi!
Lý Nhàn giang tay ra và nói:
- Lúc nào cũng hoan nghênh ngươi đại giá quang lâm!
La Sĩ Tín không cười nữa, đưa tay ra:
- Hi vọng chúng ta còn có ngày gặp lại!
- Nhất định sẽ có ngày đó!
Hai người liền vỗ tay vào nhau, Lý Nhàn giọng đầy nghiêm túc.
La Sĩ Tín cười ha hả rồi cưỡi ngựa lên đường, 300 kỵ binh liền đi theo sau bảo vệ gã, rất nhanh sau đó, cả đoàn người đã mất hút trong tầm mắt, muốn nhìn cũng không nhìn được. Lý Nhàn đợi cho đám bụi tan rồi mới thúc ngựa quay về, trong lòng chợt có một cảm giác rất khó hiểu, không thể nào gọi tên được. Hắn thực sự không thể nào tin được rằng La Sĩ Tín lại không quản nguy hiểm đi cả ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ là để báo tin cho hắn. Đại tội này nếu như có người bẩm báo lên triều đình, e rằng gã ngay lập tức sẽ bị tịch thu tài sản, tru di diệt môn.
Có thể kết giao với một người bạn bè như vậy, đúng là một chuyện may mắn.
Sau khi trở về sơn trại , Lý Nhàn không lập tức quay về phòng của mình, mà đi đến thủy trại. Hắn lôi Trần Tước Nhi đang say giấc trong chăn ấm, sau đó thì hai người đi tìm Chu Nhất Thạch. Sau khi đến ngoài sân của nhà Chu Nhất Thạch thì Lý Nhàn không dám làm càn, dù gì thì Chu Nhất Thạch cũng là người đã có gia đình. Hắn đứng ở bên ngoài gọi to hai tiếng. Nghe thấy có người gọi mình Chu Nhất Thạch vội vàng mặc quần áo chạy ra ngoài.
- Đi!
Lý Nhàn vừa kéo tay y vừa nói:
- Hôm nay hai người cũng ta đi du lịch Thủy Bạc!... ...
- Bất luận là Phùng Hiếu Từ dùng thủ đoạn gì để dụ chúng ta ra bên ngoài thì chúng ta cứ nhất quyết không chịu ra để xem ông ta còn có cách gì? Lão Hoàng đế hồ đồ đó hạ lệnh cho Phùng Hiếu Từ đến tiêu diệt ta, nên ông ta không dám chậm trễ. Thân là mệnh quan của Đại Tùy, ông ta là người hiểu rõ tính cách hồ đồ của lão Hoàng Đế kia hơn chúng ta, nếu như đánh lâu dài mà cũng không được , chúng ta không cần phải ra tay với ông ta, bởi đến lúc đó lão Hoàng Đế hồ đồ kia cũng sẽ không tha cho ông ta!
Lý Nhàn nằm trên boong thuyền, đầu gối lên hai tay, mắt nhìn vào đám mây nhẹ trôi trên bầu trời nói.
- Nếu như chúng ta không chịu ra khỏi Cự Dã Trạch, Phùng Hiếu Từ sẽ nóng lòng điều thuyền tiến vào trong Thủy Bạc.
Trần Tước Nhi nói.
Chu Nhất Thạch ngẫm nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng:
- Thủy quân của triều đình hiện tại đang hộ giá ở Giang Đô, vùng quanh đây đều không tìm thấy thuyền lớn.
Trần Tước Nhi nói:
- Ông ta không thạo thủy quân, căn bản là không dám tùy tiện tiến vào đây.
- Ông ta không tiến vào ...
Lý Nhàn nhìn đám mây rồi khẽ cười:
- Thì chúng ta ép buộc, bắt ông ta phải tiến vào!
- Chúng ta phải làm sao?
Chu Nhất Thạch và Trần Tước Nhi đồng thanh lên tiếng.
Lý Nhàn cười bí hiểm, chỉ chỉ về phía Vận Thành nói:
- Chúng ta vừa từ chỗ nào quay về thì sẽ Phùng Hiếu Từ ông ta từ chỗ đó ép!