Chương 253.1: Kẻ Si Võ

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:31:55

. Không thể không nói Bùi Hành Nghiễm sau khi tắm rửa xong đổi một thân quần áo sạch sẽ chứng tỏ là một thiếu niên tuổi mười bảy mười tám, dáng người so với Lý Nhàn hơi lùn một chút, nhưng thoạt nhìn muốn vạm vỡ hơn không ít. Lấp đầy bụng, lại triệt để tắm bốn lần sau đó đổi một thân quần áo thoạt nhìn cả người đều hoạt bát lên không ít. Lần tắm rửa này tắm đủ hơn nửa canh giờ, thùng thứ nhất sau khi tắm xong nước tắm quả thật giống như nước sông Hoàng Hà khiến người ta nhìn mà phát hoảng, lại tắm ba lần nữa, binh sĩ giúp gã kỳ lưng đều mệt ra bã cả người, màu da đều bị chà xát thành màu đỏ lúc này mới rửa ráy sạch sẽ. Sau khi tắm rửa xong Bùi Hành Nghiễm cảm thấy bản thân mình giống như thay đổi thành một người khác vậy, từ đầu đến chân đều thoải mái vô cùng. Đi ra khỏi quân trướng gã tìm đến Lý Nhàn đang thả câu ở bên bờ sông nhỏ, đứng ở sau người Lý Nhàn hơi hơi cong lưng thi lễ nói: - Đa tạ. Lý Nhàn quay đầu cười với gã, chỉ vào bãi cỏ bên người nói: - Ngồi xuống tán gẫu đi. Bùi Hành Nghiễm đứng lại cách Lý Nhàn khoảng một mét, muốn ngồi xuống do dự một lúc lại thở dài không ngồi xuống. Lý Nhàn thấy bộ dạng buồn cười của gã vì thế hỏi: - Làm sao vậy? Bùi Hành Nghiễm thở dài: - Không làm thì không có kinh nghiệm, sau trận chiến Ngõa Cương ta tinh thần sa sút chán nản ngay cả cơm cũng không ăn, Đông quận đều là người của Ngõa Cương trại, mà Đông quận Bình đều là người của Yến Vân trại ngươi, vốn nghĩ lấy thân phận của ta một đường tìm đến quan phủ tối thiểu nhất không thể không giải quyết được vấn đề ăn uống. Nhưng sau khi đến Đông quận, quận Đông Bình muốn tìm quan phủ vậy mà đều là khó như lên trời. Không biết làm thế nào chỉ đành một đường ăn xin, một thân quần áo bẩn kia vừa làm chăn vừa làm quần áo, quả thực đã cùng ta mấy tháng, hiện tại thay đổi một bộ quần áo mới lại luyến tiếc ngồi xuống đất, hổ thẹn. Lý Nhàn cười ha ha nói: - Nếu ngươi đã tính toán ở lại, chẳng lẽ còn sợ Yến Vân trại ta ngay cả quần áo cũng không có hay sao? Nói chút đi, với bản lĩnh của ngươi, dù khinh địch liều lĩnh cũng sẽ không chán nản như vậy, sao lại có khả năng một binh sĩ cũng không mang theo ra được? Bùi Hành Nghiễm cười khổ, ngồi xổm ở bên cạnh người Lý Nhàn nói: - Ta cùng với gia phụ là Quang Lộc Đại Phu Hà Nam Đạo Thảo bộ đại sứ Bùi Nhân Cơ dẫn quân tấn công Ngõa Cương. Thời điểm mới bắt đầu chiến sự tương đối thuận lợi, nhiều lần có thu hoạch. Binh lực Ngõa Cương nhiều hơn so với quân ta, vì khích lệ sĩ khí gia phụ đem tài vật thu được đều phân thưởng cho binh sĩ, Giám Quân Ngự Sử Tiêu Hoài Tĩnh đòi gia phụ phải hối lộ bằng không liền lấy chuyện này dâng tấu buộc tội gia phụ. Gia phụ đã đem toàn bộ tiền bạc châu báu đều phân đi, nào còn có tiền tài cho ông ta? - Ngày hôm sau, gia phụ dẫn quân tấn công, binh mã trong Ngõa Cương trại toàn lực chiến đấu kịch liệt với quân ta. Ngõa Cương trại có một viên hổ tướng tên là Đơn Hùng Tín, cùng cha ta giao thủ. Cha ta không địch lại được, ta liền dẫn quân đi ứng chiến, lại bị thủ lĩnh mã quân Trình Tri Tiết của Ngõa Cương trại ngăn cản. Trình Tri Tiết kia sử dụng một cây sóc dài trượng bát, võ nghệ tinh xảo, giao thủ với ta mấy chục hồi bất phân thắng bại. Ta nóng lòng sốt ruột đi cứu gia phụ, lại bị quân sư Ngõa Cương trại Từ Thế Tích phái quân ngăn đường lùi, tên Tiêu Hoài Tĩnh kia lại không cho phép viện quân cứu ta, dẫn hậu quân rút lui! Ta ra sức chém giết xông ra khỏi vòng vây, nhưng gia phụ lại bị Đơn Hùng Tĩnh bắt mang về Ngõa Cương trại. - Ta một mình trở về doanh trại tìm cái tên Tiêu Hoài Tĩnh kia lý luận, cái tên kia không ngờ nói là gia phụ và ta cấu kết Ngõa Cương trại mới dẫn đến thảm bại như vậy. Y sai người bắt ta, ta mở một đường máu chạy ra ngoài, sau đó cảm thấy không phục, liền lại cầm song chùy của ta quay lại giết, một chùy đập chết tên Tiêu Hoài Tĩnh kia. Ta vốn muốn thu thập nhân mã đi cứu gia phụ, không biết làm sao những binh sĩ tướng tá kia thấy ta đập chết Tiêu Hoài Tĩnh không dám theo ta, thân binh của tên Tiêu Hoài Tĩnh kia lấy cung tiễn vây bắn, ta chỉ có thể lại lần nữa chém giết xông ra khỏi vòng vây chạy trốn. - Về sau ta liền một thân một mình đi đến trước cửa Ngõa Cương trại khiêu chiến, để Ngõa Cương trại thả phụ thân ta. Lại là thủ lĩnh mã quân Ngõa Cương trại Trình Tri Tiết đi ra, y nói nếu ta có thể thắng được sóc dài trong tay y thì y lập tức thả cha ta ra. Ta cùng người này ở bên ngoài Ngõa Cương trại đại chiến hai trăm hiệp, ta lúc đó đã một ngày một đêm chưa ăn gì, khí lực cũng dần không chống đỡ nổi, thắng không được Trình Tri Tiết cũng chỉ có thể rút lui. Trình Tri Tiết kia cũng là một hảo hán, quân sư Ngõa Cương trại Từ Thế Tích ở trên tường thành khuyên ta đầu hàng, đồng thời nói hậu đãi phụ tử chúng ta, ta không đồng ý. Từ Thế Tích hạ lệnh các binh sĩ dùng móc câu dây thừng bắt ta, bị ta xông ra. Trình Tri Tiết không hề làm khó nhân lúc người ta gặp nguy hiểm, làm được rất tốt hai chữ chính trực. Lý Nhàn cảm thấy hứng thú nói: - Vậy nên ngươi liền tính một đường đi đến Quận Tề? Bùi Hành Nghiễm gật gật đầu nói: - Gia phụ đã từng ở dưới trướng lão tướng quân Trương Tu Đà nhậm chức, ta vốn là tính toán đi nương nhờ chỗ ông ta đấy. - Vậy vì sao ngươi quyết định ở lại? Lý Nhàn lại hỏi. - Ta nghĩ đi nghĩ lại, giữa ngươi và lão tướng quân Trương Tu Đà, vẫn là cảm thấy tính toán ngươi cứu cha ta ra lớn hơn một chút. Lão tướng quân dù là trượng nghĩa nhưng ông ta là Thông Thủ Quận Tề, cũng không thể tự ý rời khỏi cương vị đi tấn công Ngõa Cương trại được. Lại nói... với ba vạn quận binh dưới tay ông ta kia, chưa thể coi là đối thủ của Ngõa Cương trại. - Có chuyện muốn báo cho ngươi. Lý Nhàn khẽ cười nói: - Triều đình đã hạ chỉ, lệnh Trương Tu Đà dẫn quân tây tiến chinh phạt Ngõa Cương trại rồi. - À? Bùi Hành Nghiễm đột nhiên đứng dậy nhìn Lý Nhàn hỏi: - Thật sao? - Cực kỳ chính xác. Bùi Hành Nghiễm vui mừng nói: - Nếu nói như vậy, cứu được gia phụ có hy vọng rồi? Lý Nhàn lắc đầu chậm rãi mà nghiêm túc nói: - Trông chờ vào Trương Tu Đà cứu phụ thân ngươi ra, một chút hy vọng cũng không có. Bởi vì... ta chính là đến ngăn cản ông ta tây tiến đấy. - Không đi à? Lý Nhàn híp mắt nhìn Bùi Hành Nghiễm hỏi. Bùi Hành Nghiễm đặt mông ngồi trên mặt cỏ, cũng không tiếc thân quần áo mới tinh sạch sẽ, nhăn nhó nhíu mày cười khổ than thở nói: - Nếu ta đi tìm đến Trương Tu Đà, thì trước tiên phải cùng nhân mã Yến Vân trại khai chiến. Trước không nói có thể đánh thắng hay không, dù có thể đánh thắng, lão tướng quân Trương Tu Đà dẫn quân nghìn dặm tấn công, Ngõa Cương trại dùng khỏe ứng mệt đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, phần thắng cũng không lớn. Anh ta nghiêng đầu hỏi Lý Nhán: - Ngươi thật sự có biện pháp cứu phụ thân ta? Lý Nhàn chân thành nói: - Bây giờ không có cách nào, ta cùng với đại đương gia Ngõa Cương trại Địch Nhượng không có kết giao, bây giờ ta đáp ứng ngươi cũng là hư tình giả ý, ngày sau làm không được, ngươi liền sẽ hận ta. Ta thưởng thức bản lĩnh của ngươi, kính trọng cách làm người của ngươi muốn giữ lại ngươi, điều này không giả. Nhưng ta không thể lừa ngươi.