- Vì sao?
Trình Tri Tiết không hiểu hỏi.
Từ Thế Tích mỉm cười nói chuyện Vương Bạc suất lĩnh mười lăm vạn đại quân sắp giết đến quận Đông Bình, rồi nhìn Trình Tri Tiết cười nói:
- Cho nên, ngươi cứ an tâm uống rượu, xem chừng một trận này một ngày đánh không xong, một ngày chúng ta không thể quay về Ngõa Cương trại được.
- Quân sư, chúng ta cứ ở trong này mà nhịn như vậy sao?
Lông mi của Trình Tri dựng đứng lên, mắt nhìn như phát hỏa.
Từ Thế Tích vỗ vỗ vai gã cười nói:
- Yên tâm chớ vội, hai năm qua hằng ngày luyện binh trong sơn trại quả thực là có hơi mệt mỏi. Coi như mấy ngày nay ngươi nghỉ ngơi trong Vận thành, hằng ngày uống rượu, hưởng lạc không phải đẹp sao? Chỉ cần không ra khỏi Vận thành này, ta đoán người của Yến Vân trại cũng sẽ không gây khó dễ. Trong thành này quán rượu, thanh lâu đều có thực ra cũng là chỗ không tồi.
- Quân sư, ngươi đang nói đùa à?
Trình Tri Tiết nói:
- Nếu chúng ta lâu không quay về, bọn Địch Nhượng đại cao còn không sắp phát điên sao? Lý Nhàn hắn sợ Ngõa Cương trại chúng ta nhân lúc Vương Bạc đến tấn công mà chặn đường lui của hắn, nên hắn nhốt chúng ta trong này không cho về. Lẽ nào không sợ bị Địch Nhượng đại ca biết hắn ép chúng ta, các huynh đệ Ngõa Cương trại sẽ tới tấn công Vận Thành sao? Ta dám đánh cuộc, chỉ cần chúng ta trở về muộn so với dự tính 3-5 ngày, Địch đại ca sẽ lập tức điểm nhân mã đến đòi người với Lý Nhàn, cuối cùng trận này vẫn phải đánh đúng hay không?
Từ Thế Tích mỉm cười nói:
- Ngươi cho là Lý Nhàn không thể nghĩ đến sao?
Y nhìn lên trời trăng sáng, gió mát thổi bay mái tóc dài của y. Y uống một ngụm rượu lâu năm, ăn một miếng thị chín thơm lừng. Từ Thế Tích lạnh nhạt nói:
- Nếu không nằm ngoài dự liệu, chỉ e Lý Nhàn sẽ phái một người đắc lực đến Ngõa Cương trại giải thích.
Trình Tri Tiết tức giận nói:
- Giải thích? Chỉ e ngay lập tức sẽ bị Địch đại ca giữ lại.
Từ Thế Tích cười ha hả nói:
- Lý Nhàn đó là muốn Địch đại ca giữ người. Hắn phái một người đắc lực đi Ngõa Cương để thể hiện hắn không có địch ý. Cho dù Địch đại ca không giữ nổi người đó, có lẽ người mà Lý Nhàn phái cũng không đi mà ở lại Ngõa Cương trại, đợi sau khi chúng ta trở về, người kia cũng về. Tuy hôm nay mới gặp Lý Nhàn nhưng người này tâm tư kín đáo, không thể không suy nghĩ đến hâụ quả giữ ngươi và ta lại. Cho nên, người được phái đi chắc chắn phải là người có thân phận cực cao trong Yến Vân trại. Làm như thế là để khiến Địch đại ca yên tâm.
Trình Tri Tiết ngây một lúc:
- Lẽ nào chúng ta đúng là chỉ có thể ở lại Vận Thành sao?
Từ Thế Tích khẽ vuốt cằm nói:
- Không sao, sẽ không quá lâu đâu.
Trình Tri Tiết thở dài nói:
- Ngươi thật biết cách bình tĩnh! Vương Bạc kia dẫn mười lăm vạn đại quân mà đến, khí thế hùng hổ. Yến Vân trại mới đánh hạ quận Đông Bình không lâu còn cần phải chia binh trú đóng, Lý Nhàn có thể điều động bao nhiêu nhân mã nghênh chiến đây? Theo ta thấy nhiều nhất không quá ba vạn nhân mã, cho dù binh lính thủ hạ của hắn tinh nhuệ thì ba vạn thắng mười lăm vạn phần thắng cũng không lớn.
- Ngươi lầm rồi!
Từ Thế Tích cười cười nói:
- Theo ta thấy, hiện giờ Yến Vân trại có thể điều động nhân mã ra ngoài chống lại Vương Bạc nhiều nhất là hai vạn.
Trình Tri Tiết kinh ngạc nói:
- Vậy ngươi còn nói sẽ không quá lâu?
Từ Thế Tích nói:
- Hai vạn tinh binh bách chiến đấu với mười lăm vạn gà đất, chó cảnh là đủ rồi.
- Vì sao quân sư lại tôn sùng Lý Nhàn như vậy?
Từ Thế Tích cười lắc lắc đầu:
- Không tôn sùng Lý Nhàn, mà là hạ thấp Vương Bạc, không tin ngươi cứ quan sát đi sẽ biết.
- Không được.
Trình Tri Tiết đứng lên nói:
- Chúng ta không thể không đi.
Đang nói, bỗng nghe thấy có người cười nói bên ngoài:
- Cố nhân đã đến lại không thể đón tiếp, thật có lỗi!
Trình Tri Tiết trừng mắt liếc người kia một cái:
- Là ngươi?
Bùi Hành Nghiễm mang theo một bầu rượu, chậm rãi đi vào trong viện ôm quyền nói với Từ Thế Tích và Trình Tri Tiết:
- Ta chỉ nghe nói quân sư Ngõa Cương trại đã đến Vận thành, chứ không ngờ thủ lĩnh quân mã Ngõa Cương trại cũng đến rồi. Chúng ta đúng là có duyên phận, không ngờ mới xa nhau mấy tháng đã lại gặp mặt.
Trình Tri Tiết nhìn Bùi Hành Nghiễm hỏi:
- Ngươi... lẽ nào đã đầu quân cho Yến Vân trại.
Bùi Hành Nghiễm cười hỏi:
- Sao, không thể à?
Trình Tri Tiết cười lạnh nói:
- Ngươi quả là đứa con có hiếu! A gia ngươi vẫn làm khách của Ngõa Cương trại ta, ngươi lại một mình chạy đến quận Đông Bình đầu quân cho Yến Vân trại, lẽ nào không bận tâm đến sự sống chết của A gia ngươi?
Bùi Hành Nghiễm nhìn Trình Tri Tiết nói:
- Cho nên, ta mới muốn đến thăm hai vị, hơn nữa còn mang theo rượu. Không hầu hạ tốt hai người, ta sao có thể dùng hai ngươi đổi cha ta về?
- Vô liêm sỉ?
Trình Tri Tiết tức giận nói.
- Ta vô liêm sỉ?
Bùi Hành Nghiễm để mạnh túi rượu sang bên chỉ vào mũi Trình Tri Tiết tức giận nói:
- Bắt cha ta để khống chế ta, là ta vô liêm sỉ hay ngươi vô liêm sỉ?
- Ngươi còn dám chỉ vào ta, ta vặn gãy cổ ngươi!
- Ta sợ ngươi sao?
Hai người vốn không ai phục ai, ngày đó trận chiến ở Ngõa Cương trại hai người cũng chưa thể làm gì được nhau. Bây giờ gặp mặt, Bùi Hành Nghiễm cho rằng Trình Tri Tiết được bị giữ ở Vận thành trong lòng sao tránh khỏi bị đè nén? Hai người vừa nhìn đã cảm thấy đối phương không vừa mắt, chưa nói đến hai câu đã đánh nhau.
Trong giây lát trong viện tử vang lên tiếng đánh nhau, hai người tay trần đánh nhau. Từ Thế Tích thấy hai bọn họ đánh nhau cũng không khuyên can mà để bàn rượu và thức ăn xa hai bọn họ. Để cách hai người họ khoảng 20m thì ngồi xuống, vừa uống rượu vừa xem hai người họ giao thủ. Từ Thế Tích bỗng cười xì một tiếng, lắc đầu lẩm bẩm:
- Lý Nhàn ơi là Lý Nhàn, ngươi sợ ta buồn nên cố tình tìm người đến chơi cùng ta sao?
Đèn đuốc sáng trưng trong nha môn quận Thủ, các nhân vật chủ yếu của Yến Vân trại hiện đang ở trong Vận thành.
- Ta đi đây.
Đạt Khê Trường Nho đứng lên nói:
- Tốt xấu gì ta cũng có chút tiếng tăm, Địch Nhượng kia chắc biết ta, hơn nữa cái danh sư phụ của Đại đương gia Yến Vân trại này chắc là đủ rồi. Các ngươi đi cũng vô dụng thôi, có lẽ hắn cũng không làm khó ta. Các ngươi chỉ cần nhanh chóng đánh bại Vương Bạc, cho nên đừng lo cho sự an nguy của ta. Chỉ cần các ngươi đối xử tử tế với Từ Thế Tích, Địch Nhượng y còn có thể thực sự giam giữ được ta sao?
- Không được!
Trương Trọng Kiên nói:
- Ngươi đi không thích hợp!
Đạt Khê Trường Nho nói:
- Ngươi đi thì thích hợp à?
Trương Trọng Kiên gật đầu nói:
- Đó là đương nhiên, trước kia ta và Địch Nhượng đã từng có giao tình, y cũng từng giúp ta, ta cũng từng giúp lại. Người này trọng nghĩa khí, chuyện trước kia y sẽ không quá để bụng. Ngươi là sư phụ của An Chi không phải là giả, nhưng lẽ nào còn có thể hơn ta sao?