.
- Đúng là quá kỳ lạ!
Bùi Thế Sinh thay một bộ quần áo sạch sẽ, đứng trong sân của ngôi nhà lớn của Ngô Tỉnh Chi, giơ tay vỗ nhẹ vài cái vào trán và lẩm bẩm. Cả một đêm không ngủ, tụ tập giết người, từ nay về sau y đã không còn là con dân của Đại Tùy rồi, lại thêm những áp lực về tâm lý mà Lý Nhàn đã gây ra, Bùi Thế Sinh càng cảm thấy mệt mỏi rã rời, hận một nỗi không thể nằm trên mặt đất lạnh ngủ một giấc thật say. Trong con ngươi của Bùi Thế Sinh nổi lên rất nhiều tia máu, thần sắc có chút nôn nóng.
- Đào!
Y cắn răng căn dặn bọn thuộc hạ và gia đinh trong nhà:
- Cho dù là đào xuống ba thước cũng phải tìm ra cho ta, bằng không hôm nay ai cũng không được đi ngủ.
Y vừa nói xong câu này thì đúng lúc Lý Nhàn vừa mới đi thị sát và chỉnh đốn hơn ba nghìn quận binh đầu hàng. Vừa bước vào trong phủ của Ngô Tỉnh Chi, Lý Nhàn đã nghe được câu nói nghiến răng nghiến lợi của Bùi Thế Sinh. Bùi Thế Sinh là một người đàn ông trung niên trí thức và phong độ, lúc đồ sát cả nhà Ngô Tỉnh Chi mới lộ ra chút bản chất tàn nhẫn và độc ác, nhưng ấn tượng đọng lại dành cho người đối diện chính là phong thái ung dung, không kiêu căng, không nóng vội. Biểu cảm lúc này của y có lẽ là đang tức giận hay là nôn nóng làm chuyện gì đó.
Đặc biệt là câu "đào sâu ba thước cũng phải tìm ra cho ta" đã khiến cho Lý Nhàn liên tưởng tới một bộ phim kinh điển của kiếp trước.
- Làm sao vậy?
Lý Nhàn chậm rãi bước tới hỏi.
- Bái kiến tướng quân.
Đến lúc Lý Nhàn lên tiếng thì Bùi Thế Sinh mới biết là hắn đã tới, vội vàng hành lễ rồi nói với giọng ảo não:
- Từ đêm qua tới giờ, tôi đã sai người đi thu thập gia tài của Ngô Tỉnh Chi, chuẩn bị giao cho tướng quân mang về sơn trại, nhưng tìm suốt nửa đêm, trong phủ chỉ thu gom được mấy trăm quan tiền đồng, cũng không biết Ngô Tỉnh Chi đã giấu tiền vào chỗ nào nữa. Thuộc hạ đã sống nhiều năm như vậy ở Vận Thành cũng không thể hiểu nổi, gia tài của Ngô Tỉnh Chi đến như thuộc hạ đây còn không sánh bằng, nhưng tìm mãi mà vẫn không thấy gì. Phải nói thật, chuyện Ngô Tỉnh Chi giấu tiền, con mẹ nó, đúng là khiến người khác phải nể phục.
Y là một người làm việc gì cũng đều chú trọng lễ nghi vậy mà cũng có lúc dùng đến ba chữ "con mẹ nó", thế mới biết những uất ức chất chứa trong lòng Bùi Thế Sinh lớn đến mức độ nào.
- Lẽ nào ông ta không có mật thất à?
Lý Phiêu Nhiên – Tam bộ đương đầu của Phi Hổ Mật Điệp, đi theo sau Lý Nhàn liền hỏi theo bản năng.
- Tất cả các phòng tôi đều đã sai người đi lục soát rồi. Nền đất rất cứng, thực sự là không nhìn thấy dấu vết của mật thất. Đặc biết là thư phòng của Ngô Tỉnh Chi, tôi đã sai người khuân hết tất cả đồ đạc ra ngoài, cẩn thận, tỉ mỉ kiểm tra kỹ căn phòng trống đó một canh giờ nhưng vẫn không tìm thấy một chút dấu vết nào.
Bùi Thế Sinh chau mày đáp lại.
- Nếu đúng như lời huynh nói, gia tài của Ngô Tỉnh Chi rất lớn, chỗ giấu tiền chắc chắn cũng phải là một chỗ không nhỏ. Nếu như trong phòng không có, vậy thì chắc chắn là có mật thất. Trong phòng không tìm thấy, lẽ nào lại ở trong sân?
Lý Phiêu Nhiên cũng cảm thấy có chút đau đầu:
- Chỉ là phủ quận thủ rộng lớn như vậy, nếu như lật từng tấc đất lên để tìm cũng phiền phức đó.
- Phiền phức ta cũng không sợ!
Bùi Thế Sinh thở dài:
- Ta chỉ sợ đến cuối cùng lại không tìm thấy chỗ tiền bạc đó , chẳng phải là rất đáng tiếc hay sao?
Lúc này trời đã hửng sáng, những phú hộ trong thành sau khi gặp mặt Lý Nhàn đều đã quay về, sau khi nhận được lời cam kết không xâm phạm đến tài sản của họ từ Lý Nhàn thì họ mới có thể quay về nhà và ngủ một giấc. Bùi Thế Sinh thì khác, y còn phải làm rất nhiều chuyện nên cả đêm chưa được chợp mắt, không ngờ lại còn phải gặp phải một chuyện đau đầu như thế này. Nếu như toàn bộ tài sản của Ngô Tỉnh Chi chỉ có mấy vạn tiền đồng này thì cứ cho là chết thì y cũng không thể tin được.
- Ha ha!
Hùng Khoát Hải không lấy gì làm lạ, cười lớn rồi vỗ vào vai Bùi Thế Sinh nói:
- Lần này đúng là vất vả cho ngươi rồi, giết chết một vị quan thanh liêm duy nhất của thiên hạ Đại Tùy. Cẩn thận đấy, kẻ dân chúng quận Đông Bình sẽ liều mạng với ngươi đấy.
Lúc này thì Bùi Thế Sinh cũng đã gặp gỡ được hết tất cả những vị tướng lĩnh quan trọng của Lý Nhàn. Biết Hùng Khoát Hải đang nói đùa nên y liền thở dài đáp lại:
- Chỉ sợ dân chúng vỗ tay khen ngợi tôi còn không kịp ấy chứ.
Nói xong, y lại đảo mắt một vòng quanh sân lớn, giọng đầy ảo não:
- Có thể giấu ở đâu được cơ chứ?
Lý Nhàn mỉm cười lên tiếng:
- Đừng nôn nóng, ngươi hãy quay về ngủ một giấc đi đã. Ngươi không tìm thấy thì tiền cũng không thể tự bay mất được đâu, chỉ cần là ở trong phủ này thì còn lo không tìm được hay sao? Quay về đi, ngủ một giấc thật sâu rồi hãy bàn tiếp.
Bùi Thế Sinh day day mắt rồi cười khổ:
- Không tìm thấy thì tôi không ngủ được!
- Ngài quay về đi, ta sẽ phái người đến tìm.
Diệp Hoài Tụ chậm rãi bước tới.
Bùi Thế Sinh biết nữ nhân có vẻ đẹp dịu dàng tuyệt trần, nghiêng nước nghiêng thành này chính là một nhân vật quan trọng dưới trướng của tướng quân. Mặc dù không biết nàng ta phụ trách chức vụ gì nhưng nghe nói nữ nhân này rất được tướng quân trọng dụng, đến rất nhiều hào kiệt trong Yến Vân Trại cũng phải kính phục. Chỉ là y không thể nào biết được danh tính của nàng ta, cho nên không biết được rằng người đứng trước mặt ông ta chính là Thảo Lư Diệp đại gia danh tiếng thiên hạ.
- Nếu như Diệp Đại đương đầu đã nhận chuyện này thì ngươi hãy cứ về nghỉ ngơi đi!
Lý Nhàn mỉm cười mà rằng.
Bùi Thế Sinh lúc này mới chắp tay hành lễ rồi cáo từ quay về nghỉ ngơi.
- Cô cảm thấy Ngô Tỉnh Chi có thể giấu tiền ở đâu?
Lý Nhàn hỏi.
- Không biết!
Diệp Hoài Tụ trả lời rất rõ ràng và dứt khoát:
- Chỉ là ta không muốn huyện lệnh mới của ngươi chưa được nhậm chức thì đã chết vì mệt mỏi. Còn về chuyện tiền được giấu ở nơi nào, từ từ tìm là được mà.
- Nói như cô thật là không có chút trách nhiệm nào.
Lý Nhàn nhìn nàng nói rất chân thành.
Diệp Hoài Tụ vặn lưng một cái, rồi cười cười đáp lại:
- Ta đi ngủ trước đây, tỉnh dậy ta sẽ chịu trách nhiệm.
Nói xong liền quay người bước về phía chiếc xe ngựa thoải mái của nàng. ... ...
Phủ kho và kho lúa của Vận Thành đích thực là không còn thứ gì. Sau khi binh mã của Yến Vân Trại kiểm tra lại thì mới phát hiện, nếu như thực sự phải làm đồn điền thì những thứ còn lại trong kho lúa không đủ để sang năm phát cho dân chúng. Nói như vậy có nghĩa là, có lẽ phải chuyển một kho lương đầy ắp của sơn trại tới đây. Đây chính là một tin không vui đối với họ.
May sao những phú hộ trong thành cũng biết điều, đây chính là lúc mà họ nên thể hiện một chút, cho nên lần lượt liền đến quyên góp lương thực, như vậy thì năm sau số lương thực cần dùng để làm đồn điền đã đủ, chỉ là trời tối rồi mà vẫn chưa tìm được số tài sản của Ngô Tỉnh Chi.
Diệp Hoài Tụ sau khi quay về thì đã đi tắm, sau đó rất không chịu trách nhiệm ngủ một giấc đến tận chiều tối. Lúc này, Lý Phiêu Nhiên dẫn theo đội Mật Điệp tìm kiếm cả một ngày trời mà cũng không tìm được gì thì đã bắt đầu nôn nóng đến mức đỏ cả hai mắt.