Chương 273. 2: Đây Là Quân Tế Bắc Của Ta.

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:32:28

- - - Ngươi nói không sai, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, ai mà biết được lần sau ngươi có bán đúng ta hay không? Vương Bạc nhìn thi thể của Mạnh Quý cười lạnh nói. - Giết rất đúng! Sảng khoái! Lưu Sơn la lớn: - Đại dương gia, hôm nay dù Lưu mô phải chết thì cũng không có gì phải tiếc nuối. Đại dương gia, ta cũng không cầu xin ngài cho ta tự kết liễu mình nữa, ngài hãy cho ta một cái chết nhanh và gọn, giống như nhát đao vừa rồi trên thân thể của Mạnh Quý là được! Nếu như Lưu mỗ có chau mày nhăn mặt, kiếp sau hồi sinh sẽ làm súc vật! Vương Bạc nhìn gã thở dài: - Ta không giết ngươi, ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi! Trong ánh mắt Lưu Sơn hiện lên tia kinh ngạc, Vương Bạc liền khoát tay áo ra lệnh: - Bắt Lưu Sơn, đem tạm giam . . . Những người khác . . . Giết! - Đừng! Lưu Sơn định nhào tới cầu xin Vương Bạc nhưng lại bị mấy thân binh của Vương Bạc giữ lại. Gã vừa gào khóc vừa van xin, nhìn thấy mấy chục thần binh bị người của Vương Bạc ấn xuống đất, một nhát đao một người, trong nháy mắt đầu người lìa khỏi cổ. Mấy chục cái đầu người lăn lộng lốc trên mặt đất, những cái cổ thì không ngừng phun máu tươi giống như những dòng suối nước đang chảy xiết. Dưới ánh nắng mặt trời, thật không ngờ những dòng máu đó lại có thể tạo nên những dải cầu vồng dài và hẹp, nhưng lại khiến người nhìn phải ám ảnh. Sau khi giết Khấu Cơ, Vương Bạc liền hạ lện cho triệu tập tất cả các tướng lĩnh đến đại trướng của y. Tất cả những người này đều không nói gì, cảm như hến, dường như không ai dám ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đang tối sầm của Vương Bạc. Dường như là không, không phải là tuyệt đối không có ai, cả một đại trường lớn như vậy nếu như nói rằng có một người dám ngẩng đầu lên nhìn Vương Bạc thì đó chỉ có thể là Lục đương gia Bùi Lâm. - Bùi Lâm, nếu như ta giao toàn bộ binh mã của Khâu Cơ cho người, trong vòng một ngày, ngươi có hạ được Túc Thành hay không? Vương Bạc đột nhiên hỏi. Bùi Lâm suy nghĩ một hồi rồi trả lời rất chân thành: - Không thể! - Vì sao? Mặt Vương Bạc liền biến sắc. Bùi Lâm nghiêm túc đáp lại: - Thuộc hạ của tôi có một vạn một ngàn binh lính. Những binh lính này, tôi có thể chỉ huy được, ngay cả khi họ làm không được nhưng tôi vẫn dễ dàng sai khiến, bởi quân lệnh nghiêm ngặt. Khâu Cơ có gần hai vạn binh lính, hơn nữa sức chiến đấu lại mạnh hơn binh lính của tôi. Nếu Đại đương gia giao cho tôi chỉ huy đội quân với số lượng ba vạn người, tức là gấp số quân ban đầu của tôi là hơn hai lần. Hơn nữa, có một chuyện này tôi buộc phải nói rõ, binh mã thuộc hạ của Khâu Cơ, nếu như tôi không chỉ huy được rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tốc độ và hiệu quả công thành. Sắc mặt của Vương Bạc trở nên càng khó coi hơn, nhưng cuối cùng vẫn gật gật đầu: - Ngươi nói cũng rất có lý, thế này đi, buổi chiều người hãy thống lĩnh binh mã của mình tấn công của nam, những chuyện khác ngươi không cần phải bận tâm. Bùi Lâm chắp tay và nói: - Thuộc hạ tuân lệnh! Vương Bạc nhìn đám thuộc hạ một lượt rồi nói: - Nếu như lão Lục đã không muốn tiếp nhận binh mã của Khâu Cơ, trong số mấy người, ai cảm thấy là mình có thể làm được? Mấy người phía dưới đều im lặng, không nói gì, bởi ai cũng biết Đại đương gia đang tính toán điều gì. Bên ngoài thì là giao một đội quân gần hai vạn người cho ai đó quản lý, nhưng thực chất thì chuyện đâu có đơn giản như vậy? Hai vạn binh lính này chính là thuộc hạ của Khâu Cơ, Vương Bạc giết Khấu Cơ, giết cả mấy chục thần binh của y nữa, lẽ nào còn có thể yên tâm về hai vạn người này? Y nói muốn giao hai vạn quân này cho người khác, mục đích là tấn công thành, hay là muốn mượn đao kiếm của binh mã Yến Vân Trại triệt để diêu diệt hai vạn người này? Nếu như vì chuyện này mà khiến cho hai vạn binh lính của Khâu Cơ phản kháng, rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó, nếu. . . chẳng may gây ra phản loạn bất ngờ, ai sẽ đứng ra nhận trách nhiệm đây? - Nếu như các ngươi đều đã không muốn thì ta sẽ đích thân chỉ huy vậy! Vương Bạc lạnh lùng nhìn mọi người một cái: - Buổi chiều ta sẽ đích thân chỉ huy binh mã của Khâu Cơ tấn công của đông. Bùi Lâm, người dẫn người tấn công của nam. Triệu Tam Kỳ người dẫn người tấn công của bắc. Ngô Sai, người dẫn người tấn công của tây. Trước khi trời tối nhất định phải tấn công được Túc Thành, ai dám do dự không tiến, lâm trận lùi bước thì đừng trách ta quân pháp vô tình! Mọi người nghe xong, ai nấy cũng đều lo sợ, nhưng vẫn đứng dậy nghiêm nghị trả đáp lại: - Thuộc hạ tuân lệnh! Sau khi ăn cơm trưa xong, Vương Bạc dẫn theo mấy vị tướng lĩnh đến tiếp quản binh mã của Khâu Cơ, sau đó y lấy binh mã trực thuộc của bản thân làm hậu binh, lấy binh mã của Khâu Cơ là đội tiền binh, chuẩn bị tấn công. Binh mã trực thuộc của y có khoảng năm vạn người, là một đội quân đốc chiến với quy mô lớn, nếu như binh mã của Khâu Cơ có ý đồ tạo phản, thì không nghi ngờ gì nữa, hai vạn binh mã này lập tức sẽ bị giết chết. Vương Bạc cố ý phái người đưa Lưu Sơn bị trói cho đứng cạnh mình, y mặc một bộ kim giáp, đích thân đứng ở phía sau binh mã của Khâu Cơ đốc chiến. - Nếu như hôm nay đánh hạ được Túc Thành, thì ta sẽ tha cho ngươi không phải chết. Không chỉ có vậy, ta còn có thể giao toàn bộ binh mã của Khâu Cơ cho ngươi quản lý, ngươi sẽ là Thất đương gia của quân Tế Bắc. Vương Bạc nhìn Lưu Sơn đang bị trói nói. - Đại dương gia không sợ ta tạo phản ư? Lưu Sơn cười lạnh hỏi. Vương Bạc nhìn Lưu Sơn nói: - Ta kính phục lòng trung thành của người dành cho Khâu Cơ, ghét cay ghét đắng tên tiểu nhân bỉ ổi Mạnh Quý, cho nên ta muốn ngươi sống, sống để làm việc cho ta. Nhưng nếu như ngươi một mực muốn chết không chịu giúp ta, ta cũng sẽ không giả nhân giả nghĩa mà giữ lại mạng sống cho người. Nhưng giết người thì thật là đáng tiếc! Lưu Sơn lạnh lùng đáp lại: - Khâu đại ca đã chết, mấy chục huynh đệ kia cũng đã chết, tim ta cũng đã chết từ lâu rồi, Đại đương gia ngài cũng đừng phí lời khuyên can ta nữa. Hôm nay nếu như Đại dương gia muốn lấy đầu ta tế cờ nói không chừng còn có thể kích thích, khơi dậy ý chí chiến đấu của binh lính, sẽ nhanh chóng đánh hạ được Túc Thành. Vương Bạc thở dài: - Ta nói lời thì quyết giữ lời, nếu như hôm nay đánh hạ được Túc Thành thì sẽ giữ lại mạng sống cho ngươi. Nếu như người thực sự không muốn làm việc cho ta nữa thì ta sẽ thả ngươi, ngươi có thể tìm một nơi nào đó ẩn cư, cũng có thể đi giúp sức cho người khác, ngay cả đến làm việc cho Lý Nhàn của Yến Vân Trại thì ta cũng không trách người. Chỉ có điều lần sau nếu như ta và người gặp nhau trên chiến trường, ta tuyệt đối sẽ không niệm tình cũ đâu. Lưu Sơn sửng sốt, buồn bã đáp lại: - Đại dương gia tại sao phải khổ như vậy, tôi chẳng qua cũng chỉ là một người đang mang tội mà thôi. Vương Bạc vung tay lên, giọng đầy khí phách: - Tội? Quân Tế Bắc là quân Tế Bắc của ta, ta nói ai có tội thì người đây có tội, ta nói ai không có tội thì ai dám nói hắn ta có tội?