Chương 275.1: Than Rằng Đáng Tiếc Lại Không Hề Đáng Tiếc.
Tướng Minh
Trí Bạch18-09-2024 21:32:30
- Thất phu Vương Bạc.
La Sĩ Tín nhìn Túc thành bị bao vây chặt chẽ như nêm cối lập tức trợn tròn mắt, dùng sóc vỗ vào mông loại lặc nhiều đặc biệt của người Đột Quyết mà Lý Nhàn tặng cho y, mắng to một câu liền mạnh mẽ xông ra phía trước. Tần Quỳnh giơ tay kéo gã nhưng vẫn chậm một nhịp, La Sí Tín dẫn đầu xông vào trong hậu quân của Vương Bạc.
- Tướng quân, ta đi phối hợp với Sĩ Tín.
Tần Quỳnh ôm quyền nói với Trương Tu Đà. Trương Tu Đà nhìn bóng lưng của La Sĩ Tín lắc lắc đầu: - Người mang theo kị binh xung kích cùng Sĩ Tín, nhớ là không thể đi sâu vào.
Tần Quỳnh lĩnh mệnh, mang theo hơn tám trăm kị binh đuổi theo La Sĩ Tín. Trương Tu và phân đội ngũ thành hai đội trước sau, tiến đội tấn công cánh trái quân Vương Bạc, hậu đội phụ trách phối hợp tác chiến, để phòng ngừa đội ngũ bị quân Vương Bạc đảo đầu đánh lại. Hơn ba vạn binh lính quận Tề đánh nhau với quân của Vương Bạc có thể nói là chiếm ưu thế tâm lý tuyệt đối, cho nên vừa bắt đầu liền không thèm thăm dò gì.
Trên thực tế, nhân mã của Trương Tu Đà so với dự tính còn đến sớm hơn gần nửa ngày, chỉ có điều Trương Tu Đà lại nghiêm lệnh không cho phép ra đánh, ông lệnh cho đại quân nghỉ ngơi cách đại doanh của Vương Bạc mười dặm, bản thân ông thì mang theo La Sĩ Tín, Tần Quỳnh và một đội hộ vệ ấn thân vào trong rừng cây đứng từ xa xem cuộc chiến. Mấy lần La Sĩ Tín định tiến lên đều bị Tần Quỳnh giữ chặt, chờ đến tận lúc chạng vạng thế công của đại quân Vương Bạc yếu dần, lúc này Trương Tu Đà mới ra lệnh cho đại quân xuất kích.
Ông vừa ra lệnh, La Sĩ Tín giống như con sư tử bị nhốt trong lồng đột nhiên được thả tự do, lấy trường sóc bằng răng nanh, giết chết từng tên từng tân binh sĩ quân Tế Bắc ngăn bước chân của y. Nếu không phải Tần Quỳnh ở phía sau đuổi kịp, nói không chừng y đã một mình đi vào trong trận của quân Tế Bắc rồi.
- Sĩ Tín, không được lỗ mãng.
Tần Quỳnh giữ chặt dây cương của La Sĩ Tín vội vàng nói: - Ngươi như này là muốn đi cứu người hay là muốn liên luỵ người khác đến cứu ngươi.
La Sĩ Tín nói: - Tần đại ca yên tâm, đám giặc cỏ này sao có thể là đối thủ của ta? Đám bọn chúng, cho dù có nhiều người hơn nữa chẳng nhẽ có thể làm ta bị thương sao?
- Mười vạn con kiến cũng có thể cắn chết người đấy.
Tần Quỳnh trừng mắt nhìn La Sĩ Tín nói: - Ngươi rốt cuộc là muốn đến giải vây cho Lý Nhàn, hay là mang thêm phiền phức đến cho Lý Nhàn và tướng quân đây.
La Sĩ Tín không cho là như thế nói: - Đội ngũ quân Tế Bắc như này, Tần đại ca cần gì phải coi trọng như vậy? Chớ nói đến tướng quân tự mình mang theo ba vạn đại quân đến, cho dù là hai chúng ta giết qua giết lại trong đội quân hơn mười vạn người quân Tế Bắc có gì là khó. Tần đại ca huynh đợi xem, đợi ta tìm được chỗ của Vương Bạc, sẽ một sóc giết chết y.
- Sĩ Tín.
Tần Quỳnh kéo dây cương của gã không buông tay: - Ngươi chừng nào mới thay đổi được cái tật xấu hấp tấp nóng nảy đây.
La Sĩ Tín thở dài nói: - Được được được, ta không hấp tấp được chưa?
Tần Quỳnh lườm nói: - Lần này phải tiêu diệt hết quân Tế Bắc của Vương Bạc, nếu không đánh thắng một trận cũng không thể ăn nói với triều đình. Ngươi không nên chỉ lo đến bản thân vui vẻ, các huynh đệ vẫn còn phải đang đuổi theo tìm người ở phía sau kìa. Ngươi giết người thành nghiện rồi, cũng phải suy nghĩ một chút vị tướng quân. Ông ấy mạo hiểm tất cả kiêng kị để đến Túc thành, trận này không phải chỉ vì giúp Lý Nhàn, còn muốn khiến cho đám người triều đình nói không ra lời.
La Sĩ Tín cười hì hì rồi lại cười nói: - Ta cũng chỉ vì nhìn thấy Vương Bạc kiêu ngạo như vậy nên mới tức giận thôi mà, thật không hiểu An Chi làm cái quỷ gì, bằng mấy vạn tinh binh Yến Vân trại của hăn, sao có thể bị mười vạn đám lính già yêu này vây ở trong thành? Nói ra cũng thật mất mặt. Bản thân hắn không cảm thấy gì, ta lại cảm thấy xấu hổ thay hắn.
- Ngươi thật sự không biết hay là giả vờ không biết vậy?
Tần Quỳnh nói: - Nếu Lý Nhàn dễ dàng giết quân Tế Bắc như vậy, còn muốn chúng ta đến làm gì?
La Sĩ Tín cười ha ha nói: - Huynh thực sự cho là ta ngu ngốc à? Ta chỉ đùa chút thôi. Tần đại ca, có muốn đánh cuộc chút không? Ta và huynh chọn một hướng để giết, so xem ai giết được nhiều hơn.
- Lại nữa.
Tần Quỳnh nói: - Thành thật đi sau ta, nếu chọc giận tướng quân sẽ không có đồ ăn ngon để ăn đâu.
- Đi theo sau huynh, một chút cũng không vui vẻ.
La Sĩ Tín chỉ chỉ đằng trước nói: - Ta đi giết mấy cái nữa rồi quay lại tìm huynh.
Tần Quỳnh thấy mình nói nửa ngày lại chẳng có chút ý nghĩa nào không khỏi cười khổ một tiếng, thúc giục chiến mã theo sát đằng sau La Sĩ Tín. Tám trăm tinh binh của quận Tề giống như gió quét qua một lượt ở đằng sau quân Tế Bắc. Đám bộ binh quân Tế Bắc này sau khi bị gió mạnh thổi một cái ngã xuống ầm ầm. La Sĩ Tín mặc dù chiến đấu tốt nhưng cũng không ngu ngốc, y sẽ không thật sự muốn giết xuyên qua trận địa của địch để đi tìm Vương Bạc, cái gì mà trong vạn quân lấy được thủ cấp của thượng tướng này chỉ là chuyện lừa trẻ con còn được, mà lời bình vạn phu bất đương chi dùng này cũng chỉ là một loại ca ngợi mà thôi.
Ưu điểm lớn nhất của La Sĩ Tín đó chính là tự tin mà không tự đại, chiến lực của quân Tế Bắc mặc dù thấp, nhưng Tần Quỳnh nói không sai, mười vạn con kiến cũng có thể cắn chết một con người. Cho nên La Sĩ Tín chỉ dọc theo cánh trái hậu quân của quân Tế Bắc tập kích bất ngờ, trường sóc giống như rắn độc giết chết từng người từng người một ngã lên mặt đất. Tân Quỳnh và tám trăm kị binh dưới trướng y đi theo sau La Sĩ Tín, đội ngũ giống như cái lược chải ở đằng sau quân Tế Bắc, dưới đao không mấy người toàn thây.
Trương Tu Đà tự mình mang theo quận bình quận Tề tấn công nhân mã quân Tế Bắc đang vây công của nam Túc thành. Sở dĩ lựa chọn nơi này, là do Trương Tu Đà sau khi quan sát kĩ lưỡng đã đưa ra quyết định này. Trương Tu Đà nhận ra, binh lính quân Tế Bắc ở cửa nam không phải là yếu nhất cũng không phải là mạnh nhất, vừa vặn để xuống tay. Sở dĩ chọn lựa như vậy, bởi vì quá yếu, căn bản không đả kích được quân Tế Bắc, mà quá mạnh, với binh lực của quận Tề thì khó có thể tốc chiến tốc thắng.
Quận Tế Bắc ở cửa động thực lực mạnh nhất, Trương Tu Đà phân tích đó chính là trung quân của Vương Bạc. Nếu dựa vào phong cách làm việc trước đây, Trương Tu Đà tất nhiên sẽ suất quân tấn công quân mạnh nhất của kẻ địch, nhưng lần này ông không làm như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, hòn đá khó gặm nhất lần này ông không định gặm, mà để lại cho Lý Nhàn Yến Vân trại tự mình giải quyết đi. Hơn nữa, Trương Tu Đà nếu quyết định lấy cớ Vương Bạc quấy nhiễu quận Tề thì cũng chỉ để qua loa tắc trách với triều đình, trận chiến này nếu chấm dứt quá nhanh thì lấy cớ như vậy cũng có vẻ có chút giả dối. Dân chúng quận Tề một người chết ông cũng đau lòng, mà bây giờ nhân mã Yến Vân trại ở ngay trong Túc thành, cũng không để cho bọn họ chiếm quá dễ dàng.
Cho nên, Vương Bạc chọn trúng quân Tế Bắc ở cửa nam.
Người tấn công của nam, chính là Bùi Lâm.