Chương 249.1: Mưa Gió Nổi Lên

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:31:48

. - Quận binh của các huyện hội chung một chỗ, phải duy trì quy mô ít nhất là năm vạn. Mỗi huyện không thể thiếu một vạn quận binh, bình thường làm ruộng, lúc nông nhàn đi huấn luyện. Thời chiến rèn binh khí. Nếu thấp hơn năm vạn... thì căn bản là không để giữ vững được quận Đông Bình. Tóm lại là không thể để mất địa bàn mà chúng ta còn ngồi chưa nóng chỗ. Quan quân cũng được các lục lâm hào kiệt khác cũng được, giết qua mà chúng ta buông tha được hay sao? Đạt Khê Trường Nho nhấp một ngụm trà nói. - Về phần Trương Tu Đà quận Tề, thực ra ta cảm thấy không cần phải lo lắng. Đạt Khê Trường Nho cười nói: - Y chưa chắc đã dám đi từ quận Đông Bình chúng ta. Hơn nữa, y chưa chắc đã đồng ý ra quận Tề. - Nhưng chúng ta cũng không thể đem mọi hy vọng gửi vào y được. Trương Trọng Kiên suy nghĩ một chút rồi nói: - Trương Tu Đà chính là danh tướng đương thời, so với Phùng Hiếu Từ chỉ hơn chứ không kém. Từ sau khi ông ta đến quận Tề, đánh các trận lớn, nhỏ đều chưa nếm qua thất bại, không thể khinh thường. Sở dĩ lần trước Hữu Hầu vệ của Phùng Hiếu Từ vô kế khả thi đối với chúng ta, là vì chúng ta canh giữ Cự Dã Trạch, y không thể vào nổi. An Chi lại sắp xếp kế hoạch phá mượn Dương Quảng diệt trừ kình địch. Nhưng hiện tại chúng ta đã ra khỏi Cự Dã Trạch, những nơi cần bảo vệ quá nhiều. Trương Tu Đà và Phùng Hiếu Từ cũng bất đồng. Y không bị áp chế. Quận Tề tiếp giáp với quận Đông Bình chúng ta, y có thể chiến có thể lui, cho nên vẫn cần một cách tương đối thỏa hiệp. Đạt Khê Trường Nho gật đầu nói: - Trọng Kiên nói cũng có lý. Như vậy đi. Triệu một nửa nhân mã của Hậu Thổ, Hồng Thủy, Thanh Mộc, Liệt Hỏa. Thêm cả Nhuệ Kim Doanh tập kết 3 vạn chiến binh đối phó với Trương Tu Đà. Nếu y dám đến thật lẽ nào chúng ta còn sợ y hay sao? - Không sợ. Lý Nhàn nói: - Chỉ có điều chúng ta mới chiếm quận Đông Bình, lúc này cần củng cố. Nếu rút một nửa nhân mã của bốn doanh, con e là các huyện sẽ có người nhân cơ hội này mà làm loạn. Chỉ cần cho con nửa năm củng cố Đông Bình, đừng nói đến một Trương Tu Đà chứ đích thân Vũ Văn Thuật đến chúng ta cũng không phải sợ gì. - Ý của con là trận này không thể đánh? Đạt Khê Trường Nho hỏi. Lý Nhàn suy nghĩ một chút rồi nói: - Không phải là không thể đánh mà là cố gắng không đánh. Nhân mã của Ngũ hành đại doanh Yến Vân trại chúng ta chưa đứng vững. Luận về độ thiện chiến đó là đội quân tinh nhuệ của triều đình, ngũ hành đại doanh chưa phải là đối thủ. Hơn nữa hiện tại chiêu mộ binh mới chưa đủ, khó có thể đánh đồng với Ngũ hành đại doanh. E rằng cho chúng ta nửa năm thì những tân binh này mới có thể ra ngoài đi chiến. Ý của con là, phải chuẩn bị tốt để đánh một trận chiến này, chứ không muốn cố gắng đánh trận chiến này. - Trương Tu Đà là người ngu trung. Dương Quảng hạ chỉ bảo y tấn công Ngõa Cương trại. Cho dù y biết rõ ra khỏi quận Tề tác chiến đối với quận binh quận Tề mà nói sẽ mất đi ưu thế cũng không thể lùi một bước. Nếu bảo y không đi Đông quận khai chiến Ngõa Cương, e rằng hơi khó. Trương Trọng Kiên thở dài nói. - Thực ra cũng không có gì là khó khăn, chuyện do người làm mà. Lý Nhàn cười cười nói: - Cho nên con định một mình đến quận Tề một chuyến. - Con muốn đi thuyết phục Trương Tu Đà? Đạt Khê Trường Nho đứng phắt dậy nói: - Không được! Trương Trọng Kiên cũng vội vàng nói: - Yến Vân trại chúng ta mới cản được Hữu Hầu vệ. Vì thế Phùng Hiếu Từ đã chết, chắc chắn triều đình sẽ chú ý đến con. Tuy Dương Quảng hồ đồ nhưng cũng không thể quên nhanh thế được. Với tính cách của Trương Tu Đà y sao có thể ngồi im mà bàn luận với con? Chỉ e con vừa đến quận Tề, ngay lập tức y sẽ phái người đến bắt, chưa biết chừng còn chém đầu con mang đi Liêu Đông hiến cho Dương Quảng! - Con đâu có chết dễ dàng thế được. Lý Nhàn cười nói: - Sư phụ, cha à, mọi người từng thấy con lấy tính mạng của mình ra để đùa chưa? - Vẫn không được! Đạt Khê Trường Nho nói: - Trừ phi con thuyết phục được hai người chúng ta trước, bằng không chuyến đi quận Tề này dù thế nào con cũng không thể đi được. Lý Nhàn thở dài: - Thế này đi, con đi đến quận Tề tìm La Sĩ Tín trước. Nếu La Sĩ Tín cũng hiểu không thể thuyết phục được Trương Tu Đà thì con sẽ về, không mạo hiểm thế nữa? Lúc Lý Nhàn đang thảo luận với Đạt Khê Trường Nho và mọi người thì ở phía U Châu Trác quận xa cả ngàn dặm, Hổ Bí tướng quân Đại Tùy La Nghệ đang ngồi trong thư phòng xa hoa, chân mày hơi nhíu lại. Y ngẩng đầu lên nhìn thân tín một cái, ánh mắt có sự không vui và mang nặng lo lắng. - Ngươi nói Thành Nhi không chịu về? Đứng trước bàn sách nói chuyện với La Nghệ là Lục Thập Tam, anh ta cúi đầu nói: - Thiếu tướng quân nói, hôm nay là thời cơ tốt dẹp loạn thiên hạ để rèn luyện, nói ngài cứ yên tâm. Cậu ấy nói đợi khi cậu ấy cảm giác mình có thể đảm đương một phía thì sẽ quay lại U Châu. La Nghệ giật mình, để cuốn sách trong tay xuống, một lát sau hỏi: - Thành Nhi có khỏe không? Có bị thương không? - Đen đi nhưng nhìn tinh thần rất tốt, lại cường tráng, võ công tiến bộ không ít. Thuộc hạ và Thiếu tướng quân bàn luận binh pháp, lấy đào dũng làm binh trận, thuộc hạ ba lần chiến thì thất bại cả ba. Lục Thập Tam chân thành nói. - Lại đen rồi? Dường như La Nghệ cũng không để ý gì đến binh pháp và võ công của con trai. Ngược lại nghe khi nghe Lục Thập Tam nói vậy y lại trở nên buồn bã: - Vốn dĩ đã đen rồi, lại đen thêm chút nữa... vậy biến thành thế nào đây? Lục Thập Tam mỉm cười nói: - Người đời nói, thiếu tướng quân áo gấm bào trắng, mặt như quan ngọc nhìn rất phong lưu, phóng khoáng. - Ôi... La Nghệ thở dài nói: - Từ nhỏ cứ mặt trời lên là luyện công, sao có thể trắng được? Đúng rồi, vừa rồi ta hỏi ngươi nó có bị thương không? Ngươi vẫn chưa trả lời. Vẻ mặt của Lục Thập Tam khó xử, do dự một lát rồi nói: - Năm ngoái, lúc thiếu tướng quân giao thủ với phản tặc Vương Bạc và Trương Kim Xung đã bị thương nhẹ. Nhưng đã khỏi hẳn rồi, không để lại di chứng. - Vương Bạc, Trương Kim Xưng. La Nghệ gật đầu, vẻ mặt trầm như nước. - Trương Kim Xưng đã chết, đã bị thiếu tướng quân báo thù. Lục Thập Tam nói. La Nghệ ừ một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói: - Bệ hạ hạ chỉ điều binh xuất chinh diệt phản tặc. Việc này nguy hiểm, ngươi đi chuyến nữa nói với Thành Nhi, không cần theo nữa. Thực sự không được ép nó về U Châu. - Thuộc hạ tuân lệnh! Lục Thập Tam khom người đáp, nhưng trong lòng thở dài, trói buộc thiếu tướng quân ư? Dù có ba ta cũng không có cái gan này, năm ta cũng không phải là đối thủ.