Chương 240: Nói Nhảm

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:31:34

. Dương Quảng vẫn luôn cảm thấy mình quá nhân từ, cũng chính bởi vì rất nhân từ cho nên mới có nhiều chuyện phiền lòng, giống như Hữu Hầu vệ tướng quân Phùng Hiếu Từ không ngờ cũng muốn mưu phản. Lúc ông ta ở Đông đô nhận được tin tức Phùng Hiếu Từ phạm tội, ông ta đã qua Hoàng Hà đi vào địa giới của Trác quận rồi. Rất khó có được, Dương Quảng yên tĩnh ngồi suy nghĩ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui ông ta vẫn không hiểu được, rốt cuộc mình đã làm sai điều gì. Vì sao có nhiều người muốn làm phản như vậy, nhiều người ép ông ta phải giết người như vậy. Trẫm không phải là một người ham mê giết người, các ngươi vì sao lại buộc trẫm phải giơ đao lên? Trẫm đăng cơ nhiều năm như vậy, trừ Cao Dĩnh Hạ Nhược Bật ra thì trẫm chưa từng giết một người vô tội nào? Cao Dĩnh là Thái tử của người Dương Dũng, không giết y, trẫm dùng cái gì để ngồi yên trên long ỷ? Trừ lần đó ra trẫm đã bao giờ xử lí trọng thần triều đình chưa? Ông ta cảm thấy mình rất vô tội. Cho nên lúc ông ta đứng ở chính điện trên thuyền rồng trước mặt văn võ bá quan, trong lòng bỗng nhiên sinh ra buồn chán vô cùng. Nửa năm rồi, Dương Quảng lần đầu tiên vào triều sau đó đề xuất một chuyện đại sự để quần thần thảo luận, nhưng sau khi bản thân đưa ra, những người phía dưới không ngờ tất cả đều giả câm giả điếc im lặng không có một người nói. Mà ngay cả mấy tâm phúc Bùi Củ, Ngu Thế Cơ, Bùi Uẩn cũng cúi thấp đầu đứng ở đó không nói được một lời, thật giống như Hoàng đế là không khí vậy. - Các ngươi đều không có gì để nói sao? Dương Quảng cười lạnh hai tiếng nói: - Triều đình hai lần đông chinh đều không san bằng được Cao Cú Lệ, trẫm lặp lại lần nữa, trẫm muốn lần thứ ba đông chinh Cao Cú Lệ, các ngươi cảm thấy như thế nào? Dưới triều đình, vẫn yên tĩnh khiến người khác tức giận như cũ. Tất cả mọi người đều ngậm miệng, thậm chí cũng không nhìn người khác mà chỉ cúi đầu nhìn chân mình. Các quan văn không nói lời nào, võ tướng cũng không nói chuyện. Đây mới là điều khiến Dương Quảng tức giận nhất. Quan văn không hiểu việc quân không xen mồm vào thì thôi, nhưng võ tướng ở phía dưới không ngờ cũng không ai nói lại. Triều đình hai lần đông chinh không đánh mà lui, chẳng lẽ những người này không muốn lấy lại mặt mũi hay sao? Dương Quảng hít một hơi thật sâu sau đó hoà hoãn giọng nói nói: - Năm ngoái đông chinh vốn là để gióng lên tiếng trống để tinh thần thêm hăng hái bình diệt Liêu Đông, chỉ có điều vì nghịch tặc làm loạn nên mới bỏ dở giữa chừng. Bây giờ nghịch tặc đã tiêu diệt, đất nước không còn việc gì nữa, thiên hạ thái bình, trăm họ an khang, lương thảo sung túc, lòng quân được củng cố, đúng là một thời cơ tấn công tốt. Các ngươi không nói lời nào, trẫm biết là vì sao. Hai lần đông chinh quả thật hao phí rất nhiều của cải, cũng tổn thất nhiều nhân mã, nhưng các ngươi chẳng nhẽ chỉ quan tâm đến bản thân mình mà không quan tâm đến người khác sao? Cao Cú Lệ bị trẫm đánh hai lần, đã không còn khả năng chống cự rồi. Ông đứng phắt dậy, nhìn quần thần nói: - Nếu không thừa dịp Cao Cú Lệ lương thảo không đủ nhân mã không nhiều mà tiêu diệt, đợi thêm mấy năm nữa khôi phục một chút rồi chẳng phải đánh sẽ tiêu hao nhiều hơn nữa sao? Không phải là do trẫm hiếu chiến không tiếc sức dân, mà là lúc này là thời cơ tiêu diệt Cao Cú Lệ tốt nhất. Trẫm nghe nói Cao Cú Lệ ngân khố quốc gia kho lúa đã liên tục hai năm không thu được chút nào rồi, Cao Nguyên Tiểu Sửu cũng không có tiền để mời dân tộc khác đến giúp y. Dương Quảng khoát tay áo nói: - Các ngươi nói xem, cuộc chiến này có thể không đánh sao? - Năm nay nếu đánh tiếp nhất định có thể bắt được Cao Nguyên Tiểu Sửu, chiếm được Liêu Đông, mở mang bờ cõi Đại Tuỳ ra ngàn dặm, khiến cho quân uy của quân Đại Tuỳ vang xa ngàn dặm. Ông ta rất kích động nói, sau đó ánh mắt đảo về phía các thần tử ở phía dưới. - Bệ hạ anh minh. Rốt cục, dưới ánh mắt của bệ hạ Ngu Thế Cơ muốn giả ngu cũng không thể làm tiếp nữa rồi, chỉ có thể là người đầu tiên đứng ra khom người nói: - Thần cũng biết số mệnh của Cao Nguyên Tiểu Sửu đã hết, lúc này đúng là thời cơ tiến công. - Bệ hạ... Bùi Củ đi lên phía trước một bước cúi đầu nói: - Chinh phạt Cao Cú Lệ là chuyện nhất định phải làm, chỉ có điều hậu phương cũng không thể không coi trọng. Năm trước Dương Huyền Cảm phản tặc làm loạn tuy rằng bị đại quân triều đình tiêu diệt nhanh chóng không tạo thành hậu hoạn, nhưng lại ảnh hưởng khiến lòng người lo lắng. Thần cảm thấy, đặc biệt là Hà Nam, Hà Tây hai nơi này dân chúng dũng mãnh, điêu dân nhiều, cần phái trọng thần đi trấn giữ và bảo vệ. Dương Quảng trầm ngâm một lúc nói: - Lời nói của ái khanh rất đúng, phía nam Hoàng Hà có Trương Tu Đà, phía bắc Hoàng Hà có Dương Nghĩa Thần, hai người này đều là tướng tài, không cần lo lắng, nhưng Hà Tây quả thật hẳn phải phái một người đắc lực đi qua, ngươi thảo luận xem, ai thích hợp đi? Bùi Củ nhìn khắp nơi thấy không có ai lên tiếng trả lời, khoé miệng y mím mím lại nhớ tới mấy ngày trước nhận được phần đại lễ kia. - Thần tiến cử Đường Công Lý Uyên. Bùi Củ khom người nói. Dương Quảng hơi sững sờ, mày nhăn lại nhưng rất nhanh liền thoải mái: - Lý Uyên hai lần tận tâm tận lực đốc thúc lương thực ở trấn Hoài Viễn, chỉ dùng mấy nghìn nhân mã bảo vệ lương thảo không bị mất, làm việc cẩn trọng lại là người cẩn thận, đúng là một lựa chọn thích hợp. Các ngươi thấy thế nào? Ngu Thế Cơ tiến lên một bước nói: - Hà Tây quả thật cần một người lão luyện thành thục trấn giữ và bảo vệ, thần tán thành. Hai người này đều tán thành, tất nhiên cả triều đình không còn lý do gì không tán thành, vì thế mọi người đều phụ hoạ, Đường quốc công Lý Uyên đúng là lựa chọn thích hợp. Dương Quảng gật đầu nói: - Cứ như vậy đi, tuyên chỉ, Lý Uyên phong làm Đạo Tuyên Phủ Sứ của Hà Tây, đóng giữ Thái Nguyên. Chỉ có điều phải đợi sau khi lương thực chuyển đến Liêu Tây đủ mới đi nhận chức, trấn Hoài Viễn dù sao y cũng quen thuộc hơn một chút. - Tuân chỉ. - Truyền ý chỉ của trẫm, quân của các phủ sau ngày mười lăm tháng giêng xuất phát, tiến vào từ khắp các ngả, đầu tháng ba phải tề tụ ở Trác quận. - Trẫm phải chinh phạt Liêu Đông lần nữa. Hữu Hầu vệ Tướng quân Phùng Hiếu Từ sau khi tiếp thánh chỉ ngồi trên đất khóc lớn, sự bi thương này khiến cả thái giám tuyên chỉ cũng thay đổi sắc mặt. Ông cầu khâm sai đại nhân cho y thời gian hai ngày, nhất định có thể tiêu diệt phản đồ Yến Vân trại để chứng minh bản thân vô tội. Thái giám tuyên chỉ sao dám cho ông thời gian? Trong ý chỉ Phùng Hiếu Từ đã định là tử tội rồi, một thái giám nho nhỏ như y sao có gan làm chuyện này. Hơn nữa, cho dù Phùng Hiếu Từ thật sự không cấu kết với phản tăc, thật sự có thể san bằng Yến Vân trại trong vòng hai ngày sao, nhưng mà ông ta tìm ai để nói lý lẽ đây? Bệ hạ đã khởi hành đi Trác quận, mà ý chỉ là đưa ông ta về Đông đô Lạc Dương thẩm vấn. Ngay từ đầu, bệ hạ đã không cho ông ta cơ hội chứng minh sự trong sạch rồi. Binh lính Hữu Hầu vệ đã đến Cự Dã Trạch phẫn hận tiếc nuối bi thương rút lui trở về, lang tướng Hổ Bí Thôi Chí tạm thời làm Hữu Hầu vệ tướng quân, suất quân đi Trác quận. Mà tướng quân Phùng Hiếu Từ hai bên tóc mai đã bạc trắng bị xích gông áp giải đến Đông đô, loại bi thương khó nén này trừ những người ở đây rất khó hiểu được. Quận thủ quận Đông Bình sau khi nhận được tin tức Phùng Hiếu Từ bị áp giải đến Đông đô thì thở dài một hơi, có chút tiếc nuối nói: - Đáng tiếc, đáng tiếc, một đại danh tướng không ngờ cấu kết với phản tặc. Quận thừa Trương Tam Hằng nghiêm nghị nói: - Cho dù y là một tướng quân cấp cao thì thế nào? Làm ra chuyện có lỗi với bệ hạ như vậy, chết không có gì đáng tiếc. Hai người nhìn nhau, lập tức không hẹn mà cùng bắt đầu tiếc nuối số lương thực mà thời gian này phát cho quân Hữu Hầu vệ. Bởi vì không biết tấu chương có tác dụng hay không, cho nên lương thực quận Đông Bình cấp cho Hữu Hầu vệ vẫn chưa từng dừng lại. Ngô Tỉnh Chi và Trương Tam Hằng cũng không phải ngu ngốc, bọn họ sẽ không trở mặt với Phùng Hiếu Từ lúc sự việc vẫn chưa rõ ràng. Mà bọn họ không ngờ chính là, cái gọi là thư Bùi Củ đại nhân tự mình viết, thật ra chỉ là giả dối mà thôi. Mà Bùi Củ thật không ngờ chính là, mình vừa muốn cảnh cáo Phùng Hiếu Từ một chút, đã có người đưa chứng cứ phạm tội tới. Lúc Bùi Củ nhìn thấy tấu chương do Ngô Tỉnh Chi và Trường Tam Hằng cùng gửi đến, ánh mắt lập tức sáng ngời. Năm Đại Nghiệp thứ mười cứ đến như vậy, trong mắt rất nhiều người tràn ngập bi thương, mà rất nhiều người thì chết lặng ngay cả lễ mừng năm mới cũng không cảm thấy là một chuyện vui vẻ gì. Dân chúng khốn khổ, lễ mừng năm mới thật sự cũng chẳng có chút ý nghĩa gì. Nhưng mấy vạn người Yến Vân trại Cự Dã Trạch vô cùng vui vẻ, bởi bì Hữu Hầu vệ rút lui rồi, hơn nữa bọn họ không thiếu lương thực, binh hùng tướng mạnh, còn có còn có, chiến thuyền thuỷ quân cần mặc dù vẫn chưa chế tạo ra được nhưng đã làm ra được quy mô đơn giản. Đây đều đáng để chúc mừng. Cho nên, liên tiếp hai ngày hai mươi chín và ba mươi tháng chạp, ngoại trừ tướng lĩnh và binh lính thay phiên làm việc thì gần như tất cả mọi người đều uống say. Sáng sớm hôm ba mươi mặt trời vẫn còn chưa mọc, Lý Nhàn liền gọi người chuẩn bị tiền giấy rượu ngon và hương nến, hắn một thân một mình mang theo một cái rổ đầy chậm rãi đi ra sau núi. Bởi vì còn sớm, hắn không muốn kinh động bất cứ ai, hắn cũng không muốn tâm trạng của mình ảnh hưởng đến sự vui vẻ của mọi người. Chỉ là vừa đi vào đường nhỏ sau núi, mượn ánh nắng yếu ớt chiếu xuống hắn sớm đã phát hiện phía trước có hai người đang đứng. Hai nữ nhân. Diệp Hoài Tụ và Âu Tư Thanh Thanh, trong tay hai người đều cầm một cái giỏ, bên trong cũng có đầy những đồ như tiền giấy, ... - Sao hai nàng lại ở đây? Lý Nhàn kinh ngạc hỏi. - Diệp tỷ tỷ biết huynh muốn lên núi, cho nên tìm muội cùng nhau đứng ở đây chờ huynh. Âu Tư Thanh Thanh cười nói. Lý Nhàn nhìn về phía Diệp Hoài Tụ, nàng khẽ gật đầu, sửa sang lại sợi tóc trên trán yên lặng quay người. Các nàng đi theo phía sau Lý Nhàn lên núi, đợi đến nơi Lý Nhàn dừng lại, sau đó bắt đầu cẩn thận làm việc. Nơi này có hơn một trăm ngôi mộ, bên trong có mộ của hơn một trăm huynh đệ bạn bè đã chết. Âu Tư Thanh Thanh và Diệp Hoài Tụ giúp Lý Nhàn đặt một ly uống rượu trước mỗi một ngôi mộ, sau đó rót đầy rượu vào. Cẩn thận tỉ mỉ, không rơi một giọt. - Các huynh đệ. Sau khi làm xong tất cả, Lý Nhàn đứng nghiêm trước các ngôi mộ, ôm quyền cười nói: - Mọi người năm mới vui vẻ, ta đến đưa tiền lì xì cho mọi người, chỉ là mọi người đừng nóng lòng, rượu ai cũng có, tiền ai cũng có, từng người từng người một. Hắn bắt đầu lần lượt hoá vàng trước từng ngôi mộ, vừa hoá vàng vừa nói chuyện. Hắn nói rất nhiều, mỗi lời nói trước từng ngôi mộ cơ bản là không giống nhau. Cho nên việc này rất lâu, mãi cho đến lúc mặt trời lên đến đỉnh đầu Lý Nhàn mới nói chuyện xong với từng người, đốt giấy xong, kính rượu xong. Diệp Hoài Tụ nhìn Lý Nhàn, trong lòng có sự rung động khó hiểu. Nàng đoán được Lý Nhàn nhất định sẽ đến hoá vàng cho binh lính Huyết Kỵ và Thiết Phù Đồ năm đó, lại không ngờ rằng, hắn lại nhớ rõ tên của từng người. Một loại cảm xúc khác lan tràn trong lòng nàng, ánh mắt có chút cay cay, mũi chua chua. - Đại Ngưu ca, đã tìm được vợ chưa... Huynh xấu quá, kiếp sau nhất định phải gửi hồn cho người nào đẹp trai một chút giống như đệ vậy, ... - Thập Tam ca, đệ lén nói cho huynh biết, tiền vàng ta đốt cho huynh là nhiều nhất bởi vì kĩ thuật đánh bạc của huynh kém nhất, từ lúc đệ ba tuổi đến mười ba tuổi đánh bạc huynh chưa bao giờ thắng đệ. Tiết kiệm một chút, đừng thua mãi. - Tiểu Cửu ca, rất xin lỗi, ... để đầu của huynh hơi lệch một chút, không biết mấy năm nay huynh có thích ứng được không? - Đệ là An Chi, là Tiểu Nhàn Tử, đệ ... đến là để chúc tết mọi người đấy. - Thật ra đều tại đệ, nếu không phải đệ lúc ấy quá yếu, không phải đệ quá liều lĩnh, không chừng bây giờ mọi người vẫn còn đang uống rượu ở trong sơn trại trước kia, mà không phải ngủ ở nơi lạnh băng này. Diệp Hoài Tụ đi đến, nắm tay của hắn, Âu Tư Thanh Thanh cũng đi đến, nắm lấy tay kia của hắn. Hai nữ nhân cùng hắn uống rượu nói lung tung.