"Đợi đến khi tấn công được Túc Thành, lão tử ta sẽ cướp sạch tất cả những thứ có trong thành."
Khâu Cơ nghĩ thầm trong lòng: "Vương Bạc, là chính miệng ngươi nói ra đó, ai đánh hạ được Túc Thành trước thì tiền bạc, nữ nhân bất cứ thứ gì trong thành cũng đều phải cướp sạch, trong vòng một ngày ngươi tuyệt nhiên không can thiệp." Đương nhiên Vương Bạc không hề nhắc tới lương thảo, có điều mới nghĩ đến đây Khâu Cơ đột nhiên nảy ra một chủ ý, chủ ý này khiến gã vô cùng vui sướng.
Gã vừa la lớn, gào thét hạ lệnh cho binh lính tiếp tục tấn công thành, vừa sai người đi gọi hai thuộc hạ thân tín của mình là Lưu Sơn và Mạnh Quý lại.
- Hai ngươi hãy nhớ kỹ, sau khi phá được thành phải dặn dò kỹ binh lính, nếu như có một ai dám to gan vào thành cướp bóc làm bừa thì sẽ giét chết không tha! Chỉ cần phá được thành, ta sẽ đi mời Đại đương gia vào thành, tất cả tiền bạc, nữ nhân lương thực trong thành, còn có cả tù binh, binh khí, áo giáp của Yến Vân Trại đều phải dâng lên cho Đại Đương gia, nhớ kỹ chưa?
- Vì sao?
Mạnh Quý không hiểu được nên hỏi lại:
- Đại đương gia không phải đã nói rồi hay sao? Ngoài lương thực ra, thì tất cả những thứ trong thành đều thuộc về người phá được Túc Thành đầu tiên?
Khâu Cơ cười lạnh và nói:
- Các ngươi nói xem, nếu như ta làm như vậy, Vương Bạc có cảm động hay không? Nếu như ta mượn cơ hội này để mời hắn đến doanh trại của ta uống rượu, liệu hắn có từ chối hay không?
Lưu Sơn ngẩn người ra một lúc rồi hiểu ra:
- Đại ca, ý của huynh là muốn lấy lòng Vương Bạc, sau đó thừa dịp hắn vênh váo, đắc ý thì sẽ một đao kết liễu hắn!
Khâu Cơ vỗ vỗ vào bả vai của Lưu Sơn nói:
- Chuyện quan trọng này, hai ngươi hãy nhớ kỹ, nhất định phải căn dặn binh sĩ cho tốt, không được để cái lợi nhỏ trước mắt làm mờ mắt. Giết được Vương Bạc ta sẽ là chủ của quân Tế Bắc, đến lúc đó lại lấy được Cự Dã Trạch, thiên hạ này còn có ai có thể bì được với ta? Hai người các ngươi, tương lai sẽ là trọng thần của ta!
Lưu Sơn cười hì hì rồi nói:
- Đại ca yên tâm!
Khâu Cơ ừ một tiếng rồi nói:
- Hai ngươi dẫn theo một ngàn người đôn đốc chiến sự, nhưng nếu có người dám lâm trận bỏ chạy thì giết chết không tha. ... ...
La Lại Tử dẫn theo hơn bốn vạn binh lính rời khỏi Túc Thành, đi thẳng về phía tây nam. Gã không có ý định kinh động đến binh mã Yến Vân Trại trấn thủ của Tu Xương, gã cũng không muốn lúc này đây xuất hiện thêm bất cứ biến số gì. Cứ để cho Vương Bạc và Khâu Cơ tranh giành với nhau, lấy được Cự Dã Trạch mới là việc đại trọng bây giờ. Chỉ cần có được vùng đất dễ thủ khó công thiên hạ đệ nhất kia, cho dù không ra ngoài tranh đoạt giang sơn Đại Tùy thì ai có thể làm gì được gã chứ?
Sau khi rời khỏi Túc Thành, La Lại Tử suốt dọc đường luôn đôn đốc binh lính đẩy nhanh tốc độ hành quân. Mặc dù những binh lính này đều là những người già yếu nhưng lại bị những thứ trong Cự Dã Trạch như tiền bạc, châu báu và lương thực dụ dỗ, mê hoặc cho nên ai cũng cắn chặt răng chịu đựng, quyết không để bản thân bị tụt lại ở đằng sau. Buổi trưa rời khỏi Túc Thành, sáng sớm ngày hôm sau, binh mã của La Lại Tử đã đi qua Tu Xương, chỉ cách Cự Dã Trạch hai ngày đường.
Sau khi đi qua Tu Xương, La Lại Tử liền thở phào một cái, cuối cùng đã không bị binh mã của Yến Vân Trại ở Tu Xương phát hiện ra. Hành quân suốt đêm, binh lính đều đã mệt mỏi ra rời, sau một hồi tính toán, La Lại Tử thấy đội quân đã rời khỏi Tu Xương không dưới 30 dặm rồi, về lý mà nói thì sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì nữa bèn hạ lệnh cho đại quân nghỉ ngơi tại chỗ.
Nhưng đám binh lính mệt mỏi đến mức sắp chết vừa mới nằm xuống đất thì đột nhiên từ hai bên xông tới một đội nhân mã, nhìn cờ hiệu thì chính là người của Yến Vân Trại. Chuyện này đã khiến cho La Lại Tử sợ chết khiếp. Trận chiến ở núi Đại Sơn vẫn còn khiến ã sợ hãi, nhớ đến những binh lính của Yến Vân Trại giết người như chém rau thái dưa, chân tay của gã liền bủn rủn rã rời. Cứ cho rằng qua được Tu Xương là bình an vô sự, ai mà ngờ được rằng lại bị trúng phải mai phục của kẻ địch.
Người tới chính là Triều Cầu Ca.
Lý Nhàn không mang binh mã của Hồng Thủy doanh đến Túc Thành, mà yêu cầu Triều Cầu Ca lúc nào cũng phải cảnh giác Vương Bạc chia quân đánh lén Cự Dã Trạch. Thực ra khi binh mã của La Lại Tử vừa mời đi qua Tu Xương được mấy chục dặm thì đã bị mật thám của Yến Vân Trại phát hiện. Triều Cầu Ca cố ý để cho quân Tế Bắc đi qua trong bình yên từ đó lơ là cảnh giác, mình thì mang nhân mã mai phục ở tây nam Tu Xương.
Một trận chiến diễn ra nhanh chóng, đại quân của Tế Bắc đã hành quân rõng rã cả một đêm nên không còn ý chí chiến đấu, bị bảy ngàn binh lính của Hồng Thủy doanh đánh cho tơi bời, tan tác. La Lại Tử dẫn theo mấy trăm thân binh tìm đường thoát thân, không còn tâm trí đâu mà để ý đến binh sĩ thuộc hạ của mình có những ai chạy thoát được, bản thân chạy thoát được thì đó mới là đạo lý.
Trong lúc La Lại Tử chạy trốn, đại doanh quân Tế Bắc ở bên ngoài Túc Thành lại xảy ra một chuyện lớn.
Khâu Cơ vốn dĩ muốn đánh chiếm được Túc Thành trong vòng một ngày, sau đó thì nhân cơ hội này lấy lòng Vương Bạc, cuối cùng thì một đao giết chết y. Nhưng sau một ngày tấn công kịch liệt, binh mã dưới trướng của gã đã bị tổn thất mất hơn hai ngàn người nhưng Túc Thành vẫn kiên cố như thường, vững như thạch bàn, điều này khiến cho gã vô cùng lo lắng. Gã biết được ý đồ của Vương Bạc, sai gã tấn công kịch liệt Túc Thành cũng là lúc làm suy yếu thực lực của gã. Bởi vậy có thể thấy Vương Bạc đã có lòng cảnh giác với gã, nếu cứ tiếp tục kéo dài e rằng muốn làm phản cũng sẽ không còn cơ hội nữa.
Chính vì vậy gã đã phái thân binh đi mời Vương Bạc, nói là vì bản thân không đánh hạ được Túc Thành, gã đã tự trói mình ở trong quân doanh, chờ chờ Đại đương gia đến xử lý theo quân pháp. Sau đó gã đã sắp xếp đao phủ thủ mai phục ở bên ngoài trại, chỉ cần Vương Bạc đến là hạ lệnh sai người giết y luôn. Không nằm ngoài dự tính của gã, quả nhiên là Vương Bạc sau khi biết tin Khâu Cơ không hạ được thành, tự trói thỉnh tội, quả nhiên Vương Bạc đã đến.
Nhưng có điều Khâu Cơ không ngờ được rằng, Vương Bạc có đến nhưng lại dẫn theo năm trăm thân binh tinh nhuệ, hơn nữa Vương Bạc lại không hề có ý định bước vào trong lều của gã. Sau khi Vương Bạc bước vào doanh địa của Khâu Cơ liền hạ lệnh cho Khâu Cơ tự dẫn mình đến trước mặt gã, nhìn Khâu Cơ với hai tay bị trói, y chỉ hỏi một câu:
- Ngươi đã biết tội chưa?
Khâu Cơ đáp lại:
- Biết!
Không đợi gã nói tiếp, Vương Bạc đã phất tay ra lệnh:
- Giết!
Mấy thân binh liền xông lên, cơ bản là không cho Khâu Cơ cơ hội phản kháng, liền một đao chém đất đầu gã. Lập tức, những người có mặt đều choáng váng.