.
Nói thật, Ngô Tỉnh Chi không phải là không sợ hãi, binh mã đông nghìn nghịt bên ngoài thành đứng chiếm mất hai mươi mấy khối vuông, khí thế thì ngút trời khiến người khác phải e sợ. Có lẽ là vì y đứng ở trên cao hoặc cũng có thể là vì hai ngày hôm nay y đã tập trung được phần lớn quận binh nên khi đối mặt với binh mã của Yến Vân Trại, Trương Tỉnh Chi bình tĩnh hơn nhiều so với lức y đối mặt với bức thư kia.
Lúc này, từ trong đám quân đông nghìn nghịt ở bên ngoài thành chia ra một đội kỵ binh, động tác dứt khoát, cầm cờ hiệu Yến Vân Trại chạy như bay đến.
Người kỵ sĩ cầm đầu cưỡi ngựa đến cách thành khoảng 100 mét thì ghìm chặt chiến mã, cao giọng nói:
- Tướng quân nhà ta hỏi, Ngô đại nhân đã chuẩn bị xong chưa?
Ngô Tỉnh Chi đứng dậy, bước tới bên mép thành nói vọng xuống:
- Ta không biết phải chuẩn bị thứ gì? Ta chỉ biết binh lính của quận Đông Bình đã chuẩn bị xong cung tên giáo mác, tướng quân nhà ngươi nếu như có gan thì hãy tự mình xông vào thành mà lấy!
Nói xong câu đó, Ngô Tỉnh Chi chợt cảm thấy mình thật là oai phong lẫm liệt.
Trương Tam Hằng đứng ở sau lưng y vội tán dương:
- Quận thủ đại nhân thật là có khí phách!
Bùi Thế Sinh lo sợ lên tiếng:
- Như vậy liệu có trọc tức đám sơn tặc kia không? Nếu như chúng xông thật vào, như vậy thì phải làm thế nào?
Trương Tam Hằng khoát tay và nói:
- Ngươi không hiểu gì hết, lần đàm phán này nhất định là phải tiến hành, nhưng nếu như vừa mới lâm trận mà đã tỏ ra yếu thế thì chẳng phải là cho chúng cơ hội được lợi hay sao? Cứ đánh nhau một trận bằng đao thật thương thật, để cho chúng biết rằng Vận Thành chúng ta không phải là nơi muốn vào là có thể vào được, sau đó chúng ta sẽ ra khỏi thành và tiến hành đàm phán với chúng, rồi đưa cho chúng một ít tiền để chúng thấy khó mà rút lui.
Đây chính là cách mà ông ta và Ngô Tỉnh Chi đêm qua đã thương lượng rất lâu mới có thể đưa ra được kế sách này, cả hai đều cho rằng như thế này là đã thỏa đáng nhất.
Ngô Tỉnh Chi đứng bên mép thành, đợi chờ câu trả lời của bên ngoài thành. Nhưng điều khiến y kinh ngạc là tên kỵ sĩ này không nói một câu nào cả, quay đầu phi ngựa về phía trong trận trung quân. Y quay đầu lại nhìn Trương Tam Hằng một cái rồi khẽ hỏi:
- Tên này có ý gì vậy?
Trương Tam Hằng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Có lẽ là chúng không ngờ được đại nhân lại dũng mãnh như vậy, hắn ta cũng không biết nên ứng phó như thế nào cho nên mới quay về hỏi ý kiến của tên Đại Đương Gia Yến Vân Trại. Không nghi ngờ gì nữa, câu nói vừa rồi của đại nhân đã làm nhụt khí của bọn chúng, bái phục!
Ngô Tỉnh Chi đắc chí vuốt vuốt râu, thản nhiên tán dương mấy lời nịnh bợ của Trương Tam Hằng.
Y đứng trên thành quan sát một lúc thì không thấy đám sơn tặc cự Dã Trạch kia không có động tĩnh gì thì y đã cười thầm trong bụng, thì ra đám giặc cỏ kia đúng là chỉ biết ỷ thế bắt nạt, nên y đường hoàng quay về chỗ ngồi của mình, rồi y đột nhiên nhìn thấy binh mã của Cự Dã Trạch phái ra một đội binh mã, lại là kỵ binh, chúng khiêng một cái gì đó rất lớn chạy đến. Vì khoảng cách quá xa và mắt của y cũng không được tốt lắm nên y không thể nhìn rõ được vật đó cuối cùng là cái gì. Chỉ đến khi đội kỵ binh này chạy đến cách thành khoảng trăm mét thì y mới có thể nhìn rõ, thì ra đám người đó đang khiêng một chiếc lư hương rất lớn.
Một tên binh lính của Yến Vân Trại chạy đến cắm một cây hương thô vào trong chiếc lư hương, sau đó thì dùng hỏa chiết tử (dụng cụ tạo lửa thô sơ) châm hương, châm xong gã quay đầu bước đi, vẫn là không nói câu gì. Chuyện này khiến cho Ngô Tỉnh Chi cứ xoa xoa đầu mãi mà không hiểu được hàm ý bên trong. Y lại quay đầu lại hỏi Trương Tam Hằng, ánh mắt đờ đẫn. Trương Tam Hằng suy nghĩ một lúc rồi trả lời nhưng cũng không chắc chắn:
- Đốt hương làm gì? Cầu mưa? Hay là cầu tài?
- Cầu tài?
Ngô Tỉnh Chi chau mày đáp lại:
- Tôi thấy không giống lắm?
Bùi Thế Sinh ở phía sau run rẩy lên tiếng:
- Cái này thì ta biết, nó như là một tối hậu thư, trong vòng thời gian một nén hương nếu như không giao tiền sẽ công thành.
Chỉ có điều là âm thanh quá nhỏ nên Ngô Tỉnh Chi không có nghe thấy. ... ...
Lý Nhàn trước khi lâm trận liền xuống ngựa rồi một binh lính bày ra một chiếc ghế và một chiếc bàn hình vuông trước mặt hắn. Lần này xuất trạch, hắn không mặc áo giáp, Lý Nhàn kéo chiếc áo xanh, ngồi xuống ghế. Một lúc sau, binh sĩ đã bày ra một bàn rượu thịt với mấy món thịt còn có cả một bình rượu mới do người Trong Cự Dã Trạch tự ủ.
Bốn vị đô úy của bốn doanh xuất trại cũng đều ngồi xuống chiếc bàn vuông này, Thiết Lão Lang rót rượu mời Lý Nhàn cười nói:
- Xem ra Ngô Tỉnh Chi không định an phận mang tiền ra giao nộp rồi.
Lý Nhàn bốc một miếng thịt bò kho đưa vào miệng, chầm chậm thưởng thức, đợi sau khi Thiết Lão Lang rót đầy chén rượu , hắn bưng lên một hơi uống cạn. Rượu mới nên mùi vị vẫn rất còn cay nhưng lại làm tăng thêm hương vị cho miếng thịt bò, khiến cho hắn đành phải thốt lên một câu khen ngợi:
- Tay nghề của Chu đại tẩu quả là không tầm thường.
Hắn bốc tiếp một miếng thịt bò bỏ vào miệng rồi mới lên tiếng:
- Con người ai chả vậy, chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ!
Lạc Phó cười rằng:
- Y không cho là như vậy, y cho rằng chúng ta giống với Trương Kim Xưng đang cố tình phô trương thanh thế.
Hùng Khoát Hải bổ sung:
- Đám huynh đệ kia đều cho rằng tạo phản là hay, vừa đánh xông một trận thoải mái. Dạo gần đây cứ nhàn rỗi mãi đâm ra chân tay đều hoen gỉ cả rồi, ai ai cũng trông ngóng vào trận đánh này để được thư giãn gân cốt. Trương Kim Xưng chẳng qua cũng chỉ là một đám người ô hợp, đến vũ khí công thành còn không có mà đòi đánh được Vận Thành. Nếu mà giao cho Hậu Thổ doanh của tôi, trong vòng nửa canh giờ nhất định là phá được thành.
- Lão Hùng, đừng có khoác lác nữa!
Triều Cầu Ca cười nói:
- Hay là thế này, chúng ta đánh cược một ván xem thế nào? Nếu như đám ô hợp Ngô Tỉnh Chi không chịu ngoan ngoãn giao tiền, thì huynh hãy dẫn theo Hậu Thổ doanh của huynh chọn lấy một cửa thành mà tấn công, còn tôi sẽ dẫn theo Hồng Thủy doanh của ta tấn công một cửa, xem ai có thể phá được thành trước.
- Sợ huynh thì ta đây sẽ là con thỏ!
Hùng Khoát Hải uống cạn chén rượu rồi đáp lại:
- Nhưng phải treo một giải thưởng gì đó, nếu không thì lần cá độ này của chúng ta mất vui.
- Huynh nói xem cược cái gì?
Triều cầu Ca hỏi lại.
Hùng Khoát Hải suy nghĩ một lúc rồi đáp lại:
- Gần đây sơn trại của chúng ta có chiêu mộ được binh lính không nhiều, có hơn một nghìn người tướng quân vẫn chưa biết nên phân vào doanh nào, hai chúng ta ai thắng thì người đó sẽ được, huynh thấy thế nào?
- Được!
Triều Cầu Ca và Hùng Khoát Hải vỗ tay tán thưởng:
- Không ai được bỏ cuộc nha!
- Dựa vào cái gì?
Thiết Lão Lang và Lạc Phó cùng lên tiếng:
- Hai người các huynh nói được mà xong ngay à?
Lý Nhàn mỉm cười khoát tay áo và nói:
- Không cần ai phải đánh cả, hơn nữa chúng ta còn phải đợi hương tàn đã.
Nén nhang đã tàn nhưng trong thành vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, Lý Nhàn gắp thêm một miếng thịt bỏ vào miệng rồi hất hất tay ra hiệu. Ngay lập tức, từ trong Thanh Mộc doanh của Lạc Phó cử ra hàng trăm binh lính, chuyển một số thứ đến phía trước đội hình. Hùng Khoát Hải và Triều Cầu Ca nhìn Lý Nhàn với ảnh mắt không hiểu, rồi lại nhìn Lạc Phó nhưng hai người họ vẫn không lên tiếng.
Không bao lâu sau, binh lính trong Thanh Mộc doanh xếp những thứ đó lại với nhau thì ra đó là một chiếc xe bắn đá cỡ lớn.
Trong lúc đám người Ngô Tỉnh Chi và Trương Tam Hằng đang ngạc nhiên nhìn thì một khối đá nặng mấy trăm cần rơi ầm một cái, nện đúng xuống cổng thành phía tây của Vận Thành, chỉ một nhát đó mà cổng thành lớn như vậy đã bị đổ mất một mảng lớn, rồi hàng chục binh sĩ bị đè ở bên dưới, một vài người thì chính thức thịt nát xương tan.