Chương 267.1: Lần Đầu Tấn Công Của Quân Tế Bắc (3)

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:32:18

Bao cát bị đẩy xuống từ trên cửa thành tạo thành một toà núi nhỏ chắn trước cửa, ngăn chặn cửa đông của Túc thành vốn bị tàn phá đến mức không chịu nổi một kích. Cách thủ thành hữu hiệu cũng tuyệt tình nhất chính là từ bên trong thành phong kín bốn cửa, như vậy kẻ thù không có khả năng đánh từ bên ngoài vào mà người trong thành cũng có thể nghỉ ngơi. Lúc Đại Tuỳ chinh phạt Cao Cú Lệ, người Cao Cú Lệ trong thành Liêu Đông cũng làm như vậy. Dùng bùn đất gạch đá phá ném vào tất cả các lỗ trên cửa thành, trong thời đại không có thuốc nổ này thì cách tử thủ này khiến bên công thành cảm thấy có chút vô lực cùng tuyệt vọng. Lúc Hùng Khoát Hải hạ lệnh đẩy bao cát xuống, đại tướng Bành Trấn thủ hạ của Vương Bạc liền lập tức dâng trào cơn tức giận khó có thể áp chế, loại tức giận này khiến cho trái tim của y đập nhanh đến mức sắp nổ tung, bộ mặt y lập tức trở nên dữ tợn. Có rất ít người sẽ nghĩ tới dùng cách này để chắn cửa thành từ bên ngoài, lấp, bịt để đối phó với chùy công thành. Đó cũng không phải là cách tử thủ cửa thành tuyệt đối, chỉ cần kẻ địch nguyện trả một cái giá rất đắt để di dời đống bao cát kia đi, chỉ cần binh lính của kẻ thù có một loại tinh thần không màng sống chết, như vậy chuyện công phá cửa thành chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nhưng rất hiển nhiên, qua một canh giờ cường công đã khiến cho quân Tế Bắc mất đi nhuệ khí cùng sự hung hãn không sợ chết ban đầu. Giống như lời nói của Lý Nhàn, thủ hạ của Vương Bạc sở dĩ có thể hung mãnh như vậy đơn giản là bởi vì bọn họ cảm thấy công phá Túc thành chẳng qua chỉ là một chuyện đơn giản không thể đơn giản hơn nữa. Chỉ cần cửa thành vừa sập, tiền tài lương thực cùng nữ nhân trong thành đều là chiến lợi phẩm của bọn họ. Bọn họ có mười lăm vạn người, thậm chí trong Túc thành cũng không thể chứa được nhiều người như vậy, một toà thành nhỏ như vậy sao có thể chống lại sự tấn công của mười lăm vạn người sao? Huống chi lần này bọn họ không thiếu công cụ để công thành, chỉ cần chùy công thành tiến lên, cái cửa lâu năm không được tu sửa kia có thể chịu được mấy lần va chạm? Nhưng loại sĩ khí này cũng không kéo dài được bao lâu, khi bọn họ trả một cái giá quá đắt mà lại không tìm thấy hi vọng thành bị phá, sự yếu đuối trong lòng bọn họ lại bắt đầu xuất hiện. Mặc dù Bành Trấn la lớn giọng đã chuyển sang khàn khàn thúc giục, nhưng binh lính quân Tế Bắc đã không còn người nào giống như vừa rồi phấn đầu quên mình xông lên nữa. Thang được dựng vào tường thành bị quân thủ thành của Yến Vân trại dùng câu liêm đẩy ra, hoặc lấy dầu cải sôi dội xuống sau đó đốt cháy, chỉ có rất ít người ngậm dao nhỏ bò lên được cửa thành, nhưng rất nhanh liền bị quân coi giữ của Yến Vân trại chém như chém dưa thái rau chặt thành thịt nát. Từ Thế Tích tán thưởng nhìn Hùng Khoát Hải, trong lòng hơi khiếp sợ. Y không ngờ người đàn ông thoạt nhìn thô lỗ dũng cảm này lại có thể tinh tế như vậy, hơn nữa còn có lòng kiên nhẫn rất tốt. Y vốn tưởng rằng người như Hùng Khoát Hải mà xung trận giết địch tuyệt đối là một mãnh tướng, là một hổ tướng có thể dựa vào sức mình cứng rắn xé mở thế trận của kẻ địch, lại không nghĩ rằng một trang nam tử hán cao hơn mình một cái đầu này có thể có cách thủ thành như vậy. Y tán thưởng bản lĩnh của Hùng Khoát Hải, càng tán thưởng sự thản nhiên của Lý Nhàn. Từ sau khi Tế Bắc quân bắt đầu tiến quân, Lý Nhàn ngoại trừ dạy Hùng Khoát Hải câu ân cần thăm hỏi "làm mẹ ngươi được không" kia thì không nói thêm câu nào nữa. Chuyện chỉ huy quân coi giữ trên tường thành hắn không can dự nhiều lắm, thậm chí còn không tới gần Hùng Khoát Hải. Hắn chỉ đứng trên cửa thành, lẳng lặng thản nhiên nhìn từng đợt từng đợt tấn công của kẻ địch bị áp chế. Đây là một loại thái độ, chính là thái độ tuyệt đối tin tưởng thủ hạ. Từ Thái Tích bị loại thái độ này lay động. Từ Thế Tích biết rõ một đạo lý, người càng hiểu chiến tranh thì càng tin cảm giác của mình là chính xác. Càng là danh tướng, thì càng có thói quen hoa tay múa chân với thủ hạ. Bọn họ cảm giác mình mới là chúa tể của chiến trường, bất cứ mệnh lệnh nào đều phải xuất phát từ miệng hắn, bất kì người lính nào đều phải tuân theo ý của mình, Càng là danh tướng thì càng tự phụ, càng trói buộc tay chân của thủ hạ của mình. Bởi vì bọn họ đều cảm thấy, chỉ có theo sự chỉ huy của mình mới có thể giành thắng lợi. Lý Nhàn, người dùng tên giả là Yến Vân tạo ra tia sáng kì dị ở Liêu Đông, người mà đánh cho Trương Kim Xưng danh tiếng vang xa tan thành tro bụi, người mà trong hơn một tháng ngắn liền chiếm được trọn vẹn quận Đông Bình, người mà dù gặp phải Ngoã Cương trại uy hiếp cũng không muốn phái thủ hạ đi làm con tin, còn là một người mà tuyệt đối tin tưởng thủ hạ của mình. Đây gọi là dùng người không nghi ngờ? Từ Thế Tích hít một hơi thật sâu, cẩn thận nhìn thiếu niên diện mạo thanh tú đứng chắp tay cách đó không xa. Từ Thế Tích là người tự phụ, tuy Từ gia bọn họ không phải thế gia gì nhưng cũng tính là danh gia vọng tộc của địa phương. Từ nhỏ phụ thân của y đã bỏ ra rất nhiều tiền để mời các tiên sinh đến dạy bảo y, bất kể là lễ nghi, văn hoá, võ nghệ hay là binh pháp. Mà y là người có một trí tuệ khiến người ta đố kị, tất cả những gì học hoàn toàn có thể nắm vững và vận dụng triệt để. Vị tiên sinh cuối cùng dạy y đã bại dưới tay y. Y không cảm thấy những thanh tiên tài tuấn nổi danh khắp thiên hạ kia giỏi hơn mình, bao gồm con cháu xuất thân thế gia môn phiệt như Lý Mật, Sài Thiệu. Nhưng, y không hiểu chính là, sao Lý Nhàn có thể khiến ngay cả mình cũng cảm thấy bội phục? Tuổi thơ của hắn, đã trải qua những gì? Lúc Lý Nhàn mỉm cười nhìn Hùng Khoát Hải chỉ huy thủ thành. Lúc Từ Thế Tích khẽ nhíu mày suy nghĩ về Lý Nhàn, Bành Trấn ở ngoài thành đã phẫn nộ chém chết ba bốn binh sĩ quân Tế Bắc lui trở về. Dưới tường thành đầy binh sĩ quân Tế Bắc không công được thành, vẫn còn phải đối mặt với quân coi giữ trên tường thành liên tục bắn tên. Cũng không biết là ai hô một tiếng rút lui trước, sau đó binh sĩ quân Tế Bắc bắt đầu giống như thuỷ triều lui xuống. - Người rút lui giết. Giọng nói của Bành Trấn đã trở nên khàn khàn, hô ra tiếng khó nghe giống như sa mạc vừa mới có bão cát. - Bành Trấn, nếu ngươi mệt thì xuống nghỉ ngơi một chút đi, các ca ca của ngươi sao có thể trơ mắt nhìn ngươi gào thét khàn giọng lực bất tòng tâm? Nếu không, các ca ca đổi với ngươi? Lúc Bành Trấn không thể ngăn cản thủ hạ tháo chạy không thể không quay về thỉnh tội với Vương Bạc, Ngũ đương gia bên cạnh Vương Bạc là Khâu Cơ nở nụ cười nói. Giọng nói của y tuy rằng ôn hoà hiền hậu, thật giống như một vị gia trưởng quan tâm đến hậu bối, nhưng Bành Trấn nghe lại giống như một loại sỉ nhục. Thực ra, Khâu Cơ tuyệt đối không có ý tốt gì. Quả nhiên, Bành Trấn lạnh mặt nói: - Không phiền Ngũ ca quan tâm, để đám binh sĩ của ta xuống nghỉ ngơi một chút, ta cam đoan có thể công chiếm được Túc thành. Khâu Cơ cười hì hì rồi lại cười: - Bành Trấn à, câu chuyện đùa này cũng không thể tuỳ tiện nói ra đâu. - Ai khoác lác chứ. Bành Trấn cả giận nói: - Đợi binh lính nghỉ một trận khôi phục thể lực, ta nhất định có thể công chiếm được thành. Đại đương gia đã giao nhiệm vụ công thành cho ta, không phiền Ngũ ca quan tâm.