Chương 267.2: Lần Đầu Tấn Công Của Quân Tế Bắc (3)
Tướng Minh
Trí Bạch18-09-2024 21:32:19
Khâu Cơ cười lạnh nói:
- Ngoài miệng nói có thể công phá thành liền có thể công phá sao? Ta lại nhìn thấy đội ngũ của ngươi người nào người đó đều tan rã rồi đấy.
Bành Trấn nói:
- Ta nói có thể công phá là có thể công phá, không tin ngươi nhìn xem là được.
- Trong quân không thể nói đùa.
Khâu Cơ cười lạnh nhìn Bành Trấn nói.
- Ta lập lời thề quân lệnh, không lấy được Túc thành thì Đại đương gia cứ chém đầu ta.
Bành Trấn lớn tiếng nói.
Vương Bạc trừng mắt nhìn Khâu Cơ một cái. Y biết Khâu Cơ đang cố tình ép Bành Trấn lập lời thề. Mình đề bạt Bành Trấn, những huynh đệ cùng mình tạo phản lúc trước có chút không quen. Để một người trẻ tuổi như Bành Trấn vậy cùng ngồi ăn, bọn họ sao có thể nhịn được? Nhưng Vương Bạc tuy rằng sớm nhìn ra Khâu Cơ đang cố ý công kích Bành Trấn, nhưng y không ngăn cản. Bởi vì y cần sĩ khí và sát khí như này của Bành Trấn, còn về phần lời thề Vương Bạc cũng không quá để ý. Nếu mình không gật đầu, ai có thể bức tử Bành Trấn?
Khâu Cơ bị Vương Bạc trừng mắt nhìn, cười lạnh hai tiếng không nói gì nữa.
- Nếu như mệt mỏi thực sự, liền nghỉ ngơi một chút, ta phái người khác đi công một trận trước.
Vương Bạc nhìn Bành Trấn nói.
- Không cần.
Bành Trấn ôm quyền nói:
- Đại đương gia cho ta một cơ hội nữa, ta sẽ dùng máu để nhuộm đỏ Túc thành.
Vương Bạc gật đầu nói:
- Cũng tốt, người trẻ tuổi chính là có nhuệ khí như vậy. Nếu một lần công phá được Túc thành, ta thật ra lại càng thêm khinh thường Yến Vân trại rồi. Dầu gì cũng được xưng là người có thể đánh bại Trương Kim Xưng, tất nhiên sẽ không dễ dàng nhận thua. Tuy nhiên ngươi cũng không cần quá mức nóng vội, ta dẫn theo mười lăm vạn đại quân chẳng lẽ còn không chiếm được một toà Túc thành nho nhỏ sao?
Y vỗ vỗ bả vai Bành Trấn mỉm cười nói:
- Nghỉ ngơi một chút, sau đó ta phái thêm cho ngươi năm trăm thân binh.
- Đại đương gia thật hào phóng.
Tam đương gia La Lại Tử cười nói:
- Ta từ trước tới nay còn chưa thấy Đại đương gia phái thân binh cho người khác đấy. Bành Trấn à, nếu như ngươi không thể chiếm được Túc thành, sao có thể xứng đáng với sự tín nhiệm của Đại đương gia? Dù sao nếu đổi lại là ta, lại không công chiếm được Túc thành thì ta không còn mặt mũi sống ở đây.
Bành Trấn lạnh lùng nói:
- Không cần Tam ca quan tâm, nếu không công phá được Túc thành ta sẽ cắt cái đầu này để tạ tội.
La Lại Tử cười ha hả nói:
- Đại đương gia, lời thế này là do Bành Trấn tự mình lập đó nhé.
Vương Bạc lạnh lùng nhìn La Lại Tử một cái nói:
- Câm miệng, ngươi cho người khác đều là người ngu sao? Ở trước mặt ta, không chấp nhận người khác khoa chân múa tay.
La Lại Tử ngẩn ra, bị giọng nói âm u lạnh lẽo của Vương Bạc làm cho hoảng sợ, chỉ có điều lúc y nhìn Bành Trấn, sát khí trong ánh mắt càng thêm nồng nặc.
Trên tường thành, Hùng Khoát Hải hạ lệnh cho binh lính thừa dịp quân Tế Bắc lui xuống nghỉ ngơi, sau đó cho dân phu lên tường thành khiêng thi thể xuống. Sau đó lại vận chuyển bao cát, cây lăn, đá tảng và vôi dầu cải lên tường thành.
- Tướng quân, tôi định phái người ra phản kích một chút.
Hùng Khoát Hải đi đến trước người Lý Nhàn lau mồ hôi trên trán nói:
- Lần sau nếu quân Tế Bắc tiếp tục công thành, tôi tự mình dẫn theo người đi ra từ cửa nam bao vây quân Tế Bắc. Chỉ cần đánh tan thế công lần thứ hai của quân Tế Bắc, hôm nay thủ hạ của Vương Bạc quân Tế Bắc sẽ không còn sĩ khí đến công thành nữa.
Lý Nhàn cười nói:
- Nếu ta đem Túc thành giao cho ngươi thủ, ngươi cảm thấy có thể đánh bại quân Tế Bắc thì đi làm như vậy đi. Nếu có nguy hiểm gì, ta sẽ đích thân suất quân đi đón ngươi quay về.
- Đa tạ tướng quân.
Hùng Khoát Hải ôm quyền thi lễ, trong lòng có chút cảm động khó hiểu.
Nhân mã của Vương Bạc cứ như vậy nghỉ ngơi nửa canh giờ, Bành Trấn hạ lệnh thổi kèn lên, chỉnh đốn lại nhân mã sau đó lại xông lên. Lần này Bành Trấn không có ý định lấy việc công kích cửa thành làm mục tiêu chính, nơi đó tiêu hao quá nhiều binh lực, nếu phái người xông lên chuyển bao cát đi thì thương vong sẽ lớn hơn. Y vừa cẩn thận quan sát Túc thành một lần, cảm thấy tường thành thấp bé kia mới là nhược điểm chân chính của Túc thành.
- Chỉ cần đánh hạ Túc thành, tất cả tiền tài của cải và nữ nhân trong thành đều là của các ngươi. Ta đã giúp các ngươi xin sự ưu đãi như vậy từ chỗ Đại đương gia, tất cả những đồ vật trong Túc thành đều thuộc về doanh trại của chúng ta, người khác một đồng tiền cũng không được chia cho. Ta cam đoan với các ngươi một lần nữa, toàn bộ sẽ công bằng chia cho mọi người. Hơn nữa, ta đã lập lời thể trước mặt Đại đương gia, nếu không chiếm được Túc thành, ta sẽ lấy cái chết để tạ tội, nếu ta chết rồi, các ngươi cũng không thể ngóc đầu lên trước mặt người khác được.
- Theo ta giết.
Bành Trấn la lớn:
- Đừng để các doanh trại khác khinh thường chúng ta, các ngươi đều là đàn ông.
- Giết.
Bành Trấn giơ hoành đao mang theo năm trăm thân binh Vương Bạc đưa cho, không ngờ lại vượt lên đầu tiên trong đội ngũ. Bảy tám nghìn thủ hạ dưới tay Bành Trấn sau khi được Bành Trấn khích lệ đã nâng lên ý chí chiến đấu, theo sự hò hét của Bành Trấn xông lên.
Mưa tên, cây lăn, lao, dầu cải, sau khi vượt qua tất cả rào cản, binh sĩ quân Tế Bắc rốt cục đã vọt tới dưới tường thành Túc thành. Bành Trấn tự mình mang theo binh lính dựng thang lên, lớn tiếng ủng hộ sĩ khí của binh lính. Năm trăm thân binh của Vương Bạc canh giữ xung quanh y, không ngừng bắn tên lông vũ phản kích lên tường thành.
Không ngừng có binh lính quân Tế Bắc trèo lên tường thành, nhưng rất nhanh liền bị quân thủ thành của Yến Vân trại giết chết. Thi thể cũng biến thành vũ khí của quân coi giữ, ném xuống đập vào người đang trèo lên từ trên thang.
Bành Trấn cầm đao, liên tiếp chém chết hai binh lính định chạy trở về lớn tiếng nói:
- Lên, xông lên, người Yến Vân trại đã không còn chống đỡ được nữa, ai lên được tường thành đầu tiên, ta sẽ cho y làm phó trại chủ, còn thưởng một ngàn lượng bạc trắng.
Đang hô, y chợt phát hiện đội ngũ của mình đại loạn.
Đợi y mang đám người đi qua mới phát hiện, cánh còn lại của y đã bị một đội ngũ của Yến Vân trại từ trong thành đi ra đánh tan tác. Chuyện làm y tức giận nhất chính là đội ngũ Yến Vân trại kia không quá một nghìn người.
- Giết.
Bành Trấn hét lớn một tiếng, mang theo năm trăm thân binh kia tiến lên.
Mới xông lên được mấy chục bước, bỗng nhiên bị một bóng dáng hùng vĩ ngăn cản con đường. Y theo bản năng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một tướng quân cường tráng như núi, cầm trong tay một thanh mạch đao lớn, đằng đằng sát khí.
Y kêu to một tiếng, vung đao bổ về phía người đàn ông vạm vỡ kia.
Lại nhìn thấy người nọ giơ mạch đao lên sau đó vô cùng đơn giản chém xuống một đao lực phách Hoa Sơn.
Đao đầu tiên đã chém đứt hoành đao trong tay Bành Trấn, sau đó chém xuống bả vai bên phải của Bành Trấn. Mũi đao chém xuống áo giáp liên tiếp bắn ra tia lửa, chỉ có điều áo giáp không ngăn được một đao giống như thái sơn áp đỉnh kia, phựt một tiếng mạch đao cắt ra, nội tạng rơi trên mặt đất, vừa hay chôn thêm cả nửa thanh hoành đao.
Một đoạn, hai đoạn.