Chương 245.1: Đêm Khuya Trăng Mờ Gió Lớn – Lúc Giết Người Phóng Hỏa
Tướng Minh
Trí Bạch18-09-2024 21:31:41
.
- Bây giờ thì tới lượt Trương Tam Hằng rồi!
Bùi Thế Sinh nhìn thi thể của Ngô Tỉnh Chi cách chân mình không xa, sau đó thì lại nhìn về khoảng sân đã nhuốm đầy máu tươi mà lông mày khẽ nhíu lại, nhưng khuôn mặt lại không có chút thay đổi gì hết. Thực ra cũng không phải con người lòng dạ ác độc thì sẽ không cảm thấy ghê tởm khi phải đối mặt với cảnh tượng này. Có rất nhiều người sau khi giết người xong cũng không chỉ có ngàn ngàn khoái cảm, trên chiến trường đâu đâu cũng nhìn thấy dịch vị bị nôn ra. Bùi Thế Sinh trước kia chưa từng giết người nhưng có thể thấy rằng y đã thích ứng được với loại không khí này.
- Ta vẫn không hiểu được.
Lý Phiêu Nhiên nghiêm túc quay sang nhìn Bùi Thế Sinh hỏi:
- Mấy người các ngươi đều xuất thân từ đại hộ thế gia, có phải ai cũng có sẵn máu lạnh trong người như thế không?
Bùi Thế Sinh lắc lắc đầu, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Có lẽ là do chúng tôi đã từng phải chứng kiến, không chỉ vậy mà còn chứng kiến nhiều hơn những người dân bình thường. Mặc dù tôi cũng xuất thân từ Bùi gia, nhưng thời điểm những người dân bình thường vì mưu sinh kiếm sống mà phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời trên mảnh ruộng của mình, mồ hôi thì tuôn như mưa thì tôi lại nhìn thấy người khác lục đục âm mưu tính kế với nhau. Thời điểm dân chúng bình thường dựa vào mấy bát gạo để sống qua ngày thì tôi lại nhìn thấy không chỉ một phú hộ bị lật đổ đến chó gà cũng không tha.
Y giang tay ra nói:
- Không phải là máu lạnh, chỉ là không đủ ấm mà thôi.
- Nếu đổi lại là ngươi, từ nhỏ đã nhìn thấy bao nhiêu là âm mưu quỷ kế, nhìn thấy những người chỉ vì tranh giành lợi lộc mà lên kế hoạch tàn sát lẫn nhau, nhìn thấy cả một gia tộc bị giết sạch thì máu trong người tự nhiên sẽ lạnh thôi. Chuyện này rất bình thường, không phải là vì tôi không giống với mọi người .
Lý Phiêu Nhiên ừ một tiếng rồi thở dài:
- Có người đã từng nói thế này, gia đình nào càng giàu thì càng có nhiều thị phi.
Đây chính là lời của Diệp Hoài Tụ nói vào lúc đến Giang Đô đón Chu Nhất Thạch. Lúc đó nàng đã quả quyết, hai huynh đệ Chu gia tuyệt đối không được hòa thuận, đoàn kết như vẻ bề ngoài.
- Nói không sai!
Bùi Thế Sinh ngồi xuống, cẩn thận quan sát thi thể của Ngô Tỉnh Chi rồi khẽ nhíu mày, nói một cách chân thành:
- Người chết rồi thật là xấu!
Lý Phiêu Nhiên cười cười đáp lại:
- Lúc y còn sống đã chẳng đẹp đẽ gì, chuyện này không có liên quan đến tướng mạo.
- Câu nói này của ngươi đáng để chúng ta uống một chén.
Bùi Thế Sinh đứng dậy, hỏi tiếp:
- Trương Tam Hằng sao vẫn chưa tới, đến lượt ông ta rồi!
Lý Phiêu Nhiên cười cười:
- Ông ta không đến được nữa rồi.
Trương Tam Hằng chính xác là không thể đến được nữa. Thứ mà Lý Phiêu Nhiên cần chỉ là Bùi Thế Sinh nghĩ cách để dụ Trương Tam Hằng ra khỏi phủ đã được ông ta hạ lệnh canh gác cẩn mật. Chỉ cần ông ta ra khỏi phủ thì cho dù có mang theo nhiều hộ vệ bên cạnh cũng không có chút ý nghĩa nào nữa. Y chính là Đương đầu ban thứ ba của Phi Hổ Mật Điệp Yến Vân Trại, chuyên về ám sát. Những sát thủ được chọn lựa kỹ càng từ hàng vạn người, trải qua sự huấn luyện của Đạt Khê Trường Nho, Trương Trọng Kiên, Diệp Hoài Tụ, thậm chí là Lý Nhàn cũng đã đích thân huấn luyện trong thời gian dài, thì họ làm sao có thể để cho Trương Tam Hằng một con đường sống cơ chứ? Đây chính là hành động lần đầu tiên của ban thứ ba Phi Hổ Mật Điệp, làm sao có thể sai lầm chứ?
Trương Tam Hằng không cưỡi ngựa, mặc dù ông ta là quận thừa, cũng là quan võ, nhưng từ trước tới giờ ông ta luôn không có thói quen cưỡi ngựa. Ông ta cũng 60 tuổi rồi, lớn tuổi như vậy thì rất dễ bị mệt, lưng mỏi chân tay rã rời, mặc dù ông ta cũng đã uống không ít dược hoàn nhưng vẫn không có tác dụng, mới có leo lên lầu hai mà đã thở dốc rồi. Chính vì vậy mà ông ta mới thích những thiếu nữ ngây ngô, bởi vì chinh phục những tiểu nha đầu này không cần ông ta phải hao phí quá nhiều sức lực.
Quận thừa đại nhân đi ra ngoài, bình thường thì cũng có 30- 50 hộ vệ đi theo, nhưng chuyện xảy ra ở phủ quận thủ ngày hôm nay khiến Trương Tam Hằng không thể không đề phòng, cảnh giác. Mặc dù đoàn người hơn trăm người đến gây rối ở phủ quận thủ đã đi ra khỏi thành rồi nhưng ông ta vẫn phái người đi theo dõi, nhưng ai mà biết được bọn chúng có quay lại hay không?
Cho nên ông ra đã đặc biệt điều động 150 quận binh đến bảo vệ phủ quận thủ của Ngô Tỉnh Chi, còn riêng phủ của ông ta thì lại điều động những gần 300 người.
Quận binh không giống với phủ binh. Phủ binh thì được huấn luyện trong một khoảng thời gian dài cho nên sức chiến đấu cực kỳ lớn, sự phối hợp giữa binh sĩ với nhau thì vô cùng ăn ý, các binh chủng cũng phối hợp nhịp nhàng, đại tướng quân cũng có thể chỉ huy ăn khớp với họ. Quận binh đều là dân chúng của địa phương, lúc nhàn rỗi thì mới được huấn luyện, đến vụ mùa thì lại tập trung tăng gia sản xuất. Nhưng quận binh của quận Đông Bình lại khác với quận binh của những địa phương khác: đầu tiên một phần tư của quận Đông Bình chính là Cự Dã Trạch, quận đã vốn ít đất canh tác, hơn nữa từ sau khi Trương Kim Xưng chiếm cứ Cự Dã Trạch thì hai huyện cách đó tương đối xa đã ít liên lạc với Vận Thành.
Cho nên thời gian huấn luyện của quận binh quận Đông Bình tương đối nhiều, xét về mặt lý thuyết thì sức chiến đấu của quận binh quận Đông Bình phải mạnh hơn quận binh ở những quận khác mới đúng. Nhưng trên thực tế, khi quận binh được tập hợp lại với nhau thì không hề được huấn luyện, bởi vì quận thừa đại nhân của bọn họ là Trương Tam Hằng.
Một trăm quận binh được tức tốc triệu tập lại, cộng thêm với hai mươi tên người hầu cận lúc nào cũng đi theo bảo vệ, có thể nói là Trương Tam Hằng được bảo vệ rất cẩn thận. Mặt khác, quãng đường từ phủ quận thừa đến phủ quận thủ không hề xa, dù có đi bộ thì cũng không cần đến nửa giờ.
Đi qua một con đường cái chính là một con phố dài, đầu kia của con phố chính là phủ đệ của Ngô Tỉnh Chi. ... ...
Hai mươi quận binh đi phía trước mở đường thì vừa ngáp dài ngáp ngắn vừa mắng chửi linh tinh. Vốn dĩ đang được ngủ say thì lại bị gọi thốc dậy ai mà vui vẻ cho được. Hơn nữa, cửa thành đã được đóng chặt quãng đường từ phủ quận thừa đến phủ quận thủ có như vậy thôi mà còn phải thận trọng đến mức này ư?
- Ngươi đã nghe thấy chuyện gì chưa?
Một tên quận binh hỏi khẽ:
- Sỡ dĩ chúng ta đều được điều động đến phủ quận thừa đại nhân là vì sáng ngày mai sơn tặc Yến Vân Trại sẽ lại tấn công thành một lần nữa.
- Con mẹ ngươi, hù dọa nhau cái gì thế? Mới có nửa năm thôi mà!
- Hù dọa ngươi? Còn không bằng đi hù dọa mẹ ngươi kìa! Chuyện hôm qua có hơn trăm người mặc áo xanh đến trước cửa phủ quận thủ, ngươi đã biết chưa, họ khiêng quan tài, bên trên còn thắt nơ đỏ nữa, và những người đó đều là sơn tặc của Yến Vân Trại!