Chương 223.1: Đệ Nhất Chiến Tướng – Lãnh Diện Sát Tinh
Tướng Minh
Trí Bạch18-09-2024 21:31:10
Lúc mấy trăm binh linh của Thanh Mộc doanh đẩy chiếc xe ném đá khổng lồ đó thì cũng là lúc nén hương ở bên ngoài thành sắp tàn. Nén hương vừa mới tàn, binh sĩ đứng canh giữ chiếc lư hương vội xoay người quay về phía đội hình, không chậm trễ dù chỉ là một giây. Rồi đến khi chiếc máy ném đá phát huy tác dụng họ cũng không để lại một giây cho đám người trên thành kịp quan sát.
Lúc này đây, máy ném đá ở Đại Tùy vẫn chưa được phổ biến rộng rãi nhưng người phương tây đặc biệt là người Ba Tư lại nghiên cứu rất kỹ về nó, mọi người gọi nó là Hồi Hồi pháo.
Ngô Tỉnh Chi từ trước tới giờ chưa bao giờ được thấy bên ngoài thành có một thứ hình dáng kỳ lạ đến như vậy, đương nhiên là không biết thứ kia dùng để làm gì. Lúc y nhìn thấy hàng trăm sơn tặc vận chuyển một cái cánh tay giả khổng lồ y còn cho răng đám sơn tặc định dựng một đài cao, y quay người lại nói với đám người sau lưng bằng giọng mỉa mai: - Bệ hạ chinh phạt Cao Cú Lệ đã hạ lệnh xây dựng một đài quan sát ở Liêu Đông, đám hại nước hại dân này cũng bắt chước học đòi, lẽ nào không sợ trời phật hay sao?
Y vừa nói dứt câu thì nén hương tàn và trời bắt đầu giáng tội.
Tảng đá nặng hàng trăm cân vèo vèo bay tới, càng tới gần càng trở nên khổng lồ trước bao nhiêu con mắt trên tường thành. Lúc tảng đá rơi xuống của thành thì mọi người mới phản ứng lại, rồi cũng không biết ai là người hét lên đầu tiên: "chạy!" mà sau đó đám quan viên, binh lính và phú hộ trên cổng thành cắm cổ cắm đầu mà chạy. Nhưng đáng tiếc lúc này mà chạy thì cũng đã muộn quá rồi. Tảng đá khổng lồ kia mang theo uy lực không gì có thể ngăn cản nồi đập nát một góc của thành, một bên lầu tường thành bị sụp đổ. Mấy cung thủ đúng trên thành đã có không ít người bị nghiền nát, còn vô số người bị chôn chặt ở phía dưới.
Mặc dù là Ngô Tỉnh Chi đã nhanh chạy được vài bước nhưng vẫn bị một viên gạch lớn đập mạnh vào sau lưng khiến cho y ngã sầm một cái xuống đất, chính vì không có sự chuẩn bị nên cú ngã vừa rồi rất đau, mặt của y còn bị mài trên mặt đất, thậm chí y còn bị gãy hai chiếc răng cửa.
Cùng với sự sụp đổ của một nửa của thành là một trận khói bụi khổng lồ bao trùm lên toàn bộ thành, trong tình cảnh này mọi người căn bản là không nhìn thấy những thứ xung quanh mình. Có một vài người nhát gan cố gắng bò lên phía trước thì lại bị những thứ trên thành rơi xuống. Mặc dù tường thành của Vạn Thành không phải là quá cao nhưng cũng cao hơn hai trường, những người rơi từ trên cao xuống chỉ kịp hét lên một tiếng theo bản năng, sau đó rơi một cái rầm xuống mặt đất, giãy giụa vài cái rồi bất động luôn, có lẽ là đã chết.
Trương Tam Hằng thì có vẻ may mắn hơn một chút, bởi vì ông ta đứng ở đằng sau nên lúc chạy có vẻ thuận lợi hơn nhiều, một ông lão 60 tuổi bỏ chạy còn tốc độ gấp mười lần so với chuyện ông ta chinh phục một thiếu nữ ngây ngô, cầm lấy quan phục vắt chân lên cổ mà chạy. Mặc dù không bị gạch đá gỗ rơi trúng nhưng ông ta lại bị đám bụi mù mịt kia bao phủ, trong lúc hỗn loạn trong đám bụi kia không ai còn phân biệt được ai với ai? Người nào người nấy mặt mày lem luốc, đầu tóc đầy bụi bò lổm ngổm trên mặt đất, những bộ quần áo đẹp đẽ sang trọng trước đó thì giờ đây đều giống nhau hết, tất cả đều là màu tro xám.
Ba hồn bảy vía của những người trên thành đều bay đi đâu mất, trong lúc họ đang khó khăn hít thở thì không biết những phần hồn nào đã quay về được, còn những phần hồn vía khác thì không biết đang vất vưởng ở chỗ nào, không rõ là đang ở phương nào đông, tây, nam, bắc? Mà cũng có thể là phần hồn của họ đang lúc bay lơ lửng trên không tình cờ gặp được nhau liền tay bắt mặt mừng vì bản thân đã thoát chết và cùng nói với nhau một câu: " nguy hiểm thật!"
Uy lực của chiếc máy ném đá này, sức người căn bản là không thể nào chống đỡ được, cho nên những quận bình vốn đứng ở trên tường thành chỉ kịp hét lên một tiếng rồi cắm đầu cắm cổ mà chạy, cứ cho là đám sơn tặc còn cách tường thành cả mấy trăm dặm nhưng bọn chúng đã sợ đến mức chân tay rụng rời, ngoài việc vứt bỏ cung tên mà chạy thì họ không nghĩ được gì nữa. Hơn nữa trong tình cảnh nguy hiểm như vậy, đến tính mạng của bản thân còn lo không nổi thì ai còn hơi sức đâu mà lo đến chuyện quận thủ đại nhân còn sống hay đã chết.
Sau khi bị một khối gạch đã rơi vào người thì Ngô Tỉnh Chi đã choáng váng, khó khăn lắm y mới có thể lắc lắc người đứng dậy thì cảnh tượng trước mắt của lại khiến cho y rụng rời chân tay: tường thành đã bị sụp đổ mất một nửa, còn đám quận binh bị đè bẹp bên dưới đống gạch đá kia thì không ngừng rên rỉ, khóc lóc nỉ non, càng khiến cho cảnh tượng thêm thê lương gấp bội, thậm chí có chỗ còn lộ ra những cái chân bất động.
Tiếp tục tìm kiếm đám người Trương Tam Hằng nhưng cuối cùng y lại nhìn thấy những người đó đã chạy ra khỏi chỗ hỗn loạn này, tất cả đang đứng há hốc mồm thở dốc, còn thân binh của bản thân thì không biết đã chạy đi đâu hết rồi, không có một ai đoái hoài đến y. Lúc này mặc dù rất tức giận nhưng y cũng không hơi sức đâu mà tính toán với đám thuộc hạ thấy chết mà không cứu, y bây giờ chỉ có thể kêu than mà thôi. Cuối cùng thì y đã hiểu vì sao mà đám sơn tặc kia lại có thể bình tĩnh đến được như vậy, bọn chúng chỉ hỏi một câu: " đã chuẩn bị xong chưa" rồi không nói thêm bất cứ câu nào khác, sau đó thì mang chiếc lư hương lên, đốt hương và chờ hương tàn.
Bọn chúng đã có kế hoạch trước như vậy rồi, còn lo không phá được thành hay sao?
Thì ra đám sơn tặc đó sớm đã có dự tính rồi, lại còn thêm cả cú đánh phủ đầu long trời lở đất nữa chứ, nhưng đáng tiếc đáng hận là bản thân y lại không nghĩ ra thậm chí còn rảnh rỗi vui vẻ quan sát bọn chúng nữa chứ. Sau khi hiểu ra được một vài chuyện, Ngô Tỉnh chi mới cảm giác được rằng mặt mình đang rất đau, không phải là vì ngượng mà là vì lúc cú ngã lúc trước quá đau, y đưa tay lên ở vào chỗ bị đau rồi kinh ngạc phát hiện ra một vết máu trên tay.
Sau khi bình tĩnh trở lại thì cuối cùng cũng đã có người nhớ đến chuyện quận thủ đại nhân không biết đang ở nơi đâu, ngay lập tức liền có người hét lớn: - Phủ quận đại nhân ngài ở đâu? Mau đến cứu phủ quân đại nhân!
Nghe được tiếng người gọi mình, Ngô Tỉnh Chi liền sa sẻ mắng luôn: - Ta đang đứng ở đây, mấy người các ngươi còn không đem mắt chó tới đâu mà tìm ta!
Sau khi y hét lên, ngoài việc y cảm thấy miệng mình đau nhức ra thì còn cảm thấy có một chút gì đó không đúng, y liền đưa tay lên sờ sờ và phát hiện hai chiếc răng cửa của mình không biết đã rơi đâu mất rồi.
Cũng khó trách tại sao mà mọi người không nhìn thấy y, lúc này đây người trên tường thành ai ai cũng mặt mày lem luốc, toàn thân thì bị phủ một lớp bụi dày cộp, còn ai có thể phân biệt ra ai với ai nữa chứ? Nghe thấy tiếng mắng chửi của Ngô Tỉnh Chi một vài tên thần binh vội vàng chạy tới dìu y nhưng y lại tức giận vùng vằng, hất tay của họ ra nhưng đôi chân của y đột nhiên lại mềm nhũn ra khiến y ngã nhào xuống đất.
- Sơn tặc . . . tại sao sơn tặc lại có được thứ vũ khí uy lực đến như vậy?
Lúc này sau khi tinh thần đã được trấn an, nhưng sắc mặt của y lại càng ngày càng khó coi, trong lòng hồi tưởng đến thời khắc tảng đá không lỗ vừa rơi xuống, cảm giác sợ hãi nếu đem so sánh với cái cảm gác lúc trước y trơ mắt ra nhìn hòn đá rơi xuống thì càng sợ hãi thêm vài phần.
Đúng vào thời khắc đó, binh mã của Yến vận Trại Cự Dã Trạch lại cứ tiếp một nhóm kỵ binh, tên cầm đầu vẫn là tên lúc trước. Người này phi ngựa đến trước cổng thành, dừng lại cách đó không xa, người này lại hét lớn lên: - Tướng quân nhà ta hỏi, Ngô đại nhân đã chuẩn bị xong chưa?