Chương 231.2: Cha Và Con

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:31:24

. Lưu Thế Bảo bước chầm chậm đến trước mặt Lý Mậu , cúi thấp người và nói: - Đúng là một người con có hiếu! Ta cho ngươi một cơ hội khác, bây giờ ta sẽ bắt ngươi, để cha ngươi dẫn đường cho chúng ta lên Yến Vân Trại, nếu như ông ta không đồng ý , ta sẽ từ từ, từ từ dày vò ngươi đến chết, ngươi thấy thế nào? Ông Lý ngẩng đầu lên và hét lớn: - Không! Hảo hán, tôi cầu xin ngài, ngài hãy bắt tôi đi! Hãy bắt tôi đi! Lưu Thế Bảo lắc đầu giận giữ nói: - Ngươi cũng có tuổi rồi, chắc là không sợ chết nhưng con trai ngươi mới có 30 tuổi, nói không chừng hắn cũng không sợ chết nhưng có một điều chắc chắn là, hắn sợ ông chết và ông cũng sợ hắn chết. - Dẫn đường hoặc là hắn chết! Lưu Thế Bảo nhìn ông Lý và nói. - Không được! Cha à! Không được dẫn đường cho bọn xúc sinh này! Lý Mậu vội vàng hét lớn. Bốp! Một tiếng vang lên, Lưu Thế Bảo tức giận giáng cho Lý Mậu một cái tát, lập tức một bên mặt của Lý Mậu sưng phù lên, trên khóe miệng còn chảy ra máu. - Cắt lưỡi hắn! Lưu Thế Bảo giận dữ nói: - Điêu dân, ta xem ngươi miệng ngươi cứng hay là thanh đao của bản tướng quân cứng! Tên lính Hữu hầu vệ đứng bên phải giữ chặt lấy miệng của Lý Mậu, một tên khác thì giữ chặt đầu, còn tên lính phía trước thì lôi ra một con dao găm chuẩn bị đâm thẳng vào lưỡi của gã. Lý Mậu ra sức vùng vẫy nhưng với sức lực của 3 – 4 tên này, về cơ bản là gã cũng không vùng vẫy được bao lâu. - Ta sẽ dẫn đường cho mấy người! Ông Lý nhoài ra mặt đất, vừa khóc vừa cầu xin: - Ta sẽ dẫn mấy người lên núi, ta cầu xin mấy người, đừng làm hại con trai ta! - Ha ha! Lưu Thế Bảo cười lớn: - Như vậy mới đúng chứ, vì một đám sơn tặc mà phải chết có đáng không? - Cha! Lý Mậu vừa giãy giụa vừa la lớn: - Không được, cha! Bịch một cái, Lưu Thế Bảo dùng chuôi đao nên mạnh vào đầu Lý Mậu , ngay lập tức mắt Lý Mậu mờ đi , người mềm ra và ngã xuống đất. Ông Lý vừa khóc vừa luống cuống bò lên, sau khi ông nhìn thấy từ trên trán của con trai chảy xuống một dòng máy, rồi rất nhanh đã nhuộm đỏ một nửa mặt của Lý mậu. Ông vội vàng, luống cuống lau vết máu đó đi nhưng dù có lau thế nào cũng lau không sạch! - Lão yên tâm, hắn không chết được đâu! Lưu Thế Bảo nhắc người ông Lý dậy nói: - Đi thôi, chỉ cần ông ngoan ngoãn dụ Yến Vân Trại mở cửa, thì ta xin đảm bảo rằng hai cha con ông không những không chết mà còn có vinh hoa phú quý. ... ... Binh lính của Hữu Hhầu vệ hành quân trong khu rừng, giống như một đàn kiến chuyển nhà trước khi trời mưa. Miệng của bọn họ đều ngậm chặt lấy một que gỗ, còn chiến mã thì được đeo hàm thiếc để tránh phát ra tiếng kêu. Cả đoàn người hành quân, không ai nói với ai câu gì, chỉ có tiếng bước chân sột soạt và tiếng gió lùa qua khẽ lá. Ông Lý đi đầu tiên, theo sau là Lưu Thế Bảo, y dùng thanh hoành đao đặt sau lưng ông. Đằng sau lưng Lưu Thế Bảo là đội quân hơn nghìn bộ binh tinh nhuệ, bọn họ chính là những binh sĩ thiện chiến nhất được Phùng Hiếu Từ đích thân lựa chọn ra. Đợt tấn công sơn trại lần thứ nhất sẽ do đội quân này chịu trách nhiệm. Chỉ cần ông Lý có thể lừa được sơn tặc mở của trại Yến Vân Trại, một khi cầu treo được hạ xuống thì bọn họ sẽ lập tức xông lên san bằng sơn trại. Lý Mậu bị trói và áp giải bên cạnh Phùng Hiếu Từ, những sợi dây thừng vì siết quá chặt nên đã khiến cho gã có cảm giác đau đớn. Phùng Hiếu Từ cưỡi ngựa, nghiêng đầu nhìn Lý Mậu nói: - Ngươi yên tâm, chỉ cần cha ngươi có thể dụ đợi sơn tặc mở cửa thì ta sẽ không hại hai cha con nhà ngươi đâu. Chúng ta là quan quân của triều đình, chứ không phải là đạo tặc. - Cởi trói cho hắn! Phùng Hiếu Từ hạ lệnh. Lý Mậu nhìn Phùng Hiếu Từ một cái, khóe miệng còn dính chút máu cười lạnh. Ánh mắt khinh thường của gã khiến Phùng Hiếu Từ rất tức giận. - Chuyện ngày hôm nay quả thực là đã đắc tội, đợi sau khi ta bắt được tên đầu sỏ họ Lý của Yến Vân Trại ta sẽ báo lên triều đình ban công cho hai cha con ngươi. Nói không chừng đến lúc đó phong thưởng của triều đình sẽ giúp nửa phần đời còn lại của hai cha con ngươi sống trong vinh hoa phú quý. Phùng Hiếu Từ nhẫn nại thuyết phục gã. Lý Mậu chỉ cười nhạt, không nói bất cứ câu nào. Đội quân lặng lẽ tiến lên, thỉnh thoảng trên đường đi có nhưng con chim đậu trên những cành cây thấp kinh hãi bay lên hoặc là một hai con thỏ béo múp ngốc nghếch nhảy ra về phía xa. Đường tiến quân vào không hề khó đi, thứ duy nhất khiến cả đoàn quân không thể đi tiếp được chính là một cái hào rộng trước cửa Yến Vân Trại. Nếu như không hạ cầu treo xuống thì không một ai có thể vượt qua. Ông Lý trầm mặc không nói gì cả đi trước, ông đi rất chậm cho nên đã khiến cho Lưu Thế Bảo- một người với tính khí nỏng nảy vừa phải đẩy ông vừa mắng: - Đừng hòng mà giở mưu ma chước quỷ! Tối nay nếu như không đánh hạ được Yến Vân Trại thì ta sẽ lột da hai cha con ngươi trước! Nghe được câu nói này, ông Lý đột nhiên cứng đơ người, rồi cười một cái đầy thê thảm, quay người lại nói với Lưu Thế Bảo: - Ta biết, cứ cho là hai cha con ta giúp mấy người lừa được Yến Vân Trại mở cửa thì các ngươi cũng sẽ không tha cho hai cha con ta đâu! Lưu Thế Bảo lặng người đi rồi cười lạnh: - Còn phải xem hai cha con ngươi có thành thật hay không? - Ngươi hãy cho con ta cùng đi với ta đoạn trước mặt đi, cứ cho là chết, ta cũng muốn được chết cùng với con ta. Ông Lý cúi đầu cầu xin y: - Cũng đã đến đây rồi, ta cũng không thể nào đến lúc chết mà cũng không được nhìn con trai mình lần cuối. Nếu như ngươi không đồng ý thì ta sẽ không đi nữa! - Lão già, muốn chết hả! Lưu Thế Bảo đá một cước vào ngực ông lão. - Thế Bảo, cho cha con họ đi với nhau ở phía trước. Vừa nghe xong câu nói này của Phùng Hiếu Từ, y liền nhíu mày phân phó. Lý Mậu bị áp giải lên phía trước, đi cùng với ông Lý. Ông lão nghiêng đầu nhìn con trai, cười thê lương mà rằng: - Ranh con, cha khiến con thất vọng rồi. Lý Mậu lắc đầu cười khổ nhưng lại không nói câu gì. Hai người sóng vai đi phía trước, sự yên lặng kéo dài được khoảng 10 phút, đột nhiên ông Lý ngẩng đầu lên nhìn đường và hỏi; - Ranh con, còn nhớ hồi nhỏ lần đầu tiên ta dẫn con lên núi không? Lý Mậu lặng người đi, sau đó thì gật đầu. - Sợ chết không? Ông Lý hỏi. Lý Mậu cười cười đáp lại: - Còn phải xem chết như thế nào? Hai cha con cùng nhìn nhau rồi bật cười ha hả. Lưu Thế Bảo và Phùng Hiếu Từ không hiểu gì hết, đang định lên tiếng bảo họ im miệng đi thì ông Lý và Lý Mậu đột nhiên chạy về phía trước và gieo mình xuống đó. Nơi đó chính là một vách núi hiểm trở, lúc Lý Mậu còn nhỏ lần đầu tiên được cha dắt lên núi, vì ham chơi nên suýt chút nữa đã rơi xuống đó, nếu không phải là ông Lý nhanh tay nhanh mắt bắt lấy tay con trai thì lần đó Lý Mậu đã rơi xuống vách núi chết rồi. Lần này, ông Lý vẫn nắm lấy tay con trai, rất chặt, nhưng sẽ chết. Hai cha con nắm chặt tay nhau rồi nhảy xuống. - Hảo hán Yến Vân Trại, hãy báo thù cho hai cha con chúng tôi! Trước khi nhảy xuống, Lý Mậu dùng hết sức lực gào thét lên.