Phùng Hiếu Từ ngạc nhiên trước thái độ của người này, đồng thời vội vàng đưa tay ra ngăn cản Lưu Thế Bảo đang tức giận bừng bừng, chắp tay cười cười đáp lại ông lão kia: - Chúng tôi ở phương xa tới đây, suốt chặng đường dài chỉ nhìn thấy những vùng đất khô cằn, nhưng duy chỉ có thôn mình là dân chúng vẫn sống yên bình , vui vẻ cho nên mới cảm thấy hiếu kỳ, có chỗ nào làm phiền ông, xin thứ lỗi cho chúng tôi.
Nghe thấy những lời nói khách khí này, ông lão cũng không giả bộ là không nghe thấy gì nữa: - Đó là điều đương nhiên, Cự Dã Trạch có hảo hán của Yến Vân Trại, ai mà dám hoành hành, làm bừa ở đây chứ? Những người dám đến đây quấy nhiễu, làm hại dân chúng thì đều bị các hảo hán đánh cho thịt nát xương tan, thử hỏi còn có ai dám to gan nữa? Đúng rồi, mấy người từ nơi xa tới, nếu như là du sơn ngoạn thủy thì vẫn nên cách xa nơi đây một chút, ngộ nhỡ chẳng may bị mấy hảo hán của Yến Vân Trại phát hiện và nghi mấy người là mật thám của triều đình phái tới thì mấy người sẽ phải nếm mùi đau khổ đó.
Thấy ông lão đã có ý tốt nhắc nhở mình, Phùng Hiếu Từ lại càng tiếp tục lân la hỏi chuyện: - Ông lão có chuyện này ông không biết, con người của tôi sinh ra đã là kẻ to gan lớn mật rồi, ngay từ thời thiếu niên đã thích kết giao bằng hữu với hảo hán hào kiệt rồi. Chính vì biết được danh tiếng lẫy lừng của Đại đương gia của Yến Vân Trại Cự Dã Trạch nên mới đặc biệt từ nơi xa tới đây. Chỉ là tôi có to gan lớn mật đến đâu cũng không dám tùy tiện vào núi, cho nên đành phải hỏi thăm ông lão một số chuyện về Yến Vân Trại.
Ông lão kia nheo mắt nhìn Phùng Hiếu Từ một cái và hỏi: - Ngươi không phải là gian tế của triều đình phải tới chứ?
Lưu Thế Bảo cả giận hét lớn: - Tử tế nói chuyện với ông, sao con người của ông lại không biết điều thế nhỉ? Nói chúng tôi là gian tế, theo như tôi thấy người trong thôn này chắc chắn là câu kết với người của Yến Vân Trại, nếu không thì tại sao dân chúng ngoài kia phải sống khổ sống dở, còn mấy người lại có thể sống vui vẻ, tự do tự tại ở đây. E rằng mấy người đã không ít lần báo tin cho người của Yến Vân Trại để đổi lấy sự che chở của bọn họ?
Phùng Hiếu Từ trợn mắt nhìn và quát lớn: - Ta đang cùng nói chuyện với ông lão đây, người chen miệng vào làm gì, lui xuống!
Ông ta lại xin lỗi ông lão kia rồi cười nói: - Hộ vệ của tôi không hiểu chuyện, đã vô lễ, xin ông lão đừng để bụng.
Ông lão kia nhìn mấy người họ, cũng không sợ vẻ mặt hung dữ của Lưu Thế Bảo, mà còn bước tới bên cạnh y và nói: - Cái người hậu sinh này thật là không nói lý lẽ mà, theo như lời của người nói thì hảo hán của Yến Vân Trại bảo vệ chúng ta, chúng ta cũng có tội hay sao?
Lưu Thế Bảo đáp lại: - Mặc dù ta cũng khinh thường những việc làm của triều đình nhưng ta cũng khinh thường việc cấu kết với sơn tặc.
Lão nhân nghe xong liền nổi nóng: - Ngươi là một kẻ ngốc!
Ông lão chỉ vào mũi của Lưu Thế Bảo mắng té tát: - Thế đạo đại loạn, vì sao lại đại loạn? Không phải là triều đình năm nào cũng khởi binh bắt người dân lao động nghèo nộp thể hay sao? Ngày trước, khi Trương Kim Xưng còn ở trong Cự Dã Trạch, triều đình đã phải người tới đây tiêu diệt bọn chúng. Không sai, chính là chúng ta đã thông báo cho Trương Kim Xung, nhưng đó là vì chúng ta chỉ muốn có thể sống tiếp mà thôi! Dẫn đường cho quan quân triều đình, bất luận là họ đánh thắng hay là thất bại thì đều không quan tâm đến chúng tôi, rồi người của Cự Dã Trạch quay về thì không phải là chúng tôi sẽ gặp họa hay sao? Nhưng nếu mật báo cho người của Cự Dã Trạch, bất luận là chúng thua hay là thắng thì tuyệt đối sẽ không làm khó chúng tôi, ngược lại còn cho chúng tôi một lợi lộc. Ngươi nói xem, nếu đổi lại là ngươi, người sẽ làm gì? Ngươi là một kẻ ngu ngốc, đần độn, thô lỗ!
Lưu Thế Bảo lặng người đi rồi lại nổi giận đùng đùng nhưng lại bị Phùng Hiếu Từ ngăn lại.
- Cái thế đạo này á, chính là cái thế đạo như vậy, ngày trước lão bách tính còn hướng lòng về triều đình, bởi vì lúc đó triều đình còn dốc lòng làm việc vì dân chúng. Trong năm Khai Hoàng, thiên hạ Đại Tùy cũng có người tạo phản, nhưng những tên tạo phản đó vẫn có một kết cục tốt đẹp đó thôi? Đừng nói là triều đình không dung túng ngay đến những người dân như chúng tôi cũng căm hận những tên đó, hận một nỗi không thể ăn tươi nuốt sống chúng. Nhưng từ khi Khai Hoàng đổi thành Đại Nghiệp, ngươi nhìn đi, thiên hạ này còn nơi nào không tạo phản không?
Ông lão kia ngồi bên tảng đá to bên đường thở dài.
Phùng Hiếu Từ gật đầu đáp lại: - Có lẽ là Hoàng đế Bệ hạ hai năm nay chỉ lo chinh phạt Cao Cú Lệ, đích thực là đã làm hao tài tốn của của người dân, nhưng đợi đến khi tiêu diệt được Cao Cú Lệ, chưa đến một hai năm, tôi nghĩ cuộc sống của người dân sẽ tốt lên thôi.
- Còn đánh nữa ư?
Ông lão nhíu mày nổi cáu: - Tiếp tục đánh nữa, chưa đợi được đến khi tiêu diệt được Cao Cú Lệ thì Đại Tùy đã bị diệt quốc rồi!
Phùng Hiếu Từ lặng người đi, không dám bình luận gì thêm.
- Triều đình cũng không thể không đánh, nhưng người nghĩ mà xem, nếu như không đánh cho kẻ địch mạnh ở trong nhà sợ, há chẳng phải là đại họa hay sao? Người Cao Cú Lệ cứ mỗi năm lại lấn sang biên cương Đại Tùy của ta một ít. Hôm nay chiếm một ít ngày mai lại chiếm một ít, Hoàng đế nhất định là phải đánh bởi quốc uy của Đại Tùy bất khả xâm phạm.
- Xem ngươi nói kìa, giống y hệt người trong quan phủ.
Ông lão cảnh giác nhìn Phùng Hiếu Từ một cái.
Phùng Hiếu Từ cười ha hả nói : - Không giấu gì ông lão, tổ tiên của tôi trước kia đúng là có làm quan, chỉ là đến đời tôi thì lại bị đứt đoạn, trong nhà tuy là có ít của cải nhưng lại không có ý định làm quan, chỉ muốn cả ngày được du sơn ngoạn thủy kết giao hào kiệt, tự do tự tại!
- Có tiền thì mới tự do tự tại!
Ông lão trừng mắt nhìn Phùng Hiếu Từ và nói: - Ta khuyên người đừng có vào núi làm gì, hảo hán của Yến Vân Trại mà đã hạ cầu treo xuống thì dù ngươi có mọc thêm cánh cũng khó lòng mà thoát được. Phía trước sơn trại có một con đường nhỏ gập ghềnh, cứ cho là triều đình phái 10 vạn binh mã thì cũng không thể nào vào được!
Ánh mắt của Phùng Hiếu Từ liền sáng lên, tiếp tục dò hỏi: - Ông lão sống ở đây lâu năm như vậy, lẽ nào lại không biết được có cách nào để tiến vào đó ư?
Ông lão thở dài:
- Đường vào núi chỉ có duy nhất một con đường đó, cho nên bao lần rồi, đại quân của triều đình đều phải tay không ra về. Nhưng nếu như người muốn đứng ngắm sơn trại từ xa, thì có thể đi vào bằng đường thủy, chỉ là đừng có đến gần sơn trại, nếu không thì sẽ bị biến thành một con nhím!
- Ta nghe nói trong Thủy Bạc có 9 lối đi, 18 vịnh, nếu như không có người dẫn đường thì cơ bản là không thể nào vào trong được.
- Chuyện đúng là như vậy!
Ông lão cười nói: - Lần trước quận bình của quận Đông Bình cũng muốn tiến vào đó đánh lén bằng đường thủy nhưng kết quả là không có người dẫn đường, cho nên suốt hai ngày trời cứ loay hoay mãi ở đám lau sậy, không tìm được đường đi, chỉ còn cách quay về.
Trong lòng Phùng Hiếu Từ đã vui như mở cờ nhưng ngoài mặt vẫn cố làm ra vẻ hiếu kỳ: - Ông lão, ông có biết đường vào đó không?
- Đương nhiên rồi!
Ông lão vỗ vỗ ngực và nói: - Ta từ nhỏ đã được chơi đùa ở trong Cự Dã Trạch, cá ở trong hồ có bao nhiêu con ta còn biết được nữa là.
Phùng Hiếu Từ khẽ cười nói: - Vậy thì tốt quá rồi!
Ánh mắt của Lưu Thế Bảo và Thôi Chí đều sáng lên, họ nhìn nhau cười.