Quận thủ quận Đông Binh Ngô Tỉnh Chi sau khi đi tắm rửa, thay quần áo thì liền che miệng đứng trên tường thành quan sát binh mã của Yến Vân Trại ở đằng xa. Lúc trước ông ta nhìn thấy đám người Bùi Thế Sinh bước vào đội hình của sơn tặc nhưng sau khi bước vào đó thì lại không nhìn thấy bóng dáng của họ đâu nữa. Nhớ đến tảng đá khổng lồ lúc trước mà ông ta vẫn còn cảm thấy thót tim, ông ta nhìn mảng tường thành bị sụp đổ bất giác tự lùi lại phía sau vài bước chân.
- Trường đại nhân, ngài xem . . . đám người Bùi Thế Sinh bọn họ có thể đàm phán thành công được hay không?
Trương Tam Hằng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: - Chắc là không có vấn đề gì đâu, nếu như mà không thể đàm phán được thì đám sơn tặc kia dù có công thành thì cũng sẽ có thương vong. Nghe nói tên Lý Đại Đương Gia kia rất thương xót binh lính của mình, ta tin rằng hắn sẽ không lựa chọn cách đó đâu? Trừ phi hắn muốn giở trò lừa tiền lừa lương thực, lúc nãy chỉ là một đòn đánh phủ đầu mà thôi.
- Chỉ hi vọng là như vậy!
Ngô Tỉnh Chi che miệng nói: - Chỉ có điều, vì sao tâm trạng của ta lại cứ bứt rứt không yên? Ngộ nhỡ không thương lượng được, đám ác tặc đó hạ lệnh tấn công thành . . .
Trương Tam Hằng nghiêm nghị đáp lại: - Thành còn người còn, thành mất người mất!
Ngô Tỉnh Chi không nhẫn nhịn được đành phải thốt lên: - Đến lúc này rồi , ngài nói những lời này còn tác dụng gì nữa?
- Đúng rồi!
Trương Tam Hằng chợt nhớ tới một chuyện, sắc mặt chợt phấn khởi hắn lên: - Ngô đại nhân, sơn tặc chỉ cần tiền, nếu như không đủ tiền chúng ta có thể lấy lương thực bổ sung, được không nhỉ? Đầu năm chỗ lương thực tồn kho đang định vận chuyển đến Liêu Tây Hoài Viễn nhưng vì bị thủy lộ bị đạo tặc chặn đánh nên vẫn chưa vận chuyển được, chúng ta có thể lấy lương thực để thay thế, chuyện này chắc là được chứ?
- Đúng! Đúng! Đúng!
Ngô Tỉnh chi mừng rỡ đáp lại: - Mau phái người đi ra thông báo cho Bùi Thế Sinh, nói với ông ta chuyển lời tới Lý tướng quân, bản quan nguyện đổi tất cả lúa gạo trong kho phủ để đổi lấy sự bình an cho dân chúng Vận Thành.
Lúc này, đúng là lúc cuộc đàm phán giữa Vương Khải Niên và đám người Bùi thế Sinh bước vào lúc gay gắt, bất luận là ông ta có nói gì đi nữa thì Vương thống lĩnh kia vẫn nhất quyết là một trăm chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi quan, không thiếu một xu. Mặc cho ông ta đã nói rõ số tiền của bản thân có được, từ mười quan ban đầu nâng lên đến ba mươi vạn quan. Chuyện là như vậy, ngoài số tiền của kho phủ Vận Thành ra thì số tiền chia ra cho mấy phú hộ kia cũng đã khiến cho họ đứt từng khúc ruột rồi, nếu mà nhiều thêm, e rằng họ không kiếm đâu ra.
Trong lúc bế tắc, một thân binh của Ngô Tỉnh Chi mạo hiểm bước ra ngoài thành.
- Phủ quân đại nhận nói, có thể lấy lương thực để bổ sung vào khoản tiền còn thiếu.
Gã nói khẽ vào tai của Bùi Thế Sinh.
Nghe xong, đầu óc của Bùi Thế Sinh chợt tỉnh táo hơn, trong lòng thầm nghĩ cuối cùng thì Ngô Tỉnh Chi cũng là được một việc có ích.
Ông ta nói lại với Vương Khải Niên về ý kiến của Ngô Tỉnh Chi. Vương Khải Niên nghe xong, suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: - Nếu đã như vậy, thì kho lương của Vạn Thành có thể lấy ra được mười vạn thạch à? Nếu như có thể xuất ra mười vạn thạch lương thực, lại được thêm với bốn mươi vạn quan tiền, cũng có thể thương lượng!
- Bụp!
Bọn quân lính đứng ở sau lưng Lý Nhàn đều không nhịn được mà bật cười cả lên, trong lòng thầm nghĩ Vương Khải Niên đúng là mặt dày tâm đen, xem ra người này đúng là có tố chất làm chính khách, nếu như kinh doanh thì nhất định sẽ trở thành đại gia. Mười vạn thạch lương thực đừng nói là quận Đông Bình chứ ngay cả hai quận Tề và Lỗ nổi tiếng là giàu có và sung túc chưa chắc trong một khoảng thời gian ngắn ngủi có thể gom được số lượng thực khổng lồ như vậy.
Bùi Thế Sinh chỉ còn biết cầu xin van nài, Vương Khải Niên đứng phắt dậy, giọng hầm hừ: - Ta đã hiểu rồi, các ngươi đang cố ý kéo dài thời gian đúng không? Mục đích chính là tạo cơ hội để thủ quân trong thành có thêm thời gian để chuẩn bị ứng chiến, nếu đã như vậy, ta cũng không có gì để nói với các người nữa, ta sẽ đi nói với tướng quân, các ngươi muốn đánh nhau. Được thôi, thích thì gặp nhau trên chiến trường!
Bùi Thế Sinh thực ra trong lòng cũng đã có ý định quỳ xuống để van xin, ông ta kéo Vương Khải Niên và nói: - Vương thủ lĩnh, thực sự là không thể nào kiếm được nhiều như vậy. Chi bằng, chi bằng thế này tôi có thể nói với Ngô Tỉnh Chi bảo ngài ấy mở kho lượng phủ, có bao nhiêu thì ngài lấy đi bấy nhiêu, được không? Còn về tiền thì chúng tôi có thể miễn cưỡng gom góp được 30 vạn quan, cộng thêm số tiền của kho phủ cũng thêm được mấy vạn, hơn nữa nhà của Ngô Tỉnh Chi cũng rất giàu có, ngài có thể đến nhà ông ta lục soát, ít nhất cũng được mười vạn quan.
- Còn có quận thừa Trương Tam Hằng, người này có quan hệ họ hàng với Tả Vũ vệ đại tướng quân Vũ Văn Thuật của triều đình, trong nhà cũng có không ít vàng bạc.
- A ha!
Vương Khải Niên cười nói: - Chủ ý này của ngươi cũng không tệ.
Y nhìn Bùi Thế Sinh nói: - Ngươi quay về nói với Ngô Tỉnh Chi, giao nộp hết tất cả lương thảo và tiền bạc có trong phủ ra đây, nếu như không có đủ năm mươi vạn quan tiền thì ta sẽ đích thân dẫn quan đến nhà y và Trương Tam Hằng để lục soát!
Bùi Thế Sinh lúc này mới bừng tỉnh, khiến Ngô Tỉnh Chi mở cổng thành là một chuyện không thể, nếu như cổng thành được mở ngộ nhỡ sơn tặc của Yến Vân Trại xông vào thì sao, cuộc thương lượng ngày hôm nay còn có ý nghĩa gì chứ? Chỉ e rằng sơn tặc công thành, toàn bộ gia sản của mấy nhà phú hộ sẽ bị chúng cướp sạch.
Đúng lúc Lý Nhàn và Thiết Lão Lang đang nghe tới đoạn gay cấn thì đột nhiên có một đội kỵ binh áo đen từ đằng sau cấp tốc phi tới. Tổng cộng có hơn mười người, trang phục khác rất nhiều so với trang phục của binh lính Yến Vân Trại: áo đen giày đen, sau lưng con đeo một chiếc khoan lớn màu đen sắc nhọn, vừa nhìn là biết người của Phi Hổ Mật Điệp.
Thủ lĩnh của Mật Điệp trực tiếp băng qua binh mã của Yến Vân Trại, vội vàng bước tới chỗ của Lý Nhàn. Gã đứng tách biệt với binh lính phía trước mặt Lý Nhàn, cúi người hành lễ rồi bước tới nói thầm với Lý Nhàn vài câu. Lý Nhàn nghe xong thì chau mày, lập tức gật đầu và nói: - Ta biết rồi, người quay về trước nói với Diệp Đại Đương Đầu hãy cẩn thận quan sát, ta sẽ về ngay.
Gã này vâng một tiếng rồi lại vội vội vàng vàng quay về Cự Dã Trạch.
Thiết Lão Lang nhìn sắc mặt khó coi của Lý Nhàn khẽ hỏi: - Tướng quân, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Nhàn thở dài nói: - Không thể giết Văn Ngoạt, ta đã nói rằng chuyện này sẽ gây ra rắc rối nhưng thật không ngờ rắc rối lại đến nhanh như vậy. Dương Quảng đã điều động Tả hậu vệ tướng quân Phùng Hiếu Từ thống lĩnh hơn ba vạn phổ binh, họ đã vượt qua sông Nghi Thủy sắp đến tấn công Yến Vân Trại của chúng ta.
Hắn chỉ tay ra phía ngoài rồi nói: - Mau, nói với Vương Khải Niên đại khái cũng được rồi, mau đi lấy tiền và lương thực, chúng ta còn phải quay về sơn trại.
Thiết Lão Lang đáp lại: - Tôi sẽ đi ngay!
Lý Nhàn thầm nghĩ: Hữu hầu vệ Phùng Hiếu Từ, nếu như không phải lúc Diệp Hoài Tụ đi Giang Đô để lại một vài người của Mật Điệp thì ta sẽ không thể nào biết được ông sẽ đến nhanh như vậy. Dương Quảng Y Dương Quảng, cuối cùng thì ông cũng đã nhớ tới ta rồi à? Chỉ là . . . lẽ nào ông không thấy là đã muộn rồi sao?