Hai bờ sông Hoàng Hà ở giữa tháng tư chính là thời điểm khí hậu dễ chịu nhất. Giữa tháng ba còn có chút tiết lạnh mùa xuân, thỉnh thoảng một đêm xuân gió còn có thể như đao thổi qua khiến người ta rúc vào trong chăn run lẩy bẩy. Trong tháng tư ánh nắng tươi đẹp hoa dại khắp nơi. Phú hộ người hạng trung cởi đi lớp áo lạnh dày đổi một thân trang phục mùa xuân hiên ngang còn có thể ở chỗ không xa nhà du xuân dạo chơi. Nơi xa xôi không dám đi, vạn nhất gặp phải kẻ cướp của sơn trại nào đấy nói không chừng liền ở nơi hoang vắng hồ đồ đánh mất tính mạng. Người giàu có hưởng thụ của người giàu, người nghèo cũng có vui vẻ của người nghèo đáng thương. Vì khí trời trở nên ấm áp tâm tình của bọn họ cũng có thể trở nên tốt hơn một chút. Dẫu sao bọn họ không có quần áo mùa đông chống rét có thể chịu đựng qua mùa đông đã thực không dễ, như hiện giờ ít nhất tạm thời không cần phải phát sầu quần áo rách nát trên người áo không ngăn được bão tuyết từ phương bắc thổi tới.
Về phần nhét đầy bụng, hiện giờ hái rau dại ở đồng hoang bỏ vào trong nước nấu một lúc, uống vào nóng hổi là có thể chịu đựng được nửa ngày. So với thời điểm mới vào động một cái bánh bao lạnh cứng lấy được cũng chống đỡ được hơn ba ngày. Chỉ là trong số cỏ dại tạp nham mọc khắp nơi nói không chừng cũng có mấy cây rau dại thoạt nhìn xanh biếc khiến người ta thèm ăn lại mang theo độc. Cho nên ngày mùa xuân này rốt cuộc có bao nhiêu người vì ăn nhầm cỏ độc mà chết ai cũng nói không rõ được, nhưng thi hài hai bên quan đạo nằm ngổn ngang nào, dần dần thối rữa trở nên khó ngửi.
Quận Tế Bắc là một quận hoang vu nhất ở bên bờ phía nam sông Hoàng Hà, nguyên do không vì gì hết, vì Tri Thế lang Vương Bạc ở nơi này, đội ngũ của y đi qua bất cứ địa phương nào đều sẽ giống như tình cảnh nạn châu chấu đi qua, chỉ còn lại một cảnh đổ nát thê lương. Nhân mã thủ hạ đi theo Tri Thế Lang ngày càng nhiều, lương thực cần cũng ngày càng nhiều, cho nên bọn chúng cho dù đã đem các huyện quận Tề Bắc cày nát nhiều lần vẫn không giải quyết được vấn đề lương thực không đủ.
Cho nên đoạn thời gian này Vương Bạc rất buồn rầu, lo lắng còn có thể đi chỗ nào cướp đoạt lương thực đây.
Quận Tề y là không dám lại đi lần nữa. Tuy rằng hiện giờ nhân mã thủ hạ của y đã đã đạt đến con số kinh người mười lăm vạn, nhưng y vẫn như cũ không có lá gan lại đi trêu chọc lão hổ Trương Tu Đà quận Tề kia. Trước sau hai lần, hai mươi mấy vạn đại quân bị ba vạn quận bình kia của Trương Tu Đà giết thây phơi khắp đồng. Hiện giờ ai lại dám đưa ra chủ ý đánh quận Tề với Vương Bạc, y hận không thể đem kẻ đề xuất đó treo lên đánh, Quận Tề có hổ giữ cửa, hổ không ra khỏi cửa vậy thì thôi, có thằng ngốc mới sẽ lặp đi lặp lại nhiều lần cắt thịt của chính mình đưa vào miệng hổ. Càng huống chi cắt vẫn là một khối béo nhất trên mông mình.
Lại cắt nữa, thì phải cắt tim rồi.
Vương Bạc buồn rầu chính là, hiện giờ quận Tế Bắc đã bị bản thân mình đem nhân mã cày cho sạch sẽ rất nhiều lần, có cày tiếp cũng không moi được một chút béo bở nào. Quận Tề không dám đi, đi xa về phía bắc chính là địa bàn của Đậu Kiến Đức. Hiện giờ nhân mã thủ hạ của Đậu Kiến Đức tuy rằng không nhiều bằng của y, nhưng thực sự đánh nhau Vương Bạc y cũng không nắm được bao nhiêu phần thắng. Y hiểu rõ thủ hạ của mình thoạt nghe mười lăm vạn đại quân vô cùng hoành tráng, nhưng chân chính có thể đánh trận ngay cả năm vạn cũng không có. Đậu Kiến Đức kinh doanh Hà Bắc đã nhiều năm, thậm căn cố đế, Dương Nghĩa Thần đều không có biện pháp hạ hắn.
Hà Bắc không được, gần đây cũng chính là quận Đông Bình, nhưng . . . . quận Đông Bình có Yến Vân trại. Đụng Yến Vân trại, ngay cả Hữu Hầu Vệ Phùng Hiếu Từ đều rơi vào kết cục gãy kích mất mạng. Tuy rằng Lý đại đương gia Yến Vân trại là một người đột nhiên xuất hiện, trước kia trên lục lâm đạo không nghe qua một nhân vật như vậy, nhưng Vương Bạc vẫn không dám khinh thường. Chỉ dựa vào chiến tích người ta hai trận chiến cứng rắn đánh Trương Kim Xưng đến tan thành tro bụi, Vương Bạc tạm thời cũng không tính toán đi quận Đông Bình cướp miếng ăn.
May mắn, còn có thủy vận Hoàng Hà.
Dựa vào cướp bóc tàu thuyền trên sông Hoàng Hà, y vẫn có thể miễn cưỡng sống qua ngày.
Một ngày trung tuần tháng tư rất bình thường, thời điểm mặt trời đã xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong gian phòng, Vương Bạc mới chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, một nữ tử bên cạnh y đắp một cái chăn gấm lại lộ nửa ngực mềm mại chịu đau đứng dậy hầu hạ Vương Bạc mặc quần áo. Cô gái này là hôm qua Vương Bạc không ngờ phát hiện ở trong sơn trại đấy, cũng là thiên kim tiểu thư của nhà quan lại bị bắt tới. Y đã từng hạ lệnh thủ hạ trông giữ đợi ngày sau lại hưởng dụng, chỉ là sau khi trở về Vương Bạc liền quên mất việc này, tận đến thời điểm hôm qua tuần tra sơn trại gặp cô gái này đang bẻ hoa dại mới nhớ tới.
Đêm qua "chinh phạt" cả đêm khiến Vương Bạc rất mệt mỏi. Tuy rằng lúc gần sắp sáng có ngủ hơn một canh giờ nhưng vẫn cảm thấy thắt lưng vô cùng đau mỏi. Cô gái này chịu đựng một đêm mưa gió so với y còn thống khổ hơn nhiều, nhưng bởi sợ hãi ác danh của Vương Bạc vẫn không thể không hầu hạ y mặc quần áo. Vương Bạc thấy nàng hơi nhíu mày biết là hôm qua mình làm rất đáng hận rồi, y cũng là người thương hoa tiếc ngọc, vuốt ve trên mặt cô gái kia nói: - Dù sao hôm nay cũng không có việc gì, không cần rời giường.
Y duỗi lưng một cái, lại nằm xuống chuẩn bị là ngủ tiếp một giấc nữa, nhưng mới nằm xuống liền nghe thấy thanh âm của thần binh bên ngoài khiến người khác bực bội: - Đại dương gia, ngoài sơn trại có một người đến, muốn gặp ngài.
- Con mẹ nó!
Vương Bạc mắng một câu nói: - Một người tùy tiện đến gặp ta là được à? Nếu việc nhỏ như thế này lại đến phiền ta nữa, ta sẽ chặt người thành thịt nát nấu cháo! Người kia, nếu là trại chủ nào mang nhân mã đến nhờ vả thì được, còn cho dù là thần tiên đến lão tử cũng không gặp, đuổi đi!
Thân binh kia ngoài cửa sợ hãi nói: - Không được đại đương gia, không thể đuổi đi. Hơn nữa người nọ cũng không phải là một người, mang theo mười mấy tên hộ vệ đấy.
Thân binh này nghĩ đến danh hiệu của người nọ, trong lòng tự nhủ đây quả thật là nhân vật giống như thần tiên rồi.
- Không thể đuổi đi?
Vương Bạc tức giận cười, y lạnh lùng hỏi: - Ngươi nói thử xem, sao lại không thể đuổi đi, chẳng lẽ tới thật sự là một thần tiên?
Thân binh nuốt nước bọt nói: - Không phải thần tiên. . . tuy nhiên tiểu nhân cũng không dám đắc tội. Hắn nói. . . hắn họ Lý, tên là Lý Mật!
Vương Bạc đứng bật dậy, sắc mặt đại biến.
Vương Bạc đổi một bộ quần áo mới tinh, triệu tập tất cả đều lĩnh thủ hạ đích thân đến cửa sơn trai đi nghênh đón đại giá của Lý Mật. Vừa đi trong lòng y vừa phỏng đoán, người này là Bồ Sơn Công nổi danh khắp thiên hạ, được người ta dự đoán là chủ nhân tương lai của thiên hạ, làm sao lại đến bên ngoài sơn trại của ta?