Chương 238: Có Sướng Hay Không?

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:31:32

. Lý Nhàn chân tay vụng về giúp Diệp Hoài Tụ mặc quần áo lại, đau đầu không biết phân biệt mặt trong mặt ngoài của váy dài, cũng đau đầu áo lót buộc lại có chút khó khăn. , Hắn mệt đến mức toát đầy mồ hôi thở dài nói: - Lần sau nhất định phải mang một cái kéo trên người. Diệp Hoài Tụ khinh bỉ nhìn hắn một cái nói: - Túi da bên thắt lưng kia của ngươi chẳng nhẽ không có? Ta vẫn chưa từng nhìn thấy ngươi có thứ chưa chuẩn bị đấy. Người nào đó không biết xấu hổ nói: - Hôm nay đi quá vội vàng không kịp chuẩn bị, lần sau ta nhất định chú ý, đa tạ cô nhắc nhở. Diệp Hoài Tụ cắn chặt môi đỏ mọng đánh vài cái lên lồng ngực Lý Nhàn, chỉ có điều nàng có độc ác đến mấy nhưng mỗi cú đánh thoạt nhìn đều rất uể oải không có lực. Lần này Lý Nhàn không hề trốn tránh, lúc nàng đang giải toả bực bội bèn cúi đầu hôn lên lỗ tai nàng. Diệp Hoài Tụ ngơ ngẩn, liếc mắt nhìn Lý Nhàn một cái sau đó sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc. Nàng tự mình cầm quần áo từng cái từng cái mặc vào sau đó dùng tay sửa sang lại tóc hỗn độn. Người nào đó lấy một cái lược gỗ từ trong túi da hươu ra đưa cho nàng cười áy náy. Diệp Hoài Tụ hơi sửng sốt, nhận lấy cây lược gỗ bắt đầu chải đầu, cũng không biết gì sao đột nhiên thái độ lại chuyển biến, trở nên có chút lạnh lùng không hợp lý. Sau khi nàng sửa sang lại quần áo và dung nhan xong, nhưng lại không trả lại lược gỗ kia cho Lý Nhàn. - Chuyện ngày hôm nay ta sẽ không nhớ đến, hi vọng ngươi cũng không nhớ đến. Nàng ngồi lại trên ghế thản nhiên nói, không nhìn Lý Nhàn, tầm mắt không biết chuyển đến chỗ nào. - Tôi dám cam đoan cô sẽ không quên được, cũng giống như tôi biết bản thân mình cũng không quên được. Trí nhớ của con người sẽ không bởi vì cô không muốn nhớ liền không nhớ, cho nên tôi không có cách nào đáp ứng yêu cầu của cô. Lý Nhàn tiến lại gần, muốn vén một sợi tóc rơi trên đầu vai nàng lên. Diệp Hoài Tụ lại rụt người tránh, giọng điệu bình thản khiến cho người ta có chút khó hiểu: - Vậy giả vờ quên đi, nếu ngươi nói với bất cứ ai, ta lập tức chết ngay cho ngươi xem. Rốt cuộc biết vì sao nàng thay đổi, Lý Nhàn cười khổ một tiếng. - Tôi không có biến thái đến mức đem hình dáng nữ nhân của mình nói với người khác, nhất là việc ân ái. Đây là việc riêng tư. Nữ nhân của tôi chính là của tôi, cho nên sẽ không có sự chia sẻ, đến nói cũng không được. Hắn thật sự giống như một Lang Vương kiêu ngạo, tuyên bố lãnh địa của mình không cho ai xâm phạm. - Nữ nhân của ngươi? Diệp Hoài Tụ kinh ngạc nhìn hắn, lập tức cười lạnh nói: - Ta và ngươi đều không phải người ngu ngốc, cho nên biết chuyện vừa rồi... chẳng qua chỉ là một sự trùng hợp, giữa ta và ngươi chỉ có quan hệ lợi dụng. Ngươi lợi dụng ta giúp ngươi nắm giữ người Phi Hổ Mật Điệp là vì trong đầu ta có rất nhiều thứ đáng để ngươi lợi dụng, mà ta lợi dụng ngươi là bởi vì ngươi tạm thời có thể cho ta một nơi yên ổn, còn về chuyện sau này có thể cho ta hay không, ta vẫn chưa tính đến. Chỉ đơn giản như vậy, cho nên tuyệt đối trong đầu đừng nảy sinh ý nghĩ phụ trách cái gì, rất không thú vị. - Trùng hợp? Lý Nhàn trừng mắt nhìn Diệp Hoài Tụ giận dữ hỏi: - Cô nói vừa rồi hai chúng ta chỉ là trùng hợp? - Không phải sao? Diệp Hoài Tụ cố ý nghiêm mặt, nhưng trong mắt lại hiện lên một chút thảm thiết: - Chẳng qua là trùng hợp xảy ra vào lúc đó, ngươi có thể đổ lỗi cho thời gian, địa điểm, nhân vật, thậm chí cả thời tiết, nhưng không thể phủ nhận là một sự trùng hợp. - Tốt lắm. Lý Nhàn hít một hơi thật sâu sau đó dùng cách của mình khí phách nói cho Diệp Hoài Tụ nàng sai rồi. - Vậy tôi sẽ tiếp tục trùng hợp nữa, về sau mỗi ngày đều trùng hợp. Thật ra sao hắn không biết, nàng chẳng qua chỉ là sau khi mất đi rất nhiều thứ còn cố gắng đáng thương ra sức giữ gìn tự ái của mình? Nàng chỉ muốn làm một Diệp Hoài Tụ, làm một Diệp Hoài Tụ tự mình cố gắng, nàng chẳng qua chỉ muốn giữ lại dáng vẻ kiêu ngạo sau khi thua mà thôi. Mà kiêu ngạo này khiến cho người khác đau lòng. - Vì sao Diệp cô nương không xuống xe ăn cơm? Thiết Lão Lang hỏi Lý Nhàn, bởi vì toàn bộ buổi chiều mãi cho đến khi mặt trời lặn Lý Nhàn vẫn luôn ở trên xe ngựa của Diệp Hoài Tụ không xuống, y và Lạc Phó, Hùng Khoát Hải luôn đi ở đằng sau, cho nên vẫn chưa nghe đến chuyện Diệp cô nương luận bàn võ nghệ với tướng quân. Y hỏi cũng chẳng có ý gì khác, nhưng Lý Nhàn lại theo bản năng thoáng đỏ mặt có chút kích động giải thích: - Lúc chiều nàng nói đau bụng, ta cho nàng uống một chút thuốc đã buồn ngủ, chốc nữa cho người mang đồ ăn lên xe ngựa cho nàng là được, chúng ta ăn trước đi. - Đau bụng? Hùng Khoát Hải hỏi: - Chẳng lẽ là ăn phải cái gì không sạch sẽ? Những lời này hỏi cũng rất vô tư, nhưng người nào đó nhớ tới lúc làm lần thứ hai nàng không chịu được khẽ cầu xin, người nào đó khổ sở cầu xin nửa ngày nàng rốt cục mới đồng ý dùng môi anh đào để thay thế, quả thật cuối cùng không kịp đề phòng nuốt xuống một chút thứ gì đó "không sạch sẽ". Cho nên người nào đó mặt đỏ lên, cho nên hắn cúi thấp đầu xuống xem xét lửa trại để che dấu kích động. - Không có việc gì, ta đã cho nàng uống thuốc rồi, ngủ một giấc là được. Hắn một mặt gảy gảy lửa một mặt nói giọng điệu có chút xấu hổ. - Nếu thật sự ăn phải cái gì đó không sạch sẽ thì không thể khinh thường. Trước đây không lâu ta mới uống phải một ngụm nước bẩn sau đó đau bụng mất mấy ngày, sau đó uống chút thuốc do lang trung kê đơn liền không đau nữa, ai ngờ một thời gian sau uống trộm rượu của phụ thân không ngờ nhổ ra một con sâu rất dài rất lớn. Hùng Khoát Hải vừa gặm thịt vừa chân thành nói. Sâu... Sâu... Lý Nhàn hơi giận nói: - Thuốc do lang trung kê đơn có thể so được với thuốc của ta sao? Hùng Khoát Hải ngẩn ra, không rõ vì sao hôm nay tướng quân có chút bực bội, gã vội vàng giải thích: - Tất nhiên là không bằng, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, thuận miệng nói thôi. - Thôi được rồi... Lý Nhàn đứng lên vỗ vỗ bụi trên người, chọn mấy món ăn cất vào hộp cơm chậm rãi đi về hướng xe ngựa: - Thôi ta vẫn nên tự mình đi xem thì hơn, đau bụng quả thật không phải chuyện đùa. Không chừng sau này thật sự có sâu. . sâu. - Tướng quân sao lại không tập trung như vậy? Hùng Khoát Hải nhìn bóng lưng Lý Nhàn kinh ngạc nói: - Có phải là do lần này rời khỏi Cự Dã Trạch không nhân cơ hội đánh bại Hữu Hầu vệ cho nên có chút không thoải mái đấy chứ? Đúng như ta nói, nên thừa dịp lòng quân Hữu Hầu vệ dao động tiêu diệt quả không sai nha? Tướng quân từ lúc ban đầu đã không có ý định tàn sát hết quân Hữu Hầu vệ phải không? Y chợt nói. Đúng lúc này, Thiết Lão Lang đi lấy rượu về thần thần bí bí đi đến bên người Hùng Khoát Hải, hưng phẩn hạ giọng nói: - Hắc, ngươi đã nghe nói chưa, chiều hôm nay Diệp cô nương và tướng quân luận bàn võ nghệ trong xe ngựa đó. Đáng tiếc, hai người bọn họ hẳn không muốn để cho người khác biết cho nên mới tỷ thí trong xe, cũng không biết ai thắng ai thua. Y thở dài đầy tiếc nuối, tiếc nuối không biết ai thắng ai thua giống như tiếc nuối chung thân đại sự vậy. - Thảo nào. Hùng Khoát Hải nghiêm nghi nói; - Ta nghĩ là ta biết ai thắng ai thua rồi. - Ai thắng? Thiết Lão Lang hỏi. Hùng Khoát Hải rất nghiêm túc nói: - Tướng quân thắng, Diệp cô nương thua. - Tại sao? - Bởi vì Diệp cô nương đau bụng, không xuống xe ăn cơm. - À! Tướng quân ra tay thật độc ác. - Đủ hiểm. Lý Nhàn lên xe của Diệp Hoài Tụ, Gia Nhi trừng mắt nhìn hắn lập tức bước xuống xe ngựa, cái trừng này chẳng biết ra sao, hơn nữa nhận ra được Gia Nhi đang thật sự rất tức giận. Lý Nhàn nhìn bóng lưng Gia Nhi kinh ngạc nói: - Ta đắc tội cô ấy lúc nào? Diệp Hoài Tụ đã hoàn toàn bỏ qua khúc mắc xì một tiếng mỉm cười, mặt đỏ như gấc, kiều diễm như hoa. Lúc Lý Nhàn biết được phu xe người duy nhất biết chân tướng giúp mình nói dối, hắn cũng không nhịn được cười ha hả: - Gia Nhi mà nhìn thấy bộ dạng của nàng, nhất định là cho là ta đã đánh nàng... Tội danh này không biết phải mang bao lâu, Gia Nhi có lẽ sẽ hận ta cả đời? Loại chuyện này ta tuyệt đối sẽ không đi giải thích, được mọi người biết đến ta đánh thắng Diệp cô nương thiên hạ vô song là một chuyện rất quang vinh đúng không? Thấy khuôn mặt đắc ý của Lý Nhàn, Diệp Hoài Tụ bỗng nhiên đứng dậy cắn một cái lên mũi Lý Nhàn. Lý Nhàn bị tập kích đột ngột muốn tránh cũng đã muộn, mũi bị cắn một cái đau đến mức nước mắt cũng chảy ra. Thật ra Diệp Hoài Tụ cũng không dùng sức cắn, nếu thật sự hai người có thâm cừu đại hận gì thì mũi Lý Nhàn sớm đã bị cắn rời ra rồi. Lý Nhàn xoa xoa cái mũi ảo não nói: - Nàng là cẩu sao? Sao lại biết cắn người. Diệp Hoài Tụ vốn định nói không phải ngươi cũng cắn ta rồi hay sao? Nhưng lời nói đến bên miệng rồi lại không nói ra, dù sao chỗ cái tên vô sỉ kia cắn giờ vẫn còn âm ỉ đau. Nghĩ đến đây mặt nàng lại càng đỏ thêm, thoạt nhìn kiều diễm động lòng người như một đoá hoa đào đang nở rộ. - Ăn chút gì đi đã. Lý Nhàn lấy một cái chân thỏ nướng từ trong hộp đưa cho Diệp Hoài Tụ nói: - Tự tay nướng đấy, cam đoan rất ngon. Diệp Hoài Tụ nhận lấy, cắn một miếng nhỏ vẫn không kìm được nói: - Ngươi xuống xe đi. . Suốt ngày ở trên xe của ta, không hay. Lý Nhàn tỉnh ngộ, vội vàng đứng lên nói: - Ta đã biết, ta đã biết. Thật ra hắn hoàn toàn không cần phải lo lắng cái gì, Diệp Hoài Tụ cũng không cần phải lo lắng gì. Chuyện Lý Nhàn chui vào xe Diệp Hoài Tụ cũng không phải lần một lần hai, người Yến Vân trại thực ra đều đã quen nên không cần che giấu cái gì. Nhưng lúc này hai người lại để ý đến, thế cho nên có chút buồn lo vô cớ tự tìm phiền não. Đi xuống khỏi xe của Diệp Hoài Tụ, Lý Nhàn duỗi lưng một cái. Hắn vừa đi về hướng lửa trại vừa lẩm bẩm gì đó, ai cũng không nghe ra cái gì. Mà Lý Nhàn sau khi xuống xe, miệng nhỏ nhắn của Diệp Hoài Tụ cắn cái đùi thỏ được nướng đến vàng óng ánh xốp giòn, bỗng nhiên xì một tiếng mỉm cười, nhớ tới vẻ mặt có hơi kích động vừa rồi của Lý Nhàn, nàng đột nhiên cảm giác trong lòng mình rất kiên định. Nhiều năm rồi, lần đầu tiên kiên định an ổn như vậy. - Tiểu tử kia... Nàng híp mắt cười, nhưng không biết vì sao có một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống. Lý Nhàn vừa đi vừa lẩm bẩm, hắn cau mày nghĩ đến lúc kết thúc mình hỏi Diệp Hoài Tụ là lớn hay không? Lớn hay không? Càng nghĩ càng ảo não, câu hỏi này có phải có chút không phóng khoáng không? Vậy nên hỏi cái gì? Lý Nhàn vừa đi vừa suy nghĩ. . Có phục hay không? Không được không được, còn không bằng lớn hay không? Sướng hay không? Lý Nhàn rùng mình một cái, trong lòng tự mắng mình quá vô sỉ...