Chương 280. 1: Dạy Cho Hắn Một Bài Học: Có Đi Mà Không Có Về:

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:32:38

Từ Thế Tích trở về muộn mất nửa ngày, y và Trình Tri Tiết dẫn theo hơn 200 binh lính Hội Y chạy như bay để kịp trở về. Trên nửa đường, sau khi nghe chuyện binh mã của Ngõa Cương Trại đã bao vây huyện thành Lôi Trạch, hai người càng nôn nóng hơn, họ đành phải thay đổi phương hướng, bất kể ngày đêm tức tốc trở về Lôi Trạch. Khi họ về đến bên ngoài đại doanh của Ngõa Cương Trại thì y phục và mặt mày đều lem luốc, thậm chí đến binh sĩ của Ngõa Cương Trại cũng không nhận ra bọn họ. Ngay cả Từ Thế Tích một người luôn chú trọng đến vẻ bề ngoài, lúc nào cũng phong độ ngời ngời mà lúc này đây toàn thân đầy bụi đất, nếu như bây giờ y mà đi rửa mặt, chỉ sợ là nước của sông Hoàng Hà cũng sẽ bị đục ngầu lên. - Đứng lại! Binh lính canh giữ ở ngoài của doanh trại, tay cầm trường mẫu la lớn: - Là ai? Trình Tri Tiết trừng mắt lên nhìn binh sĩ này: - Ta mới có rời khỏi sơn trại chưa được một tháng mà mấy người đến ta là ai cũng không nhận ra hay sao? Không nhận ra ta là ai, lẽ nào cũng không nhận ra thanh sóc trong tay ta? Nói xong, Trình Tri Tiết đem thanh mã sóc ném về phía trước. Phập một tiếng, cây sóc dài đã cắm phập xuống đất, cách bàn chân của binh lính này không xa. Người binh sĩ này mở to mắt ra và chăm chú nhìn vào cây sóc dài đó, rồi lại nhìn Trình Tri Tiết, giọng run rẩy: - Trình đường gia . . . còn có cả quân sự nữa? - A! Binh sĩ này đột nhiên hét lên, rồi quay người chạy thẳng vào trong: - Đại đương gia, người mau ra xem này, quân sự đã trở về rồi! Trình đường gia cũng trở về rồi! Mau lên, họ đã quay trở về rồi! Gã vừa chạy vừa hét lớn, trong bộ dạng lúc này của gã chẳng khác gì một tên điên khùng. Trình Tri Tiết phá lên cười, thúc ngựa tiến lên, nhổ cây sóc dài, rồi quay sang nói với Từ Thế Tích: - Mẹ kiếp! Lẽ nào hắn nhìn thấy chúng ta mà như nhìn thấy quỷ. Từ Thế Tích quan sát Trình Tri Tiết một lúc rồi cúi đầu xuống nhìn bộ trường bào dơ bẩn, lem luốc của bản thân rồi than thở: - Lúc này đây, bộ dạng của hai chúng ta, e rằng đến không đẹp hơn ma quỷ là bao đâu. Hai người xuống ngựa, rồi đưa ngựa cho binh lính của Ngõa Cương Trại dắt đi. Những lời hỏi thăm dồn dập, không dứt, Từ Thế Tích và Trình Tri Tiết vừa cười cười đáp lại mọi người, vừa bước vào trong đại doanh. Một lúc sau, Địch Nhượng và Đơn Hùng Tín vội vội vàng vàng từ trong doanh trại chạy ra. Lúc Địch Nhượng nhìn thấy đám người Từ Thế Tích, y vội vàng chạy tới rồi cầm chặt lấy tay của Từ Thế Tích, quan sát một hồi lâu rồi thốt lên: - Mậu Công, vất vả cho ngươi rồi! Rồi y lại kéo lấy tay của Trình Tri Tiết, mặt liền đỏ lên, đôi mắt ngân ngấn lệ: - Hai người, ca ca rất nhớ hai người đó! Trinh Tri Tiết cười ha ha nói: - Đại ca, chẳng phải bọn đệ đều đã bình an trở về rồi hay sao? Đơn Hùng Tín cũng vội vàng bước tới, bốn người nắm chặt tay nhau nói chuyện. - Đại ca . . . . Trình Tri Tiết nhìn Địch Nhượng rồi nói: - Có chuyện gì thì để sau rồi nói được không? Đệ và quân sự suốt cả dọc đường, bất kể ngày đêm vội vội vàng vàng trở về đây, đã một ngày trời chưa có cái gì bỏ vào bụng rồi. - Mau! Địch Nhượng quay người lại dặn dò: - Chuẩn bị rượu thịt cho quân sự và Trình đường gia. - Đại ca . . . Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo thơm tho, Từ Thể Tích đã lấy lại được phong độ của lúc trước, y nâng chén rượu lên, kính Địch Nhượng và nói: - Phiền đại ca dẫn huynh đệ khác tới đón đệ, đệ thấy thật áy náy. Đệ kính đại ca một ly, những lời ngoài lề, đệ cũng không nói nhiều nữa! Địch Nhượng nâng chén rượu lên cười nói: - Đều là huynh đệ tốt của nhau, nói những lời khách sáo đó làm gì? Mọi người cùng nâng ly lên uống cạn. Từ Thế Tích trầm ngâm trong chốc lát rồi lên tiếng: - Đại ca, để nghe nói Bồ Công Sơn đang đến làm khách trong sơn trại của chúng ta, tại sao để lại không thấy người này? - À . . . Địch Nhượng thở dài mà rằng: - Đệ về chậm mất nửa ngày, Mật Công đã đi rồi. Trước khi đi, Mật Công vô cùng tiếc nuối, bởi vì vẫn chưa được gặp đệ và Giảo Kim. Mậu Công, hai đệ quay về như thế nào? Không phải mấy người bị thằng nhãi nhép Lý Nhàn giam giữ hay sao? Lẽ nào hắn ta nghe được chuyện đại quân Ngõa Cương của chúng ta đang tiến đến nên lo sợ, và thả mấy đề ra? Từ Thế Tích chậm rãi lắc lắc đầu, đem những chuyện của bản thân khi còn ở trong Yến Vân Trại kể lại một cách sơ lược cho mọi người nghe. Y cố ý che giấu chuyện Lý Nhàn và thông thủ Tề quận hợp tác với nhau, chuyện này y và Trình Tri Tiết đã thương lượng kỹ với nhau trên đường đi rồi. Đám người Địch Nhượng nghe nói binh mã của Yến Vân Trại tinh nhuệ thiện chiến, không những vậy, hắn chỉ dựa vào hơn một vạn binh mã mà có thể đánh bại đại quân mười lăm đại quân của Tri Thế Lang Vương Bạc tan thành tro bụi, sắc mặt của y và Đơn Hùng Tín trở nên vô cùng khó coi, hơn nữa lại nghe chuyện đội kỵ binh và trọng giác mạch mao thủ của Yến Vân Trại, rồi hai người nhìn nhau, Địch Nhượng than rằng: - Thật không ngờ binh mã của Yến Vân Trại lại có sức chiến đấu dũng mãnh đến như vậy, xem ra chúng ta đã coi thường bọn chúng rồi! Đơn Hùng Tín cười lạnh nói: - Kể cả có là như vậy thì đã sao? Lẽ nào Ngõa Cương Trại chúng ta lại sợ bọn chúng? - Nhị ca! Từ Thế Tích khuyên nhủ: - Không phải là sợ, Ngõa Cương Trại của chúng ta đã từng phải sợ ai chưa? Chỉ là đến hôm nay Ngõa Cương Trại của chúng ta mới phát hiện ra rằng, nếu như chúng ta tùy tiện khai chiến với Yến Vân Trại, ngay cả khi chúng ta giành chiến thắng thì Ngõa Cương Trại của chúng ta nhất định cũng phải chịu những tổn thất nặng nề. Nhị ca, huynh nghĩ xem, nếu như phải hi sinh mấy vạn huynh đệ, huynh có đau lòng không? - Chuyện này . . . Sắc mặt của Đơn Hùng Tín chợt thay đổi, y than thở: - Lẽ nào chúng ta lại phải nhẫn nhịn bọn chúng hay sao? Địch Nhượng đập bàn một cái rồi nói: - Chúng ta không thể nhẫn nhịn! Mậu Công bị binh mã của Yến Vân Trại giam giữ hơn nửa tháng, món nợ này chúng ta nhất định phải thay Mậu Công và Giảo Kim đòi lại mới được. Nhưng Mậu Công cũng là vì lo nghĩ cho Ngõa Cương Trại của chúng ta, không muốn chúng ta vì chuyện này mà phải chịu những tổn thất nặng nề. Ta thấy thế này đi, nếu như Mậu Công đã không muốn trở mặt với binh mã của Yến Vân Trại, Lý Nhàn kia cũng chưa từng làm khó Mậu Công, chúng ta sẽ rút khỏi huyện Lôi Trạch, để lại cho Lý Nhàn ít thể diện. - Đại ca . . .