.
Bởi vì thiên đạo bất công, sáu chữ này có chút quang minh hiềm nghi, hơn nữa mọi người đều biết là cớ càng lớn càng nghiêm túc thì nghe ra chuyện này càng là giả dối. Thiên đạo bất công, như thế nào là thiên đạo? Như nào là công bằng?
Sau khi Lý Nhàn nói xong liền nhìn Phùng Hiếu Từ không nói gì nữa, hắn cũng không giải thích mà yên lặng chờ xem Phùng Hiếu Từ sẽ nói thế nào. Rõ ràng nghe thì chỉ là một câu trả lời cho có lệ không chút thú vị, nhưng Phùng Hiếu Từ lại lâm vào trầm tư suy nghĩ. Bởi vì hai chữ ông trời khiến ông nhớ đến Hoàng đế bệ hạ, nhớ tới mấy năm gần đây bệ hạ làm việc quả thật càng ngày càng hồ đồ. Triều đình lại càng ít quan tâm tới, mấy quân thần giữ thần khí quốc gia lại chỉ lo đến lợi ích của gia tộc mình. Lại thêm nữa, loạn lạc thiên hạ bắt nguồn từ nơi cao nhất, mà nơi cao nhất, chính là bệ hạ.
Bởi vì bất công hai chữ này ông liền nghĩ tới tướng quân thiếu niên thần sắc thản nhiên trước mặt này, bây giờ còn là thủ lĩnh phản tặc lớn nhất bờ nam sông Hoàng Hà. Bất công, hắn quả thật có tư cách nói hai chữ này. Một trận chiến ở Liêu Đông Phùng Hiếu Từ biết, ông chưa từng nghĩ đây sẽ là mưu kế của thiếu niên trước mặt này, thân là Hữu Hầu vệ tướng quân ông sao lại không rõ những đạo lý trong quan trường kia? Thiếu niên này ở trong quân không hề có căn cơ, dù cho lập nhiều đại công cũng là phí công.
Cho nên, ông nghiêm túc suy nghĩ rất lâu.
- Chỉ là tạm thời thôi.
Ông nhìn Lý Nhàn chăm chú nói:
- Đợi bình định được Cao Cú Lệ, triều đình không tiếp tục hưng binh nữa, loạn lạc khắp thiên hạ sẽ dần bình ổn, không đến ba năm cuộc sống của dân chúng sẽ phục hồi như xưa.
- Không thể nói không liên quan đến việc đông chinh của triều đình.
Lý Nhàn cười nói:
- Nhưng Phùng lão tướng quân, lời nói vừa rồi của ngài, trong lòng tự cảm thấy có thể thuyết phục được người khác sao? Có thể thuyết phục được bản thân mình sao?
Hắn chỉ trời chỉ đất nói:
- Tôi và ngài đứng ở hai góc độ khác nhau cho nên nhìn việc cũng khác nhau, ngài nhìn Hoàng đế làm việc còn tôi nhìn dân chúng làm việc. Ngài trung quân là bổn phận làm người của ngài, không hề sai lầm. Cho nên ngài dẫn quân tấn công Yến Vân trại của tôi tôi không hề tức giận. Nếu tôi và ngài đổi vị trí nói không chừng kết cục vẫn là như vậy. Nhưng tướng quân ngài có từng nghĩ đến, ngày hôm nay có nhiều người tạo phản như vậy, nhưng có mấy người thật sự có dã tâm mưu đồ lớn đây? Đa số người cũng phải chỉ vì muốn tiếp tục sống, là muốn một ngày được ba bữa no bụng, có một cái chăn mỏng đắp cho đỡ lạnh thôi sao?
Phùng Hiếu Từ nói:
- Sao ngươi lại biết được bệ hạ sẽ không thay đổi cục diện này? Bệ hạ tài trí mưu lược kiệt xuất, mở mang bờ cõi, bình Nam Trần, khắc Lưu Cầu, diệt dân tộc Thổ Dục Hồn, bắc đánh Hung Nô, bách chiến bách thắng, vạn nước triều bái. Thành tựu về văn hoá giá dục thì có, mở khoa thi, chọn hiền tài, con cháu bần hàn cũng có ngày nổi danh, hai kênh đào nối liền nam bắc, trọng nông hưng thương, thử hỏi từ xưa đến nay có vị hoàng đế nào làm được như bệ hạ chưa?
Lý Nhàn hỏi lại:
- Vậy vì sao thiên hạ lại đi đến bước đường này?
Phùng Hiếu Từ nói:
- Bởi vì gian thần nhiễu loạn triều chính, sai không phải ở chỗ bệ hạ.
Đối với đám quan văn như Bùi Củ, Ngu Thế Cơ, trong lòng Phùng Hiếu Từ cũng oán hận cho nên không hề che dấu, ông nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng, cũng không hề làm ra vẻ.
Lý Nhàn khen:
- Tướng quân ngài rất thẳng thắn vô tư.
- Gian thần nhiễu loạn triều chính, chứng cứ ở đâu?
Hắn hỏi:
- Tôi nói một câu tướng quân chắc sẽ không thích nghe. Thiên hạ Đại Tuỳ này dùng cái gì để duy trì, dựa vào cái gì mà có thể an bình lâu dài? Đó là nhờ dân chúng. Nhưng thiên hạ này không phải là thiên hạ của dân chúng, nói đi nói lại, nói cho cùng thì cũng không phải thiên hạ của Hoàng đế, mà là thiên hạ của thế gia. Tướng quân vừa rồi cũng nói, Hoàng đế mở khoa thi chọn người tài, vậy tôi hỏi tướng quân, bây giờ trọng thần trong triều có ai xuất thân từ khoa cử không? Có ai xuất thân hàn môn không? Tôi lại hỏi tướng quân, lợi ích thế gia và lợi ích triều đình luôn liên quan đến nhau, là thế gia dốc sức duy trì triều đình hay là dốc sức duy trì nhà mình?
- Tướng quân phụng mệnh không nói làm gì, vậy chúng ta phản, dân chúng phản, đại quân triều đình chinh phạt luôn đuổi tận giết tuyệt, không chút lưu tình. Mà trước đây Dương Huyền Cảm tạo phản, từ trong triều đình mà tính ra không thiếu bất cứ một thế gia nào là không đi theo. Bùi gia, Ngu gia, Hàn gia, Lai gia... Những người này đều được Dương Huyền Cảm trọng dụng phong làm tướng, mà bọn họ cũng mang theo cái gọi là phản quân nhanh chóng chiếm đánh phát triển, cuối cùng Dương Huyền Cảm binh bại mà chết, đám con cháu quý tộc đầu hàng y có một người bị trừng phạt không?
- Hơn nữa, chẳng lẽ những người này đầu hàng Dương Huyền Cảm, thật sự là cùng đường bất đắc dĩ sao? Chỉ sợ cũng chỉ là kĩ xảo hai đầu cùng đặt cược thôi, bất kể kẻ thắng là ai họ cũng không thất bại.
Phùng Hiếu Từ cứng người, chậm rãi lắc đầu nói:
- Phùng mỗ chỉ là một tên vũ phu, chỉ quan tâm đến việc chinh chiến khắp nơi, ngón tay bệ hạ chỉ về đâu ta liền đánh về hướng đó.
- Ngài đang trốn tránh vấn đề.
Lý Nhàn cười cười nói:
- Cho nên, ngài cũng không khuyên được tôi, tôi cũng không khuyên được tướng quân. Tôi và ngài cuối cùng vẫn là kẻ địch, bây giờ chúng ta mặt đối mặt nói chuyện hoà nhã, chẳng lẽ tướng quân không sợ mang đến tai vạ sao?
Ánh mắt hắn khẽ lướt qua hướng Vận Thành quận Đông Bình, hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.
Phùng Hiếu Từ ngẫm nghĩ một chút rất nghiêm túc nói:
- Ta đánh bại ngươi, giết ngươi, sẽ không có người dám lên án.
Lý Nhàn cười cười:
- Cơ hội của ngài không nhiều.
Phùng Hiếu Từ gật đầu nói:
- Một lần là đủ rồi.
Lý Nhàn cười nói:
- Chỉ mong. . ngài sẽ có cơ hội này.
Hơn ba nghìn thi thể chỉnh tề đặt trên mặt đất, hơn hai vạn Hữu Hầu vệ bày trận ở phía sau đứng nghiêm nghị. Ở đằng sau cùng, quận thủ quận Đông Bình Ngô Chi Tỉnh sắc mặt khó coi đang đứng ở đó, nhìn tướng sĩ Hữu Hầu vệ trang nghiêm thật giống như đang nhìn chuyện cười.
- Đám phản tặc Yến Vân trại đến đây để làm gì?
Ngô Tỉnh Chi nhỏ giọng nói:
- Bày đặt nhân nghĩa?
Trương Tam Hằng lắc đầu thở dài:
- Điều ta quan tâm không phải cái này, mà là rõ ràng phản tặc tự đưa mình tới cửa, vì sao Phùng Hiếu Từ không đánh? Nhân cơ hội này tiêu diệt đám phản tặc mới đúng chứ, nhìn như này giống như y và đám phản tặc trò chuyện rất vui vẻ.
Ngô Tỉnh Chi gật đầu nói:
- Phùng lão tướng quân làm như vậy quả thật giống như là sợ địch mà trốn tránh, nếu triều đình biết...
Trương Tam Hằng nghiêm mặt nói:
- Ta thân là quan viên triều đình tất nhiên không thể ngồi yên không quan tâm.
Ngô Tỉnh Chi cười cười, trong lòng vui mừng, nghĩ đến lời nhắn nhủ của Bùi Củ đại nhân, lần này cuối cùng đã tìm được lý do rồi. Mấy hôm trước Hoàng môn Thị lang Bùi Củ tự mình viết cho y một phong thư, ý tứ rất rõ ràng, chính là dặn dò Ngô Tỉnh Chi tìm một điểm yếu của Phùng Hiếu Từ. Bây giờ tấu chương đều do Bùi Củ và Ngu Thế Cơ xử lý, chỉ cần tấu chương Ngô Tỉnh Chi cáo tội Phùng Hiếu Từ đưa đến Giang Đô, Bùi Củ đương nhiên sẽ có cách để Hoàng đế nhìn thấy.
Tuy rằng y không biết giữa Phùng Hiếu Từ và Bùi Củ có hiềm khích lớn gì, nhưng y biết rõ một chuyện, ngay cả Phùng Hiếu Từ một tướng quân tam phẩm cũng không thể đấu lại được Bùi đại nhân được bệ hạ tín nhiệm nhất.
Y không phải không thương hại mà nghĩ đường đường là Hữu Hầu vệ tướng quân lại thân bại danh liệt có phải rất đáng thương hay không?
Chỉ có điều, thương hại thì thương hại, Ngô Tỉnh Chi vẫn làm tận chức trách quận thủ quận Đông Bình của mình. Hữu Hầu vệ tướng quân e sợ không dám chiến đấu lại còn cấu kết với thủ lĩnh đám tạo phản mưu đồ gây rối, đây chính là một chuyện lớn. Thân là một quan địa phương trung thành và tận tâm với Hoàng đế Đại Tuỳ, y không thể trơ mắt nhìn Phùng Hiếu Từ làm việc xấu như vậy.
- Chúng ta quay về.
Ngô Tỉnh Chi nhìn Trương Tam Hằng một cái nòi:
- Chọn lọc từ ngữ thế nào, ta và ngươi phải cẩn thận hơn nữa.
Trương Tam Hằng nói:
- Tất nhiên rồi, ai biết có thể bị đưa vào chỗ chết hay không? Nếu chẳng may không thể. . Chúng ta cũng không thể giết chết người chúng ta đắc tội.
Lúc y nói chuyện hơi cau mày, dường như là gặp phải một lựa chọn rất gian nan.
Phùng Hiếu Từ hạ lệnh cho binh lính hạ táng di thể, sau đó phái người nói với Lý Nhàn, sau này tất sẽ có một trận chiến, hôm nay niệm phần tình cảm người Yến Vân trại mang thi thể binh lính trả lại, cho nên sẽ không động binh đao. Lý Nhàn trả lời, ta ở Cự Dã Trạch đợi tướng quân giá đáo.
Thoạt nhìn thì chuyện kết thúc có chút vội vàng, nhưng quá trình xảy ra thì một chút cũng không quan trọng. Diệp Hoài Tụ lúc bắt đầu đã từng nói, phải xem hiệu quả sau này. Bây giờ đám hào kiệt giang hồ thanh danh hiển hách không hề để ý đến một Yến Vân trại ở Cự Dã Trạch, trận chiến này có thể nói là trận đánh thắng lợi đầu tiên với phủ binh trong ba năm qua. Trước đây bất kể là Vương Bạc, Cao Sĩ Đạt, Đậu Kiến Đức hay Trương Kim Xưng thanh danh hiển hách hay là Ngoã Cương trại phải cần gần một năm mới tiếng lành đồn xa, cũng chưa từng chính diện đánh bại phủ binh Đại Tuỳ trong chiến tranh.
Lý Nhàn lúc quay về lười không tiếp tục cưỡi ngựa đi đằng trước, mà là vào trong xe ngựa thoải mái của Diệp Hoài Tụ không biết xấu hổ đoạt lấy một chỗ.
- Ngươi đang nghĩ gì?
Diệp Hoài Tụ hỏi Lý Nhàn người không cho mình là người ngoài, sau đó nằm trên xe ngựa một bên gối đầu lên cánh tay một bên ăn hoa quả. Cắn một cái, nước trái cây chảy ra bên ngoài miệng hắn, Diệp Hoài Tụ khẽ nhíu mày tự nhiên cầm khăn tay, nâng lên cánh tay thon thả ngọc ngà lau lau khoé miệng Lý Nhàn.
- Tôi đang nghĩ, sau này có nên để Đại hắc mã kéo một chiếc xe hay không?
Lý Nhàn cười cười nói:
- Ở đây nằm thoải mái hơn.
Cũng không biết là cố ý hay là không có chủ ý, Diệp Hoài Tụ lau nước trái cây cho hắn, Lý Nhàn cũng không có phản ứng gì, vẫn nằm ở đó bộ dáng dương dương tự đắc.
- Ta nghĩ rằng sau khi ngươi mang di thể trả về, sẽ mượn cơ hội vơ vét ít lương thực hay tiền quay về.
Diệp Hoài Tụ thấp giọng nói.
- Tôi có vô sỉ như vậy sao?
Lý Nhàn nghiêm túc nói:
- Muốn đánh thì đánh quang minh chính đại, loại chuyện chiếm tiện nghi của người khác từ trước đến nay tôi đều không làm, ừ, cô hẳn phải rất hiểu tôi chứ?
Diệp Hoài tụ lườm hắn một cái chân thành nói:
- Ngươi không thể nghiêm túc một chút sao?
Lý Nhàn nhìn Diệp Hoài Tụ, dùng giọng điệu hoài nghi hỏi:
- Cô không biết?
Diệp Hoài Tụ bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, kiên trì trong chốc lát vẫn bại trận, nàng chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói:
- Làm như vậy có phải là có chút ác độc hay không?
Lý Nhàn lắc đầu, lại gật đầu một cái.
- Không chiến mà khuất phục được người khác, thì phải làm chút chuyện thất đức mới làm được. Binh bất yếm trá, binh bất yếm trá nha.
- Tại sao...
Diệp Hoài Tụ khẽ hỏi:
- Trong đầu ngươi nghĩ nhiều chuyện như vậy, không mệt mỏi sao? Với tuổi của ngươi, hình như tâm tư có chút quá u ám.
Lý Nhàn nhét miếng hoa quả cuối cùng vào miệng, lau khoé miệng, không nói gì.
Lá thư của Bùi Củ thật ra là xuất từ tay hắn.