Chương 271.2: Chia Binh Và Viện Binh.

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:32:24

- Lão La! Vương Bạc có chút tức giận : - Con người ngươi tại sao lại không quyết đoán vậy! Y nói khẽ với La Lại Tử: - Ngươi cho là ta không biết được tâm tư của Khâu Cơ hay sao? Mặc dù hắn và ngươi đều là những người đầu tiên theo ta khởi sự, nhưng từ sau khi ta cho hắn giữ chức đương gia của một trại thì lòng tham của hắn đã thay đổi, càng ngày càng lớn và mãnh liệt. Hắn chỉ hận một nỗi là không thể thay thế ta mà thôi. Ta làm sao có thể yên tâm giao một chuyện quan trọng này cho hứn làm? Còn về Bùi Lâm, hắn xuát thân từ thế gia, Bùi gia của hắn phái hắn đi theo ta, ta thực sự không thể an lòng. Ngươi cho rằng ta không đoán ra hay sao? Những thế gia đó nơi nào cũng đặt cược, lẽ nào những chuyện này có thể che mắt được người đời? Lão La, lòng ta sáng như gương, ta hiểu được ngươi vẫn là người trung thành với ta nhất! - Đại đương gia, người đều biết? La Lại Tử ngượng ngùng nói: - Thực ra ... Khâu Cơ đã đến tìm tôi không chỉ một lần, con người hắn ... Vương Bạc chau mày: - Nếu không phải nể tình nghĩa năm xưa, thì ta có thể bỏ qua cho hắn được? Nhưng dù gì thì chúng ta đều là huynh đệ đã cùng vào sinh ra tử với nhau, bảo ta ra tay với hắn, ta thực sự không đành lòng. Tiếp tục đợi thêm một thời gian nữa vậy, nếu nhưng hắn chịu tỉnh ngộ, hối lỗi thì chúng ta vẫn là huynh đệ sống chết có nhau như ngày xưa. - Đại đương gia thật là nhân nghĩa! La Lại Tử nói tiếp: - Khâu Cơ mưu mô, lòng lang dạ sói! Đêm ngày hôm trước, lúc đại đương gia phái tôi và Khâu Cơ gác đêm, tôi ngồi uống rượu trong lều của hắn ta, hắn đã nói với tôi rằng nếu lần nam chinh này mà thất bại thì uy danh của đại đương gia chắc chắn sẽ rơi xuống nghìn trượng. Hắn hẹn với tôi đến lúc đó sẽ cùng đứng lên phản ngài. Hắn nói chỉ cần tôi giúp hắn ngồi lên chiếc ghế đại đương gia thì tương lai sẽ cho tôi làm Tịnh Kiên Vương! Đại đương gia, ngài phải cẩn thận! Vương Bạc gật đầu đáp lại: - Ngươi yên tâm, trong lòng ta tự có tính toán! - Lão La, đừng có chần chừ nữa, lập tức dẫn theo binh mã của ngươi đến kho lương để lấy lương thảo, sáng mai hãy lên đường ngay! La Lại Tử gật đầu: - Đại đương gia yên tâm! Không lấy được Cự Dã Trạch thì tôi sẽ tự chặt đầu mình! Hai người nói chuyện với nhau một lúc nữa thì tách nhau ra, Vương Bạc đi chỉ huy công thành, còn La Lại Tử thì đi chỉnh đốn binh mã. Đợi sau khi Vương bạc đi rồi, La Lại Tử nhìn theo bóng lưng của y rồi cười lạnh lẩm bẩm: - Coi ta là tên ngốc à? Ngươi và Khâu Cơ đều không phải là người tốt. Các ngươi cứ đấu đá với nhau đi, nếu như ông đây đánh chiếm được Cự Dã Trạch thì còn phải nhìn sắc mặt của ngươi sao? Vương Bạc đi về phía trước, sắc mặt u ám. Vừa đi vừa suy nghĩ, xem ra mấy người huynh đệ ngày xưa đi theo y đều không thể giữ lại ai được nữa rồi, Khâu Cơ như vậy, La Lại Tử cũng không hơn, đợi đến khi lấy được quận Đông Bình, mấy ngươi đừng trách ta ra tay độc ác. Đường là do mình đi, không trách được ai! Y ngẩng đầu lên lớn tiếng phân phó: - Người đâu, đi thông báo cho Khâu đương gia, hôm nay nhất định phải tấn công được cửa đông, bằng không đừng trách ta hành sự theo quân pháp!... ... Từ sáng sớm đên buổi trưa, quân Tế Bắc đã đằng đẵng tấn công thành liên trong ba canh giờ, thi thể chất đống dưới chân thành Túc Thành đã cao hơn đầu người, từ trong những thi thể kia, máu chảy ra giống như một con sông nhỏ. Bên ngoài thành khắp nơi đều là thi thể, khắp nơi đều là tên lông vũ, từ xa nhìn lại mặt đất như là một cánh đồng lúa mạch. Có một số con chim cũng to gan bay xung quanh, chỉ đợi đám người miệng vẫn đòi chém đòi giết này tản đi. Trong đám thi thể kia, có người đã lạnh ngắt cứng đờ nhưng có người vẫn còn máu nóng trong cơ thể, ở trong mắt của đám chim kia thì không nghi ngờ gì nữa, những thi thể này chính là một bữa ăn ngon và thịnh soạn nhất của chúng. Hùng Khoát Hải đứng trên tường thành đã không còn nhớ rõ đây là lần công thành thứ mấy của quân Tế Bắc nữa rồi. Xem ra Vương Bạc lần này đã phát điên rồi, y rất muốn hạ được Túc Thành trong ngày hôm nay. - Đô úy! Một thân binh dưới trướng của y chạy đến nói khẽ: - Sau khi kiểm tra lại thì Hậu Thổ doanh của chúng ta bị hi sinh mất hơn 300 huynh đệ, bị thương mất hơn 200 người, số dân dũng trong Túc Thành đã anh dũng hi sinh là khoảng một ngàn người. Thân binh kia nhìn nhanh xuống phía dưới thành nói: - Nhưng ... số người chết và bị thương của quân Tế Bắc ít nhất cũng gấp chúng ta năm lần. Hùng Khoát Hải gật đầu nói: - Ngươi hãy đi xem xét, cơm canh đã đưa mang lên thành chưa? Chưa mang thì phải đi đốc thúc mau, không thể nào để cho các huynh đệ của ta bụng đói đánh trận được. Thân binh này đáp một tiếng rồi chạy về phía xa, còn Hùng Khoát Hải thì đảo mắt khắp lầu thành để tìm Lý Nhàn, may sao đúng lúc đó Lý Nhàn cũng đang đi về phía y. Hùng Khoát Hải vội vàng chạy lên nghênh đón. - Tướng quân, mấy cửa kia thế nào rồi? Hùng Khoát Hải hỏi. Lý Nhàn trả lời: - Ta đã đi quan sát cả bốn cổng thành, mặc dù sức tấn công vào mấy cửa kia đều rất ác liệt nhưng cửa đông của ngươi vẫn là ác liệt nhất. Cửa nam bên kia, quân Tế Bắc đã tấn công lên được tường thành, nhưng vẫn chưa tạo ra bất cứ nguy hiểm gì. Bên của ngươi, sao rồi, thương vong như thế nào? Hùng Khoát Hải đem số thương vong trình bày với Lý Nhàn một lượt rồi thở dài: - Trong quân doanh của Vương Bạc đúng là đã hết lương thực, nếu không thì tại sao chúng lại điên cuồng đến như vậy? Lý Nhàn gật đầu đáp lại: - Không sao, sau khi vượt qua mấy đợt tấn công buổi sáng, sĩ khí của quân Tế Bắc đã yếu đi nhiều rồi. Ngươi đã phát hiện ra chưa? Hắn đột nhiên hỏi một câu mà nội dung lại không có liên quan đến câu trước, nhưng Hùng Khoát Hải vẫn hiểu được: - Phát hiện ra rồi, có một cánh quân từ trong đại doanh của Vương Bạc đi ra phía ngoài theo hướng đông nam. Xem ra chắc không phải là chúng muốn đánh lén đâu? Có thể ... Cự Dã Trạch? Lý Nhàn gật gật đầu: - Đánh lén cũng không thành vấn đề, ta chính là muốn y đem binh mã phân chia ra như vậy! Đúng lúc đó, ba vạn quận binh Tề quận của thông thủ Tề quận Trương Tu Đà đã tiến đến cách Túc Thành chưa đầy trăm dặm, nếu như tăng tốc thì muộn nhất ngày hôm sau là đến nơi. La Sĩ Tín có chút vội vàng quay đầu lại nhìn đội quân đang hành quân mà than thở: - Đệ đã nói rồi, cho đệ dẫn kỵ binh đi trước, đi như thế này có phải là quá chậm hay không! Tần Quỳnh an ủi: - Sĩ Tín, đệ không cần phải nóng lòng. Kỵ binh của chúng ta quá ít, cho dù đệ mang binh đi trước thì cũng có thể làm được gì? Đừng vội! muộn nhất là chiều ngày mai chúng ta sẽ đến được Túc Thành! La Sĩ Tín thở dài: - Tình hình chiến trận thiên biến vạn hóa, một canh giờ nữa thì không biết là có những thay đổi như thế nào, hai ngày ... ai mà biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không? Tần Quỳnh mỉm cười đáp lại: - Đệ không tin tưởng người huynh đệ kia của đệ à? La Sĩ Tín ngẩn ra, lắc lắc đầu: - Hắn á, nhìn bề ngoài thì có vẻ bình tĩnh đó, nếu không bị ép đến mức phát khùng lên thì còn điên hơn cả điên! Ai mà biết được khi hắn bị Vương Bạc vây hãm, sẽ làm ra những chuyện điên cuồng gì nữa?