Chương 243.1: Quan Phụ Mẫu

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:31:37

. "Cá một con, thịt một cân, hạnh xanh một trăm quả, hoành đao một thanh, quan tài một cỗ", ý nghĩa của chúng là những người hút máu ăn xương lão bách tính thì đều phải giết. Lý Phiêu Nhiên nghe được tiếng hét đầy phẫn nộ nhưng không có chút sinh khí của Ngô Tỉnh Chi thì không thấy ngạc nhiên và càng không có phản ứng gì, hơn nữa y còn đưa hai tay ra, làm điệu bộ như thể: " đến mà bắt ta đi!". Y vẫn giữ nguyên điệu cười ha ha đó, cộng thêm với đôi lông mày đáng ghét càng khiến cho Ngô Tỉnh Chi càng tức giận hơn. - Bắt hắn lại! Bắt hắn lại! Không cần thẩm vấn gì, hết lôi ra trực tiếp xử trảm luôn! Ông ta giận dữ la hét. - Đợi một chút! Bùi Thế Sinh vội vàng ngăn Ngô Tỉnh Chi và ghé sát tai nói khẽ với ông ta: - Đại nhân bớt giận, nếu như vì giết tên sơn tặc này mà dẫn đến chuyện Yến Vân Trại Cự Dã Trạch tới đây báo thù thì chẳng phải là mất nhiều hơn được sao? Đại nhân xin hãy nhẫn nhịn một chút, đợi phủ binh của triều đình đông chinh quay về, đại nhân hãy dâng thư lên triều đình mời binh về tiêu diệt bọn chúng. Sau này tự khắc sẽ có cơ hội báo thù. - Ta còn phải sợ Yến Vân Trại hay sao? Ngô Tỉnh Chi thấp giọng trả lời. - Đại nhân người xem, tên tặc này không kiêu căng cũng không giận dữ, đại nhân hạ lệnh bắt hắn nhưng hắn cũng không tỏ ra sợ hãi. Hơn nữa trông bộ dạng của hắn cứ như thể hắn rất hi vọng đại nhân đến bắt hắn. Ta thấy trong chuyện này ắt là có ẩn tình. - Ý của ngươi là ... Ngô Tỉnh Chi biến sắc, nói khẽ: - Đây chính là kế sách của sơn tặc Yến Vân Trại, nhằm làm bản quan tức giận sau đó ... Nếu như ta mắc lừa bọn chúng, giết chết tên này, binh mã của Yến Vân Trại sẽ lấy lí do này để tấn công thành? Bùi Thế Sinh đáp lại: - Chắc chắn 10 phần! Sơn tặc của Yến Vân Trại nhất định là muốn thử đại nhân. Khi trước, hắn mới đến Vận Thành cướp đi của chúng ta bao nhiêu là lương thực và tiền bạc như vậy, về lý mà nói thì cái tên Lý đại đương gia đó dù có tham lam đến mấy thì cũng không thể nào trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy lại muốn tấn công Vận Thành của chúng ta lần nữa. Tôi cảm thấy trong chuyện này nhất định là có âm mưu gì đó ... Liệu có liên quan đến Hữu Hầu vệ hay không? - Hữu Hầu vệ? Ngô Tỉnh Chi lẩm bẩm vài lần thì đột nhiên hiểu ra: - Triều đình phái Hữu Hầu vệ tướng quân Phùng Hiếu Từ đến tiêu diệt Yến Vân Trại, kết quả là không những không tiêu diệt được Yến Vân Trại mà đến Phùng Hiếu Từ cũng phải bỏ mạng. Lẽ nào tên Lý đại đương gia đó vì chuyện chúng ta tiếp viện lương thực cho Hữu Hầu vệ mà tức giận? - Đại nhân anh minh! Bùi Thế Sinh nói tiếp: - Ngàn lần vạn lần, chúng ta không thể mắc lừa bọn chúng được. Những lời như thế này hoặc là cả thành Vận Thành sẽ bị sơn tặc của Yến Vân Trại san bằng, lẽ nào đại nhân đã quên cỗ máy ném đá đầy uy lực ngày hôm đó rồi ư? Cổng thành của Vận Thành chúng ta không thể chống lại được mấy lần tấn công đó đâu. Hiện tại đại quân triều đình đang tiến hành đông chinh lần thứ 3, chỉ dựa vào quận binh của quận Đông Bình thì nhất định sẽ không chống cự được đám sơn tặc đó. Theo như tôi thấy, đại nhân vẫn nên chịu thiệt thòi một chút, cố gắng nhẫn nhịn để được sóng yên biển lặng. Ngô Tỉnh Chi than thở rồi nghiêm nghị nói: - Nếu có thể bảo vệ được Vận Thành, bảo vệ được mấy vạn dân chúng trong Vận Thành thì vinh nhục nhất thời của ta có là gì? Bùi Thế Sinh nhìn vẻ mặt giống như sắp đến ngày tận thế của Ngô Tỉnh Chi mà không nén được tiếng thở dài, trong lòng thầm nghĩ: "Nếu không phải là không muốn chết chung với ngài thì tôi không hơi sức đâu mà đi khuyên can ngài, rõ ràng là một người không có lương tâm thì hà tất gì phải cố ra vẻ ta đây là vì nước vì dân?" Ngô Tỉnh Chi ngẩng đầu, khoát tay ra hiệu cho đám quận binh lùi xuống, rồi nói với Lý Phiêu Nhiên: - Người của Yến Vân Trại các ngươi dù có thế nào thì cũng trọng nghĩa khí, sao có thể lật lọng? Hôm nay ta không giết ngươi, không phải vì ta sợ Yến Vân Trại của các ngươi, mà là ta đường đường là một mệnh quan của triều đình, đương nhiên phải tuân theo pháp luật, cứ cho là ta muốn giết ngươi thì đầu tiên cũng phải định tội rồi gửi công văn lên cho Hình bộ. - Phủ quan đại nhân thật là khí phách! Lý Phiêu Nhiên cười nói: - Trước khi ta xuống núi, tướng quân đã nói với ta, phủ quan đại nhân là một người đại nghĩa, đương nhiên sẽ không làm hại ta. Nhưng tướng quân còn nói thêm, nếu như lần này, ta vì mang lễ vật đến chúc thọ cho phủ quân đại nhân mà xảy ra bất cứ chuyện gì , thì tướng quân nhất định sẽ đòi lại công đạo cho ta! Quả nhiên! Ngô Tỉnh Chi cười lạnh trong lòng, người của Yến Vân Trại quả nhiên là cố ý đến khiêu khích mình. Xem ra chuyện hôm nay đúng là có liên quan đến chuyện quận Đông Bình tiếp viện cho Hữu Hầu vệ, chỉ có điều là nên làm thế nào để mở cái nút này ra đây? - Tướng quân vốn định đích thân đến đây chúc thọ phủ quân đại nhân, chỉ là tướng quân hành quân thì không được nhanh như đoàn người của chúng tôi, nhưng nếu như không xảy ra chuyện gì thì ngày mai tướng quân sẽ đến đây. - Rốt cuộc là ngươi muốn gì? Vừa mới nghe thấy chuyện sáng mai binh mã của Yến Vân Trại sẽ tới Vận Thành, sắc mặt của Ngô Tỉnh Chi liền biến đổi. - Hôm nay, ta chỉ phụng mệnh đến đây chúc thọ phủ quân đại nhân mà thôi, còn về chuyện tướng quân nhà ta muốn gì thì ta thực sự không biết. Sáng mai là tướng quân đến Vận Thành, đến lúc đó tự nhiên ngài sẽ hiểu thôi. Lý Phiêu Nhiên cười ha hả hỏi lại: - Còn muốn bắt ta không? Không bắt thì ta đi đây. Ngô Tỉnh Chi không nói gì cả, Trương Tam Hằng cũng không dám tự ý làm liều cho nên cả phòng khách tự nhiên im lặng. Lý Phiêu Nhiên cười ha ha, quay người bước ta ngoài: - Tướng quân nhà ta nói không sai, cứ cho là khiến ngài tức đến muốn chết thì ngài cũng sẽ không dám làm gì. Bởi vì ngài sợ, ngài sợ giết ta rồi thì sẽ chọc giận Yến Vân Trại, dẫn tới đại họa đại sát cho Vận Thành. Lý Phiêu Nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn Ngô Tỉnh Chi rồi cười: - Mấy người làm quan các ngươi, ai ai cũng tự cho mình là thông minh, nhưng thực chất chỉ là một đám đầu to óc bé mà thôi! Y chỉ thẳng vào mặt Ngô Tỉnh Chi và nói: - Hôm nay ta đến đây chính là cố ý chơi ngươi, ngươi cho rằng chuyện ngươi tiếp viện cho Hữu Hầu vệ sẽ kết thúc một cách dễ dàng như vậy sao? Cho nên mới nói ngài ngu ngốc, bởi vì ngươi cho rằng giết chết ta thì sẽ chọc giận đến tướng quân nhà ta, rồi sẽ gây ra một đại họa. Nhưng sao ngươi không thử động não chút đi, nếu tướng quân nhà ta muốn chiếm lấy Vận Thành thì cần phải tốn công phí sức tìm một cái cớ hay sao? - Cần ư? Hai chữ này giống như sét đánh ngang tai. Lý Phiêu Nhiên cười cười: - Cáo từ, không cần tiễn!