Chương 225. 1: Đúng Là Không Phải Chuyện Người Làm.

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:31:13

- - Trên thực tế thì trong kho của quận Đông Bình không thiếu tiền cũng không thiếu lương thực. Số lượng thực trong kho đó nếu mà đem phân phát cho người dân tị nạn trong Vận Thành thì đủ để họ ăn trong hai năm, nhưng tất cả dân tị nạn trong thành từ lâu đã bị Ngô Tỉnh Chi hạ lệnh đuổi ra khỏi thành, y lấy lí do là lương thực không đủ, không có cách nào để nuôi họ. Những người dân khốn khổ đó không biết giờ đây đang lang thanh vất vưởng nơi nào hay là đã chết đói cũng nên, mà cũng có thể đã trở thành tặc, còn số lượng thực kia hôm nay lại rơi vào tay của một đám sơn tặc khác. Lần này tới Vận Thành không phải dùng tới binh đao mà vẫn có thể dễ dàng lấy được mấy chục vạn quan tiền và mấy vạn thạch lương thảo đúng là họ đã được bội thu, hơn nữa căn cứ vào tin tức của Phi Hổ Mật Điệp báo cáo về Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng đã hạ lệnh cho Hữu hầu vệ tướng quân Phùng Hiếu Từ thống lĩnh hàng vạn binh mã vượt qua Nghi Thủy, mười ngày nữa sẽ đến được quận Đông Bình. Đây chính là kẻ địch mạnh nhất mà Yến Vân Trại từ khi lập trại tới nay phải đối mặt, là một đội quân tinh nhuệ dưới sự thống lĩnh của một danh tướng có tài. Giao chiến với một đối thủ mạnh như vậy, mặc dù là binh mã của Yến Vân Trại chiếm ưu thế, nhưng cứ cho là có ưu thế về địa hình nhưng nếu như không cẩn thận có thể vạn kiếp bất phục. Phùng Hiếu Từ là một danh tướng đương thời, danh tiếng của người này có quan hệ chặt chẽ với những chiến tích oai hùng của ông ta, từ những năm Khai Hoàng ông ta đã thống lĩnh đại quân chinh chiến nhưng rất ít khi bị thất bại. Mang theo lương thảo và một khoản tiền khá lớn, Lý Nhàn thống lĩnh hơn hai vạn binh lính của bốn doanh trở về Cự Dã Trạch. Quận thủ quận Đông Bình Ngô Tỉnh Chi hận một nỗi là không thể đánh chiêng gõ trống tiền đám người Lý Nhàn. Lúc nhìn thấy binh mã của Yến Vân Trại rút lui chầm chậm như thủy triều, y như hít được không khí, sinh lực hồi phục đang đứng trên tường thành bỗng cười ha hả như người điên. Lúc trước y sợ mất mật cũng là vì cái máy ném đá khổng lồ và uy lực kia. Bây giờ thì Ngô Tỉnh Chi đã hiểu, Trương Kim Xưng dễ dàng rút lui là vì y không nắm chắc được khả năng đánh hạ được Vận Thành, trong tay không có vũ khí công thành thì cứ cho là công phá được thành nhưng chắc chắn quân đội của y cũng bị tổn thất nặng nề, cho nên chỉ cần đưa tiền và xuất lương thực là y chịu rút lui. Nhưng Yến Vân Trại không giống như vậy, chúng thực sự có thể công thành trong một khoảng thời gian ngắn, chỉ cần phá được thành, đám sơn tặc hung hăng đó nói không chừng sẽ đại khai sát giới, mà đứng mũi chịu sào tất nhiên tất nhiên là quận thủ quận Đông Bình Ngô đại nhân y rồi, tiếp theo đó sẽ là người nhà quan viên và các phú hộ khác trong thành. Nhưng có một chuyện mà y không biết, đó là thực chất ngày hôm nay Yến Vân Trại chỉ có duy nhất một chiếc máy ném đá. Cho nên mặc dù y rất đau lòng khi lương thực trong kho bị vận chuyển sạch sẽ và bản thân bị móc không ít tiền để mua lấy sự bình yên, nhưng nhìn thấy binh mã của Yến Vân Trại rút lui thì Ngô Tỉnh Chi lại có thể đàng hoàng thở một hơi dài. - Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân. Trương Tam Hằng không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh y, mặt mày tươi tỉnh nói với y: - Đại nhân thống lĩnh quân dân Vận Thành ta đã thành công đẩy lùi được đám sơn tặc Cự Dã Trạch, bảo hộ quận thành, bảo vệ sự an nguy của dân chúng, công lao và những hi sinh của ngài nếu mà tâu lên với triều đình, Bệ hạ nhất định sẽ rất vui mừng và tán dương ngài. Tôi định tận tay viết một bức tấu chương báo cáo với triều đình về công trạng của đại nhân, quận Đông Bình có đại nhân, bách tính không phải lo lắng, muộn phiền! Ngô Tỉnh Chi được thần binh đỡ đứng dậy, chắp tay nới với Trương Tam Hằng: - Đâu có, ta chỉ là làm tròn bổn phận của một thần tử mà thôi, vì Bệ hạ mà gắng sức thì có công lao gì? Hơn nữa Trường đại nhân là quận thừa của bản quận, lần đánh tan sơn tặc Cự Dã Trạch là thành quả của Trường đại nhân đích thân thống lĩnh quận bình anh dũng giết giặc, ta đây làm sao dám tranh công? Ta cũng định tấu lên triều đình báo cáo công trạng của Trường đại nhân! Hai người nhìn nhau cũng cười, nhưng trong lòng lại thầm than rằng toàn là một lũ nhát chết, chỉ biết trốn tránh để thoát thân. Đại quân trở về Cự Dã Trạch nhưng vẻ mặt của Vương Khải Niên lại không vui: - Tướng quân, tại sao lại dễ dàng tha cho đám cấu quan đó? Thuộc hạ định là sẽ đánh cho chúng một trận nhớ đời, nếu như có một ngày lại được vây thành, thuộc hạ xin thề là sẽ nhất định mang về ít nhất 5 vạn quan Nhục Hảo. Lý Nhàn khoát khoát tay áo và nói: - Nếu như không phải là vì chuyện của thủy quân thì ta sẽ không bao giờ thống lĩnh đại quân đến uy hiếp quan viên của Vận Thành. Dù sao thì bây giờ Dương Nghĩa Thần đang nhăm nhe ở phía bắc sông Hoàng Hà, mặc dù y vẫn còn kiêng dè Yến Vân Trại của chúng ta nên mới chưa dám xuôi nam nhưng nếu sau khi triều đình biết chúng ta tấn công quận huyện mà tạo áp lực cho Dương Nghĩa Thần thì y cũng sẽ không ngại gì mà trở thành kẻ thù của chúng ta. Hơn nữa bây giờ, Phùng Hiệu Từ đã thống lĩnh phủ binh của Hữu hầu vệ đang thăng tiến tới quận Đông Bình, nếu như ông ta và Dương Nghĩa Thần liên thủ lại với nhau thì cuộc chiến này sẽ khó khăn cho chúng ta. Vương Khải Niên vẫn chưa hài lòng lắm: - Đợi đến khi đánh bại Phùng Hiếu Từ, chúng ta nhất định sẽ bao vây Vạn Thành lần nữa, lần sau nếu như tôi còn không ép Ngô Tỉnh Chi đến mức chỉ ngay cả cái quần lót cũng không còn thì tôi quyết định sẽ không dùng tay. Thiết Lão Lang cười lớn xem vào: - Lão Vương à, huynh cần chiếc quần trong của tên cầu quan Ngô Tỉnh Chi làm gì? Lẽ nào đô úy Truy Trọng doanh nhà huynh có sở thích sưu tầm tất cả hàng hóa? Đến cái quần trong cũng không bỏ qua? - Cái này . . . Vương Khải Niên mặt đỏ lên ngượng ngùng cười nói: - Ta chỉ là đang lấy ví dụ thôi, lấy ví dụ huynh hiểu không? Lạc Phó cũng phụ họa theo: - Đây chính là nhờ tướng quân của chúng ta biết trọng dụng người tài, giao Truy Trọng doanh cho lão Vương là thích hợp nhất, nếu như giao cho người khác thì chúng ta sẽ không thể nào yên tâm được. Lão Vương trong Truy Trọng doanh Yến Vân Trại của chúng ta cần cái gì có cái gì. Lão Thiết, sau này nếu như huynh không có quần trong để thay thì hãy trực tiếp đến tìm Lão Vương đây để nhận nha! Thiết Lão Lang trừng mắt nhìn Lạc Phó một cái rồi nói: - Đang nói lão Vương, tại sao người lại lấy ta ra làm trò đùa? Lạc Phó vội vàng sửa lại: - Ta nhận lỗi, được chưa? Đồ dùng tồn kho của Lão Vương là huynh ấy để dành cho bản thân dùng, người có muốn người ta chưa chắc đã cho . Vương Khải Niên thở dài nói: - Ta không quen mấy người! Ta không quen mấy người! Cả đội quân lên đường trở về Cự Dã Trạch, lần này không những bội thu mà còn không tổn thất một binh một tốt nào cả, ai ai cũng vui mừng phấn khởi. Còn quan viên trong Vận Thành mặc dù phải bỏ ra không ít tiền để bảo vệ cái mạng nhưng nói chung là cả hai đều vui vẻ. Sau khi trở về Cự Dã Trạch Lý Nhàn liền triệu tập tất cả các thủ lĩnh cùng nhau uống rượu ăn mừng, còn Trương Tam Hằng cũng đặc biệt sắp xếp một bàn rượu thịt ăn mừng chiến công của Ngô Tỉnh Chi. Sau khi trở về Cự Dã Trạch, mặc dù Lý Nhàn vẫn tươi cười vui vẻ nhưng Diệp Hoài Tụ vẫn có thể cảm nhận được những lo lắng, âu sầu ấn sâu sau đôi lông mày của hắn. Đợi sau khi tiệc rượu tàn, nàng rủ Âu Tư Thanh Thanh đứng đợi hắn ở cửa. đêm nay, Lý Nhàn cũng uống sau mèn, cũng không biết là hắn vui thật là hay là trong lòng hắn có nỗi ưu phiền mà người khác không thấy được. Đợi mọi người giải tán, Lý Nhàn tiễn khách xong, Âu Tư Thanh Thanh vội vàng chạy lên trước đỡ lấy Lý Nhàn đang trong tình trạng chân nam đá chân xiêu, trông bộ dạng lúc này của hắn như sắp nôn ngay ra vậy, cô nhẹ nhàng mắng yêu: - Sao huynh lại uống nhiều như thế này, cứ cho là tửu lượng của huynh tốt đi thì cũng không nên làm hại đến bản thân. Lý Nhàn cười cười với Âu Tư Thanh Thanh nhưng lại không nói gì. Hai người mới đi được vài bước, Lý Nhàn không chịu đựng được nữa, đẩy tay của Âu Tư Thanh Thanh ra, ngồi sụp xuống bên đường nên lấy nôn để. - Tỷ tỷ, tỷ thông minh nhất, An Chi làm sao vậy? Từ trước tới giờ muội chưa bao giờ nhìn thấy huynh ấy khổ sở như vậy.