Chương 278: Rượu Tuyệt Tình, Người Có Tình..

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:32:35

Từ Thế Tích hiểu câu nói kia của Lý Nhàn là có ý gì, đây cũng là chuyện y lo lắng nhất. Thời gian Lý Mật ở Ngoã Cương trại càng lâu, sẽ càng có ảnh hưởng lớn đối với đám người Địch Nhượng. Mình rõ ràng đã tự tay viết một phong thư gửi về, báo cho Địch Nhượng tuyệt đối không được tấn công Yến Vân trại, nhưng Địch Nhượng vẫn dẫn theo nhân mã Ngoã Cương trại đến đây. Trên thực tế, Từ Thế Tích đoán được Địch Nhượng sẽ suất quân để bức Lý Nhàn thả mình ra, nhưng đó không phải là sự xuất binh không còn đường sống quay về. Bây giờ Lý Mật đã đến, mục đích Địch Nhượng xuất binh đã không còn đơn thuần là muốn cứu mình ra nữa. Trong mắt người khác, Lý Mật là một người đứng trên thần đàn. Người mang danh chân mệnh thiên tử không biết đã hù doạ được bao nhiêu người, Tri Thế Lang Vương Bạc là những ví dụ gần đây nhất. Bắt đầu từ Dương Huyền Cảm, những người được Lý Mật hỗ trợ bày mưu tính kế không có bất cứ một ai có kết quả tốt. Người đã chết tuyệt đối không phải chỉ một người là Dương Huyền Cảm, mà Lý Mật lại vẫn còn sống vui vẻ đến tận ngày hôm nay. Điểm này, Từ Thế Tích vô cùng thấu đáo. Bởi vì từ nhỏ y đã được Từ gia bồi dưỡng, lập chí làm một người siêu việt vượt qua đám con cháu quý tộc. Lý Mật cũng được, Hàn Thế Ngạc cũng tốt, đám con cháu quý tộc này vang danh thiên hạ, Từ Thế tích vẫn muốn có một cơ hội đánh bại đánh tài tử danh tiếng lớn mọi người đều biết. Cho nên, sự quan tâm của y đối với Lý Mật tuyệt đối không phải người bình thường có thể so sánh. Từ lúc Lý Mật cưỡi trâu treo sừng độc sách va phải sở công Dương Tố, Từ Thế Tích vẫn luôn cẩn thận quan sát người này. Y sẽ không ngốc đến mức tin rằng Lý Mật đọc sách chăm chú đến mức va phải đội bảo vệ Sở công Dương Tố là chuyện vô ý, gia tài của Lý Mật quá lớn, lại là hậu nhân danh môn, nếu không có mục đích sao gã có thể đi cưỡi trâu? Cho dù là muốn tìm nơi để đọc sách cũng sao phải đi cưỡi trâu, sao lại trùng hợp đến mức va phải đội ngũ của Dương Tố? Trên thực tế, cũng chính vì chuyện này mà Lý Mật được Sở công Dương Tố tán thưởng, đề cử cho Đại Nghiệp Hoàng đế Dương Quảng. Đáng tiếc, Dương Quảng cũng không trọng dụng ã. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì gã họ Lý. Sau đó nữa, bởi vì bài ca dao Đào lý tử, Lý Mật lẩn trốn khỏi Đông đô gia nhập vào dưới trướng Dương Huyền Cảm. Gã nghĩ ra cho Dương Huyền Cảm ba kế sách thượng trung hạ truyền khắp toàn nước Đại Tuỳ, dưới góc nhìn của Từ Thế Tích lại trăm ngàn chỗ sơ hở. Trong mắt Từ Thế Tích, Lý Mật chẳng qua chỉ là một tên tiểu nhân thích mưu toan ngấm ngầm mà thôi. Mà Từ Thế Tích, tôn sùng chính là đường đường chính chính, đường đường chính chính đánh bại kẻ thù. Y biết mình chán ghét Lý Mật, nhưng Từ Thế Tích cho dù thế nào cũng không nghĩ ra, sao Lý Nhàn biết mình không hề thích Lý Mật chút nào? Nhưng Lý Nhàn nói không sai chút nào, thời gian Lý Mật ở Ngoã Cương càng dài, đối với mình càng bất lợi. Lấy lần này làm ví dụ, Lý Mật giật dây Địch Nhượng xuất binh, binh lực Ngoã Cương trại toàn bộ xuất phát, lúc này cho dù mình quay về cũng rất khó khuyên Địch Nhượng lui binh thành công, chuyện sỉ nhục như vậy Địch Nhượng khó có thể nhẫn nhịn, đám người Đơn Hùng Tín cũng không nhẫn nhịn được, toàn bộ nhân mã Ngoã Cương trại cũng không nhẫn nhịn được. Cái này lại chính là Lý Nhàn rõ ràng đã sớm biết người đứng sau giật dây là Lý Mật nhưng vẫn đợi tận đến trước khi quyết chiến với Vương Bạc mới nói cho y nguyên nhân. Lý Nhàn chính là kẻ đứng đầu khiến cho Ngoã Cương trại xảy ra chia rẽ. Có người đứng về phía mình tất có người đứng về phía Lý Mật. Con nữa, người như Địch Nhượng, Từ Thế Tích hiểu rất rõ. Dựa vào tính cách của Địch Nhượng, Lý Mật chỉ dựa vào tên tuổi của gã liền có thể trở thành khách quý của Ngoã Cương trại. Còn nữa nếu có Lý Mật mỹ danh đệ nhất thiên hạ danh sĩ này bày mưu tính kế cho Địch Nhượng thì... , Địch Nhượng tất nhiên sẽ không đạp lên mặt mũi của Lý Mật. Y thân là Đại đương gia, nếu đã hạ lệnh tấn công Yến Vân trại, bản thân mình quay về khuyên nhủ cũng chính là đạp lên thể diện của Địch Nhượng, việc này khiến y làm sao có thể ăn nói trước mặt người Ngoã Cương trại và Lý Mật đây? Cho nên, Từ Thế Tích hiểu rõ, tuy rằng y vẫn chưa từng gặp Lý Mật nhưng cũng đã thua một bậc rồi. Dọc theo đường đi, Từ Thế Tích đều trầm tư, làm thế nào mới vừa khiến đám Địch Nhượng không mất thể diện vừa có thể tạm thời không chiến tranh với Yến Vân trại. Đây đúng là một vấn đề khó khăn, vô cùng khó khăn. Từ Túc thành đi đến Vận Thành, Từ Thế Tích vẫn chưa nghĩ ra cách nào hay. Mà lúc đang đi ngang qua Vận thành, y có chút ảo não có chút vui mừng phát hiện, người nào đó không ngờ đưa tới một phần đại lễ cho chính mình. Lễ vật này rất đặc biệt, là một đoàn người. Trong đình tiễn khách cách cửa bắc Vận thành ba dặm, tên như ý nghĩa, cái đình nhỏ bình thường lại có chút rách nát này vốn là nơi đưa tiễn bạn bè. Cái loại đình như này gần như bên ngoài thành nào cũng có. Đình tiễn khách, chủ nhân sau khi tiễn khách đến đây liền vẫy tay chào từ biệt. Tục ngữ có câu tiễn người ngàn dặm cuối cùng cũng phải phân ly, ngàn dặm thì không có mấy người có thể tiễn được, cho dù là đưa đến đình hóng mát cách đó ba dặm, cũng không có bao nhiêu người có thể tiễn khách xa như vậy. Đình này mấy năm trước còn có người chuyên phụ trách tu sửa, nhưng từ năm Đại Nghiệp thứ sáu Trương Kim Xưng chiếm Cự Dã Trạch tạo phản, đình này liền bị bỏ hoang rồi, đừng nói đến có người đến tu sửa, cho dù có người đi qua chỗ này cũng đi rất vội vàng. Sau lại trở thành nơi đám ăn mày tránh bão tuyết, nhưng hôm nay, đám ăn mày vốn tụ tập ở đây lại không thấy nữa rồi. Không có ăn mày, nhưng lại có một tuyệt sắc giai nhân. Trong chòi nghỉ mát tan hoang, một nữ tử mặc váy dài trắng an tĩnh ngồi trên mặt ghế đá đã được chà lau sạch sẽ, tay ôm cằm, rất nghiêm túc chuyên chú nhìn tàn cục đang bày trên bàn đá. Cho dù nhìn trực diện hay nhìn nghiêng, mặt mũi và dáng người của nàng đều tinh xảo mê người giống nhau. Có lẽ bởi vì một năm nay tính tình có sự thay đổi lại thêm trải qua mưa móc làm dịu, nàng thoạt nhìn còn kiều diễm mỹ lệ hơn trước đây. Thói quen một mình một chỗ thích ngồi đối mặt với một bàn tàn cục của nàng vẫn không thay đổi, chỉ có điều, người xem bàn cờ đó đã thay đổi. Trên bàn đá của đình hóng mát, một bàn cờ, một bầu rượu, hai chén rượu. Từ lúc nàng ngồi xuống đi hai nước cờ xong, một giọt rượu cũng không động, nhưng lại uống vài ngụm nước trong. Trên đường ngoài đình hóng mát, hơn trăm đại hán áo đen đứng nghiêm nghị, trên tay mỗi người đều có một cái khoan sắt vô cùng sắc bén màu đen. Khoan sắt dài một thước có ba rãnh, nếu đâm vào trong người dù không phải vết thương trí mạng nhưng chỉ sợ không ngừng chảy máu. Người thiết kế cái khoan sắt này đúng là thiếu niên diện mạo thanh tú kia, hắn dĩ nhiên sẽ không nói dao găm đời sau không khác cái này cho lắm. Giữa hai hàng đại hán áo đen, chính là mười mấy người đàn ông bị trói quỳ ở trên đường, đa phần đều cúi đầu ủ rũ, cũng không biết bọn họ đã quỳ ở đây bao lâu, có người thân mình đã bắt đầu lay động, có người tâm trí không kiên định đã ngã ra mặt đất thở dốc, có người vẫn hung hăng cắn răng quỳ thẳng thân mình, chỉ là bọn họ lại không đứng lên được thôi, bởi vì trong mười mấy người đang quỳ này đều là những người âm tàn ác độc kiên cường, cũng đã bị cắt đứt gân chân khoét xương bánh chè rồi. Đại hán mặc áo đen cũng không quan tâm đến đám người đang quỳ này, ngã thì ngã, quỳ thì quỳ, nếu có người nào lớn tiếng ảnh hưởng đến bạch y nữ tử đang nghỉ ngơi trong chòi, sẽ có đại hán áo đen tiến lên dùng bảng gỗ đặc chế hung hăng đánh năm sáu đến mười cái vào mặt người kêu to đó. Đến tận khi môi bị rách nát răng bị đánh rụng không kêu được nữa thì đại hán áo đen mới im lặng đứng dậy quay về hàng. Cũng không biết bao lâu, nữ tử trong chòi nghỉ mát làm động tác giãn thân thể, đứng lên đi ra bên ngoài đình hóng mát nhìn nhìn. Đúng vào lúc này, một kị binh chạy như bay về hướng này. Bạch y nữ tử chính là Diệp Hoài Tụ, mà nhóm đại hán áo đen này đều là hộ vệ được chọn lọc kĩ càng từ Phi Hổ Mật Điệp. Mật điệp chạy cưỡi ngựa chạy tới chỗ cách đó hai mươi mét thì dừng lại, xuống ngựa bước nhanh đến ôm quyền nói: - Đại đương đầu, người đang đến, một chút nữa sẽ đến nơi. Diệp Hoài Tụ gật gật đầu, chỉ chỉ vào bầu rượu trên bàn trong đình hóng mát nói: - Mang lại đây. Có mật điệp đi qua, mang hai chén rượu và bầu rượu bưng tới đứng sau lưng Diệp Hoài Tụ. Không bao lâu sau, trên đường ở phía xa xa khói bụi bốc lên, hơn trăm người cưỡi ngựa từ từ giảm tốc độ. Nam tử trẻ tuổi cầm đầu là Từ Thế Tích đang nhìn Diệp Hoài Tụ nhíu nhíu mày. Y nhảy xuống khỏi chiến mã, phủi bụi đất trên người đi rồi đi qua ôm quyền nói: - Bái kiến Diệp đại gia. Diệp Hoài Tụ mỉm cười đáp lễ: - Bái kiến Từ quân sư, Trình tướng quân. - Cô cố ý đợi chúng ta ở đây? Từ Thế Tích hỏi. Diệp Hoài Tụ gật đầu mỉm cười nói: - Tướng quân nhà ta dùng bồ câu đưa tin tới, nói Từ quân sư phải quay về Ngoã Cương trại bảo ta chuẩn bị một phần đại lễ để đưa tiễn. Tính toán quân sư chắc sắp đến Vận thành, cho nên liền chờ ở đây. Tướng quân nói, quân sư quay về chắc sẽ có vấn đề khó giải quyết, nên cố ý chuẩn bị một phần đại lễ để chia sẻ lo lắng với quân sư. - Lễ vật? Từ Thế Tích nhìn đám người quỳ trên mặt đất cau mày nói: - Những người này? Là ai? Diệp Hoài tụ chậm rãi nói: - Những người này, là người của Lý Mật. - Cũng là người hành thích ngươi, bọn chúng không biết quân sư theo tướng quân nhà ta đi Túc thành, nên khi lẻn vào huyện nha ở Vận thành liền bị người của ta bắt được tra khảo ra sự thực. Nếu quân sư mang chúng quay về Ngoã Cương trại... nói không chừng có chỗ dùng đến. Từ Thế Tích biến sắc, lập tức thoải mái cười nói: - Đúng là giúp người khi gặp nạn. Diệp Hoài Tụ nhận lấy khay trong tay mật điệp cười nói: - Tướng quân nhà ta còn nói, phải mời ngài và Trình tướng quân uống một chén rượu. Từ Thế Tích nhìn bình rượu kia một lúc lâu, thở dài nói: - Không uống. Nói xong, xoay người lại. Trình Tri Tiết cũng không rõ cho nên cười áy náy với Diệp Hoài Tụ, bước nhanh đuổi theo Từ Thế Tích hỏi vì sao không uống. Từ Thế Tích chỉ dặn dò mang theo đám thích khách này lập tức lên đường, không nói tiếp một câu nào nữa, thậm chí cũng không nói một câu cáo từ với Diệp Hoài Tụ. Cũng không biết vì sao, y vô lễ như vậy, Diệp Hoài Tụ lại không hề tức giận mà còn tươi cười vui vẻ. Gia Nhi đi đến bên cạnh Diệp Hoài Tụ, nhìn bóng lưng đám người Từ Thế Tích thở phào nhẹ nhõm nói: - May mà y không uống. Diệp Hoài Tụ thở dài: - May mà không uống. Nói xong, nàng chậm rãi đi đến xe ngựa bên cạnh đường. Từ bên trong rừng cây hai bên đường, bỗng nhiên có không dưới năm trăm binh lính tinh nhuệ đi ra, trong tay đều cầm nỏ, xếp thành đội ngũ đi theo sau xe ngựa quay về Vận thành. Đi được vài dặm, Trình Tri Tiết khó hiểu hỏi Từ Thế Tích: - Quân sư, vì sao không uống chén rượu đưa tiễn kia? Từ Thế Tích lắc đầu nói: - Không có gì, chỉ có điều hôm nay không có tâm tình uống rượu. Y thở dài trong lòng, cái gì mà rượu đưa tiễn? Rõ ràng là ly rượu chặt đầu. Lý An Chi a Lý An Chi, ngươi rõ ràng là cái đồ lòng lang dạ sói, vì sao không hạ thủ? Kỳ thật. . Ngay tại nơi này còn có phục binh thì một chén rượu kia ta sẽ không uống đâu. Ngươi tặng chính là rượu tuyệt tình, ngươi lại là một người tình nghĩa...