- - Tái Bắc, vương đình Đột Quyết.
Đột Quyết Khả Hãn A Sử Na Đốt Cát Thế đã có chút già nua ngồi tựa vào ghế xốp, nhìn mình đệ đệ A Sử Na Khứ Hộc mà mình trọng dụng nhất và cũng kiêng kỵ nhất. Người này đứng trước ông ta cung kính, cúi thấp khom người, thái độ khiêm tốn mà thành khẩn. A Sử Na Đốt Cát Thế đã không còn sung mãn như hồi còn trẻ. Lão giống như một con sư tử đã thu hồi móng vuốt, nhưng không ai phủ nhận lúc con sư tử này muốn giết người trên thế gian này không ai thoát được.
Cho nên, A Sử Na Khứ Hộc để cho mình thể hiện thái độ khiêm tốn, bởi vì y biết biểu hiện của con sư tử trước mặt mình đây chỉ yếu yếu thế thôi chứ một khi nó mạnh lên thì sẽ lập tức dẫn đến họa sát thân.
- Ngươi nói, hiện tại là thời cơ tốt để khởi binh xuôi nam? A Sử Na Khứ Hộc, ngươi cho ta một lý do thuyết phục. Dù sao khai chiến với Đại Tùy không đơn giản như tiêu diệt một tiểu bộ lạc. Ta đại diện cho sự thống trị Trường Sinh thiên trên thảo nguyên, quản lý cả ngàn vạn con dân thảo nguyên, cho nên càng không thể dễ dàng ra quyết định như vậy.
Lão nhìn thoáng qua bình rượu ngon màu hổ phách trên bàn, một nữ nô xinh đẹp lập tức bưng chén rượu lên nhưng không đưa cho A Sử Na Đốt Cát Thế mà tự đặt lên đôi môi đỏ tươi của mình uống một ngụm nhỏ. Lúc này mới bò qua người A Sử Na Đốt Cát Thế, dán môi của mình lên môi của A Sử Na Đốt Cát Thế.
Rượu thơm và đôi môi ngọt ngào của nữ nhân khiến lão cảm thấy thoải mái. Lão nhìn vỗ vỗ bờ mông của nữ nô xinh đẹp kia nói: - Đệ đệ thân yêu của ta, người Đột Quyết chúng ta ở trên thảo nguyên đã lâu chưa tìm thấy đối thủ. Lũ sói con này rất nhanh đã quên rút đao thế nào rồi. Chỉ cần ngươi có thể thuyết phục ta, chẳng những ta sẽ đích thân suất lĩnh năm mươi vạn Lang kỵ xuôi nam. Ta còn hạ lệnh bảo tất cả các bộ tộc trên thảo nguyên xuất binh, đến lúc đó có thể hội tụ trăm vạn đại quân rồi.
A Sử Na Khứ Hộc gục đầu xuống, lặng lẽ nuốt nước bọt, cũng không biết là đang rất thèm rượu ngon màu hổ phách kia hay là thèm khát nữ nô Ba Tư có thân thể khiến lòng người như bị thiêu đốt kia.
- Khả Hãn tôn kính, đế quốc phía nam đã không đáng sợ nữa. Đồng chinh Cao Cú Lệ ba lần liên tiếp đã khiến đế quốc kia mất đi sức sống, mấy chục vạn phổ binh tinh nhuệ đã táng thân ở Liêu Đông. Đây chính là đội quân thiện chiến nhất Đại Tùy. Hiện tại đội quân của Đại Tùy đã không còn dũng mãnh nữa. Hoàng đế Đại Tùy chiêu tân binh trong dân chúng, căn bản là không ngăn được gót sắt của Đột Quyết Lang Kỵ chúng ta.
Y ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên ánh hào quang khát vọng chiến tranh: - Hơn nữa, Đại Tùy đã rối loạn. Căn cứ vào tin ta có được, đế quốc từng lớn mạnh đến mức khiến người ta hít thở không nổi kia, hiện giờ, khắp nơi đều tạo phản, toàn bộ phía bắc Trường Giang có mấy trăm nghĩa quân phản kháng lại sự thống trị của Hoàng đế Đại Tùy. Nên móng của Đại Tùy đã rung chuyển, chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua thì đế quốc hùng mạnh kia sẽ đổ sập. Còn Đột Quyết lang ky bách chiến bách thắng của chúng ta chính là cơn gió mạnh kia.
- Khả Hãn vĩ đại, tôi tin dưới sự lãnh đạo của ngài, con dân Trường Sinh Thiên, đám con cháu của lang thần sẽ làm nên huy hoàng không gì sánh kịp. Chỉ cần Lang Kỵ xuôi nam, với thực lực của Đại Tùy hiện tại căn bản là không thể chống lại được. Đến lúc đó, giang sơn Trung Nguyên phồn hoa, gấm vóc đều rơi vào bản đồ của Khả Hãn. Những con dê hai chân yếu ớt đều phải phủ phục run sợ dưới chân của ngài. Ngài sẽ trở thành người thống trị thiên hạ cao nhất, Thiên Khả Hãn!
- Tất cả của cải của Trung Nguyên sẽ trở thành của cải của ngài, không đếm được có bao nhiêu đàn ông và mỹ nữ Trung Nguyên muốn trở thành đày tớ của ngài. Còn có đất đai rộng lớn, thành trì phồn hoa đều trở thành nông trường của ngài.
Ánh mắt của A Sử Na Khứ Hộc sáng lên khác thường, lúc nói những lời này vì không chế nổi cơn kích động trong lòng mà vẻ mặt của y có chút dữ tợn.
- Vẫn chưa đủ, đệ đệ thân yêu của ta, chỉ dựa vào những lý do này ta không có cách nào thuyết phục được tất cả các bộ lạc Ai Cân tham chiến. Ngươi cũng biết, bọn họ lo lắng điều gì mà.
A Sử Na Đốt Cát Thế thở dài.
- Khả Hãn! Ngài hãy yên tâm, hoàng đế Đại Tùy chuẩn bị sau khi kết thúc bắc tuần biên giới thì sẽ lập tức đồng chinh Cao Cú Lệ, đến lúc đó sẽ là thời cơ tốt để chúng ta xuôi nam. Ta đã đàm phán xong với La man tử của U Châu, lúc ngài suất lĩnh Lang kỵ xuôi nam, y sẽ không ngăn cản.
- La Man Tử nói vậy thật sao?
A Sử Na Đốt Cát Thế ngạc nhiên nói: - Điều này khiến người ta khó mà tin được, Trường Thành cản không nổi gót sắt Lang kỵ của chúng ta. Nhưng trọng kỵ Hỗ Bí trong tay La Man tử kia mới là khắc tinh của chúng ta. Nếu y thực sự không xuất binh, như vậy lần này chúng ta không có lý do gì để không xuôi nam. Đệ đệ thân yêu của ta, để thuyết phục được ta rồi.
- Nhưng, vì sao La Nghệ lại đồng ý không ngăn cản Lang kỵ của chúng ta xuôi nam.
A Sử Na Đốt Cát Thế hỏi.
A Sử Na Khứ Hộc mỉm cười nói: - Bởi vì trong lòng của y cũng có cây cỏ dài, không hề sạch sẽ. Khả Hãn tôn kính, ngài biết đấy một người trong lòng có ham muốn quyền lực tối cao, như vậy chuyện gì y cũng có thể làm. Mượn chúng ta để diệt trừ hoàng đế Đại Tùy, bây giờ y vui vẻ mà nhìn thấy rồi.
- Ta chỉ sợ y nói không giữ lời. Từ trước đến nay La Man Tử đều rất quỷ kế đa đoan.
- Khả Hãn, điều này ngài không cần lo lắng, không phải Lan Man Tử lần trước đã đề xuất tiểu thư Đóa Đóa con gái của ngài làm vợ con trai y là La Thành sao. . . Nếu tiểu thư Đóa Đóa đồng ý, thì chuyện này đâu cần lo lắng gì.
A Sử Na Khứ Hộc khom người nói.
- Chuyện này. . . . Ta cũng phải suy nghĩ một chút, dù sao Đóa Đóa cũng là thánh nữ trên thảo nguyên.
- Khả Hãn, giang sơn Trung Nguyên ngàn dặm phồn hoa đang ở trước mặt. Hàng ngàn vạn nô lệ, rất nhiều rất nhiều của cái rất nhanh sẽ ở trong tay ngài. Thánh nữ không phải là thủ hộ con dân Trường sinh Thiên đó sao. Bây giờ, vì để con dân Trường Sinh thiên đi hưởng thụ cuộc sống Trung Nguyên để người trên thảo nguyên không phải vì cuộc sống mà bôn ba nữa, đây chẳng phải là trách nhiệm của Thánh nữ sao? Hơn nữa. . . . chung quy nàng vẫn là con gái của ngài.
- Ôi. . .
A Sử Na Đốt Cát Thế thở dài: - Ta sẽ thử thuyết phục nó. Thế này đi, ta sẽ phải người đi thông báo cho các bộ tộc Ai Cận khác, để bọn họ chuẩn bị xuôi nam. Ngươi cũng biết người Thất Vi ở chỗ sâu nhất của thảo nguyên đến Trường Thành cũng phải ba tháng. Nếu đã quyết định rồi, vậy hãy để bọn họ khởi hành trước.
- Khả Hãn, vừa rồi ngài đã có một quyết định anh minh, bộ tộc Đột Quyết dưới sự che trở của ngài sẽ có tương lai sáng lạn trước nay chưa từng có.
A Sử Na Khứ Hộc khiêm tốn gật đầu, giọng điệu chân thành.
Ánh mắt của A Sử Na Khứ Hộc sáng lên khác thường, lúc nói những lời này vì không chế nổi cơn kích động trong lòng mà vẻ mặt của y có chút dữ tợn.
- Vẫn chưa đủ, đệ đệ thân yêu của ta, chỉ dựa vào những lý do này ta không có cách nào thuyết phục được tất cả các bộ lạc Ai Cân tham chiến. Ngươi cũng biết, bọn họ lo lắng điều gì mà.
A Sử Na Đốt Cát Thế thở dài.
- Khả Hãn! Ngài hãy yên tâm, hoàng đế Đại Tùy chuẩn bị sau khi kết thúc bắc tuần biên giới thì sẽ lập tức đồng chinh Cao Cú Lệ, đến lúc đó sẽ là thời cơ tốt để chúng ta xuôi nam. Ta đã đàm phán xong với La man tử của U Châu, lúc ngài suất lĩnh Lang kỵ xuôi nam, y sẽ không ngăn cản.
- La Man Tử nói vậy thật sao?
A Sử Na Đốt Cát Thế ngạc nhiên nói: - Điều này khiến người ta khó mà tin được, Trường Thành cản không nổi gót sắt Lang kỵ của chúng ta. Nhưng trọng kỵ Hỗ Bí trong tay La Man tử kia mới là khắc tinh của chúng ta. Nếu y thực sự không xuất binh, như vậy lần này chúng ta không có lý do gì để không xuôi nam. Đệ đệ thân yêu của ta, để thuyết phục được ta rồi.
- Nhưng, vì sao La Nghệ lại đồng ý không ngăn cản Lang kỵ của chúng ta xuôi nam.
A Sử Na Đốt Cát Thế hỏi.
A Sử Na Khứ Hộc mỉm cười nói: - Bởi vì trong lòng của y cũng có cây cỏ dài, không hề sạch sẽ. Khả Hãn tôn kính, ngài biết đấy một người trong lòng có ham muốn quyền lực tối cao, như vậy chuyện gì y cũng có thể làm. Mượn chúng ta để diệt trừ hoàng đế Đại Tùy, bây giờ y vui vẻ mà nhìn thấy rồi.
- Ta chỉ sợ y nói không giữ lời. Từ trước đến nay La Man Tử đều rất quỷ kế đa đoan.
- Khả Hãn, điều này ngài không cần lo lắng, không phải Lan Man Tử lần trước đã đề xuất tiểu thư Đóa Đóa con gái của ngài làm vợ con trai y là La Thành sao. . . Nếu tiểu thư Đóa Đóa đồng ý, thì chuyện này đâu cần lo lắng gì.
A Sử Na Khứ Hộc khom người nói.
- Chuyện này. . . . Ta cũng phải suy nghĩ một chút, dù sao Đóa Đóa cũng là thánh nữ trên thảo nguyên.
- Khả Hãn, giang sơn Trung Nguyên ngàn dặm phồn hoa đang ở trước mặt. Hàng ngàn vạn nô lệ, rất nhiều rất nhiều của cái rất nhanh sẽ ở trong tay ngài. Thánh nữ không phải là thủ hộ con dân Trường sinh Thiên đó sao. Bây giờ, vì để con dân Trường Sinh thiên đi hưởng thụ cuộc sống Trung Nguyên để người trên thảo nguyên không phải vì cuộc sống mà bôn ba nữa, đây chẳng phải là trách nhiệm của Thánh nữ sao? Hơn nữa. . . . chung quy nàng vẫn là con gái của ngài.
- Ôi. . .
A Sử Na Đốt Cát Thế thở dài: - Ta sẽ thử thuyết phục nó. Thế này đi, ta sẽ phải người đi thông báo cho các bộ tộc Ai Cận khác, để bọn họ chuẩn bị xuôi nam. Ngươi cũng biết người Thất Vi ở chỗ sâu nhất của thảo nguyên đến Trường Thành cũng phải ba tháng. Nếu đã quyết định rồi, vậy hãy để bọn họ khởi hành trước.
- Khả Hãn, vừa rồi ngài đã có một quyết định anh minh, bộ tộc Đột Quyết dưới sự che trở của ngài sẽ có tương lai sáng lạn trước nay chưa từng có.
A Sử Na Khứ Hộc khiêm tốn gật đầu, giọng điệu chân thành.