.
- Ngươi không phải là mới đến Vận Thành hay sao?
Bùi Thế Sinh kinh ngạc hỏi.
Trong thư phòng, chỉ có y và người mới đến tự xưng là Lý Phiêu Nhiên của Yến Vân Trại, còn những người đại diện cho phú hộ trong thành thì vẫn chưa rời khỏi, bọn họ đang đứng trong phòng khách chờ đợi câu trả lời. Câu trả lời này đương nhiên là câu trả lời của Bùi Thế Sinh. Lý Phiêu Nhiên đã vào thành từ rất lâu rồi, dạo gần đây, y vẫn thường xuyên gặp gỡ và trao đổi riêng với những phú hộ kia. Ngoài Bùi Thế Sinh ra thì về cơ bản những phú hộ của Vận Thành đều đã đồng ý chuyện này rồi.
Sở dĩ Bùi Thế Sinh không biết được tin tức gì là vì đây là lần đầu tiên mấy người này giữ miệng kín như bưng, ngay cả đến Ngô Tỉnh Chi và Trương Tam Hằng cũng không hay biết gì. Thực ra nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì họ đều sợ chết. Lý Phiêu Nhiên đã từng nói, liên quan đến chuyện này, bất luận ý kiến của bọn họ như thế nào, đồng ý cũng được, không đồng ý cũng không sao, chỉ cần bọn họ không nói chuyện này ra ngoài thì họ tuyệt đối sẽ không gặp chuyện. Nhưng chỉ cần y biết có người tiết lộ chuyện này ra ngoài thì y sẽ đem người đến thảm sát cả nhà người đó, không chừa một ai. Đây không chỉ là sự uy hiếp bâng quơ, bởi vì những người này đều hiểu được chuyện bản thân đang bị theo dõi.
Ai cũng không dám lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa, càng huống hồ con người Ngô Tỉnh Chi lại không phải là bạn bè thân thích gì hết, ông ta không đáng để họ táng gia bại sản, đánh đổi tính mạng của cả gia đình. Hơn nữa, người của Yến Vân Trại Cự Dã Trạch đang giám sát nhất cử nhất động của họ, ai dám nói xằng nói bậy điều gì?
- Tôi đã vào thành được hai tháng rồi, nhưng người của tôi đã vào thành từ tháng 10 năm ngoái, tính ra thì còn sớm hơn cả chuyện triều đình phái Hữu hầu vệ tướng quân Phùng Hiếu Từ đến đây. Trên thực tế, trước khi binh mã của sơn trại chúng tôi bao vây Vận Thành lần thứ nhất, trong thành đã có không ít người của chúng tôi rồi. Nếu như không phải tướng quân nhân nghĩa thì cái hôm công thành, chúng tôi hà tất phải dùng đến máy ném đá? Những người ẩn nấp, giấu mình trong thành này thừa sức để cướp thành trong khoảng thời gian ngắn, mấy nghìn quận binh đó, không đáng để chúng tôi để tâm đến.
Lý Phiêu Nhiên khẽ cười:
- Bùi huynh, huynh cũng là người thức thời, nếu như tướng quân nhà tôi đã coi trọng huynh đến vậy, huynh nên sáng suốt một chút.
- Huynh cũng nên biết rằng, tôi đã không ngại phiền phức tới đây tìm huynh thương lượng chuyện này như vậy. Tuyệt đối không phải vì Yến Vân Trại của chúng tôi không công phá được Vận Thành, mà là tướng quân nhà tôi không muốn tạo nên bất cứ tổn thương nào cho dân chúng. Huynh cũng biết đấy, một khi công thành, nếu như Ngô Tỉnh Chi ép mấy huynh và dân chúng đều phải lên thành phòng ngự, lúc công thành sẽ khó mà trách khỏi thảm cảnh đầu rơi máu chảy. Đến lúc đó, bất luận là dân chúng hay là mấy phú hộ các huynh, e rằng số người thương vong chắc chắn sẽ không ít.
Lý Phiêu Nhiên uống một ngụm trà, nét mặt vẫn ôn hòa và tươi cười như vậy:
- Một khi tướng quân đã hạ lệnh, đừng nói là một Vận Thành bé cỏn con này, chứ có là một ngọn núi lớn thì đại quân của Yến Vân Trại cũng có thể san bằng.
- Nhưng chỉ có điều, nếu mà làm như vậy, Vận Thành sẽ trở thành một tòa thành chết chóc. Tướng quân nhà ta lại không muốn làm ra những chuyện thất đức như vậy, cho nên hôm nay tôi xuất hiện trong phủ của huynh và cùng huynh nói chuyện một cách hòa bình như thế này. Huynh cho rằng, hôm nay tôi tới đây mà không có sự chuẩn bị gì ư? Huynh cho rằng hôm nay ở trong phủ quận thủ, tôi sỉ nhục Ngô Tỉnh Chi chỉ là vì sảng khoái nhất thời hay sao?
- Nói thật nhé, cứ cho là huynh không đồng ý thì ta tự nhiên sẽ có cách tìm một người khác thay thế huynh. Ngày mai chắc chắn là Ngô Tỉnh Chi và Trương Tam Hằng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì cả. Còn huynh, một khi đánh mất cơ hội hiếm có này, rất có thể còn dẫn đến đại họa sát thân.
Bùi Thế Sinh chau mày:
- Chỉ là có một điều ta không thể nào tưởng tượng được, ngươi bảo ta phải tin ngươi như thế nào đây?
- Ha ha!
Lý Phiêu Nhiên đứng dậy và nói:
- Tướng quân nhà ta đã nói, chưa bao giờ muốn tính toán với huynh. Nếu như ta đã cất công tới tìm huynh, thì tướng quân chỗ tướng quân đương nhiên là không có vấn đề gì. Hơn nữa, ngoài việc tin tôi, huynh còn sự lựa chọn nào khác ư? Ban ngày người của tôi nhìn bề ngoài thì đều đã ra khỏi thành nhưng thật ra đó chỉ là một mánh khóe hòng che mắt Ngô Tỉnh Chi và Trương Tam Hằng mà thôi. Hiện tại, người của Yến Vân Trại ở trong Vận Thành không dưới nghìn người, chỉ cần tôi hạ lệnh, Ngô Tỉnh Chi chỉ còn nước đầu lìa khỏi cổ.
- Ngươi hãy cho ta thêm thời gian suy nghĩ!
Bùi Thế Sinh đi qua đi lại, chau mày đăm chiêu.
- Phải làm, thì không được phép chần chừ!
Một lúc sau, Bùi Thế Sinh bỗng nhiên cắn răng lên tiếng:
- Đêm nay phải lấy được tính mạng của Ngô Tỉnh Chi và Trương Tam Hằng!
Lý Phiêu Nhiên nghe xong thì phá lên cười, vỗ vỗ vào bả vai của Bùi Thế Sinh:
- Huynh cũng là người quyết đoán đó, yên tâm đi! Mưu đồ của tướng quân nhà ta không chỉ là một thành một vùng đất, ngày nay Đại Tùy sắp diệt vong, sau này tướng quân nhất định làm nên nghiệp lớn, đến lúc đó, những người năm xưa đi theo tướng quân, còn có thể không có tiền đồ hay sao?
- Ta chưa bao giờ nghĩ ngợi xa vời như vậy.
Bùi Thế Sinh thở dài:
- Ta chỉ muốn sống tiếp.
Lý Phiêu Nhiên cười cười đáp lại:
- Huynh yên tâm, không những huynh có thể sống tiếp mà còn sống rất tốt nữa là đằng khác. Binh mã của Yến Vân Trại tôi đêm nay đã tới bên ngoài Vận Thành, chỉ đợi tôi và huynh làm xong chuyện lớn này, chào đón tướng quân vào thành, công lao này của huynh không ai có thể cướp được.
- Nhưng hộ vệ trong nhà của Ngô Tỉnh Chi và Trương Tam Hằng quá đông. Hơn nữa, sau khi ngươi rời khỏi nhà của Ngô Tỉnh Chi, Trương Tam Hằng đã điều động không ít quận binh vào phủ, ngươi định ra ta như thế nào?
- Cho nên tôi mới đến tìm huynh?
Lý Phiêu Nhiên cười rằng:
- Huynh có thể vào trong nhà của Ngô Tỉnh Chi, bởi vì huynh là người có tiền nhất trong Vận Thành.
- Ban ngày ta đến phủ của Ngô Tỉnh Chi là vì chính là muốn Ngô Tỉnh Chi có sự đề phòng cảnh giác. Cứ coi như đây là thử thách của Yến Vân Trại dành cho huynh. Nếu như huynh có thể làm tốt chuyện này, thì huynh sẽ trở thành huynh đệ của ta, người trong sơn trại có thêm một huynh đệ mới.
Bùi Thế Sinh lại thở dài:
- Hà cớ gì ngươi lại ép buộc ta?... ...
Sau khi qua về phủ của mình, Trương Tam Hằng để cho thị nữ hầu hạ tắm rửa, rồi nhìn vào thân hình nhỏ nhắn, yếu kiều của nha hoàn kia mà không có chút cảm hứng gì. Sau khi tắm xong thì ông ta lên giường, cứ nằm dài trên đó mà không sao chợp mắt được. Ông ta than thở, ngồi dậy đi tìm bình rượu để giải sầu. Ngày mai binh mã của Yến Vân Trại sẽ kéo tới đây, nhưng lần này lại không có nơi nào để mà vơ vét tiền bạc và lương thực. Vốn dĩ hôm nay ông ta cũng nghĩ ra một cách rồi nhưng cái tên ngu ngốc Ngô Tỉnh Chi đó tự dưng lại nói đến nhân nghĩa đạo đức gì đó, nhất quyết không chịu đồng ý, chuyện này đã khiến cho ông ta vô cùng thất vọng.