Vương Bạc giết Khâu Cơ nhanh gọn, dứt khoát và quyết đoán. Từ đầu đến cuối, Vương Bạc và Khâu Cơ chỉ nói với nhau một câu, đến cơ hội cho Khâu Cơ giải thích y cũng không cho. Những chuyện xảy ra lúc này quá đột ngột, đột ngột đến mức thân binh của Khâu Cơ cũng không kịp có bất cứ phản ứng gì. Thân tín của Khâu Cơ là Lưu Sơn liền bổ nhào đến, ôm lấy thi thể của Khâu Cơ gào khóc thảm thiết khiến những người có mặt ở đó đều bị cảm động. Mấy chục thân binh thường ngày được Khâu Cơ quan tâm, chiếu cố nhất cũng liền quỳ thụp xuống sau lưng Lưu Sơn khóc lóc, không những vậy họ còn vứt luôn cả thanh cương đao trong tay sang một bên.
Vương Bạc nhìn đám người đang ngồi trên đất khóc lóc bằng ánh mắt lạnh lùng, vô cảm và sắc lạnh.
Nhưng cũng đúng lúc này, một thân binh khác của Khâu Cơ là Mạnh Quý lại từ sau lưng của Vương Bạc bước ra, nhìn thi thể không đầu của Khâu Cơ bất giác cười lạnh nói:
- Đại đương gia, lão ta là một người không biết an phận, hắn đã không biết bao nhiêu lần nói ra là muốn giết ngài và cướp lấy chiếc ghế đại đương gia. Cũng chính đêm hôm qua, lão ta còn đang lên kế hoạch, hôm nay thì giả vờ trói tay nhận tội, ra lệnh mai phục xung quanh trại, chỉ đợi đại đương gia bước vào là lập tức hạ lệnh ám sát.
Bởi vì Mạnh Quý nói rất lớn nên phần lớn binh sĩ ở xung quanh đều nghe thấy rất rõ, ngay lập tức mọi người liền bàn luận sôi nổi.
- Hả? Hóa ra đương gia của chúng ta lại có ý đồ đáng sợ như vậy ... Muốn giết đại đương gia!
- Bây giờ ngươi mới biết à? Lão tử ta đây đã nhìn ra từ lâu rồi, từ lúc Khâu Cơ được làm đương gia trở đi, thì lúc nào cũng không thành thật, lúc nào cũng nhòm ngó đến chiếc ghế Đại đương gia, cứ cho là hôm nay không tạo phản đi nhưng nhất định sẽ có ngày tạo phản.
- Các ngươi thì hiểu cái gì?
Có người khẽ giọng cãi lại:
- Theo tôi thấy ... Đây chính là là cuộc thanh trừ lẫn nhau của hai người họ? Đương gia của chúng ta muốn giết Đại đương gia, lẽ nào Đại đương gia không muốn giết Đương gia của chúng ta sao? Tôi thấy chuyện này ... Tất cả nói không chừng đều là sắp xếp của Đại đương gia. Huynh xem Mạnh Quý đó, bình thường Đương gia đối với hắn tốt như thế nào? Bây giờ lại đứng ra kể tội Đương gia của chúng ta, chuyện này chẳng phải rất rõ ràng hay sao. Cho dù hôm nay Dương gia của chúng ta không chuẩn bị mai phục thì Đại đương gia cũng sẽ tìm một cái cớ khác để giết ngài ấy thôi.
- Suỵt ... Mẹ kiếp, huynh nói be bé cái mồm thôi! Bản thân muốn chết thì cũng được, đừng lôi chúng tôi chết theo huynh!
- Ôi ... Ta lại thấy rằng, kẻ không ra gì nhất chính là Mạnh Quý, bán chủ cầu vinh!
- Nói không chừng, Mạnh Quý đó chính là người mà Đại đương gia cố ý sắp xếp vào bên trong trại của chúng ta để theo dõi Khâu Cơ.
Lưu Sơn vẫn còn quỳ đó và khóc lóc, nghe thấy những lời nói kia của Mạnh Quý thì ngẩng đầu lên, nhìn y với ánh mắt đầy căm phẫn:
- Mạnh Quý! Ngươi là tên tiểu nhân xấu xa, bỉ ổi, bán chủ cầu vinh! Khâu đại ca đối với ngươi không bạc, còn coi ngươi là huynh đệ tốt, vậy mà ngươi dám làm ra những chuyện không có lương tâm như vậy!
Mạnh Quý cười lạnh mà rằng:
- Hắn đối với ta không bạc, nhưng ngươi cũng chớ quên, quân Tế Bắc là quân Tế Bắc của Tri Thế Lang, không phải của Khâu Cơ! Hắn muốn tạo phản, ta thân là thuộc hạ của Tri Thế Lang, tố giác hắn thì có gì sai? Lưu Sơn, ngươi đừng có ngốc nữa! Ngươi tin vào những lời hứa sáo rỗng, tùy tiện kia của Khâu Cơ sao? Nói cái gì mà chỉ cần giết được Đại đương gia thì chúng ta có thể cùng hưởng thụ vinh hoa phú quý với ông ta? Mẹ kiếp, tất cả chỉ là phù phiếm thôi, chỉ e rằng hai chúng ta thực sự ra tay với Đại đương gia, Khâu Cơ sẽ vịn vào lý do này mà diệt trừ ta và ngươi!
Lưu Sơn căm tức nhìn Mạnh Quý và hét lên:
- Vớ vẩn! Ngươi cũng chỉ là một kẻ tham sống sợ chết mà thôi!
Y quay đầu về phía Vương Bạc, chắp tay lại và nói:
- Đại đương gia, sự việc hôm nay bị bại lộ, tôi cũng không còn gì để nói nữa, Khâu đại ca chết rồi, tôi còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa chứ? Đại đương gia, lỗi là do tôi, không phải là do ngài, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ không bao giờ oán hận ngài. Chỉ là có một chuyện này tôi hi vọng ngài hãy nhớ kỹ, đồ bại hoại như Mạnh Quý kia, hôm nay có thể bán đứng Khâu đại ca, thì ngay mai hắn cũng có thể bán đứng ngài. Đại đương gia! Tôi chỉ nói như vậy thôi, chỉ mong sao đại đương gia cho tôi một cơ hội tự kết liễu bản thân. Còn nữa, Đại đương gia, những huynh đệ khác đều vô tội, mệnh lệnh của tôi và Khâu đại ca bọn họ không thể không nghe theo, kính mong Đại đương gia tha cho họ một con đường sống!
Nói xong, y nhặt thanh hoành đao lên, quỳ trước mặt mấy thân binh ở đằng sau nói:
- Mọi người còn không mau thỉnh tội với Đại đương gia!
Mấy chục thân binh kia nhìn Lưu Sơn, nhưng lại không có bất cứ một ai chịu nhận lỗi.
Lưu Sơn cả giận hét lên:
- Mẹ kiếp, mấy người còn xưng là hảo hán gì nữa, mấy người không có vợ con và cha mẹ hay sao?
Câu nói này vừa thốt ra, những thân binh phía sau chợt có sự dao động, trên mặt họ đã hiện lên sự khó xử nhưng họ chỉ nhìn nhau cắn răng không chịu cúi đầu nhận lỗi, dùng im lặng để tỏ quyết định của mình. Lưu Sơn vẫn cứ chửi mắng, còn Mạnh Quý liền rút thanh hoành đao của bản thân xông lên, một nhát chém chết vào một thân binh đang quỳ ở đó, lớn giọng hét lên:
- Mấy người bại hoại các ngươi, còn không biết hối cải, chết cũng không tiếc!
- Cút ngay!
Lưu Sơn đứng dậy, cầm thanh hoành đao chỉ thẳng vào mặt của Mạnh Quý cả giận nói:
- Một tên tiểu nhân bỉ ổi, vô liêm sỉ như ngươi hoàn toàn không có tư cách để giết họ, họ đều là những hảo hán đầu đội trời chân đạp đất. Muốn giết họ ư, không đến lượt đồ rác rưởi như ngươi đâu. Chết thì có gì khó? Ngươi đừng khiến chúng ta thấy ghê tởm!!
Mạnh Quý giận dữ, vung hoành đao lên trước định giết Lưu Sơn.
- Dừng tay!
Vương Bạc mặt âm trầm hét lên một câu, y bước chầm chậm đến trước mặt Lưu Sơn hỏi:
- Khâu Cơ đã cho mấy người các ngươi thứ gì? Mà mấy người các ngươi lại tình nguyện chết cùng với một tên lòng lang dạ sói, bất nhân bất nghĩa đó? Bây giờ ta cho mấy người các ngươi một cơ hội, chỉ cần sau này các ngươi trung thành tuyệt đối với ta, thì ta có thể tha chết cho các ngươi.
Sắc mặt của Mạnh Quý liền hoảng loạn:
- Đại đương gia, người này không thể tha chết cho hắn. Có lần thứ nhất thì có lần thứ hai, khó mà có thể đảm bảo được rằng hắn sẽ không tái phạm!
Lưu Sơn chỉ cười lạnh nhìn Mạnh Quý, không nói câu gì thêm.
Vương Bạc nhìn Mạnh Quý gật gật đầu, đưa tay ra đón lấy thành hoành đao trong tay y, bước tới hỏi Lưu Sơn:
- Ngươi đã nghĩ kỹ rồi?
Không đợi Lưu Sơn trả lời, Vương Bạc đột nhiên quay người lại vung thanh hoàng đao lên. Nhát đao này quá nhanh, ai cũng không kịp phản ứng lại. Phập – một âm thanh sắc và gọn vang lên, thanh hoành đao chém thẳng vào cổ của Mạnh Quý. Thân đao gắn chặt vào người của Mạnh Quý, chém nửa cái cổ. Mạnh Quý chỉ kịp kêu lên một tiếng, đầu nghẹo sang một bên, máu phun ra như suối, bắn lên người Vương Bạc. Vương Bạc rút thanh hoành đao, thi thể của Mạnh Quý thì đổ ầm một cái.