Đây vẫn là chưa bộc lộ thực lực của trọng giáp Hậu Thổ doanh do mênh lệnh của Lý Nhàn mà ẩn giấu không cho đi ra, bằng không nếu Từ Thế Tích nhìn thấy hai nghìn trọng giáp kia thì không chừng sẽ hoảng sợ cùng hâm mộ nói không ra lời. Y khổ tâm cố sức luyện binh ở Ngoã Cương trại mấy năm trời, mới luyện được một vạn Hôi Y quân. Một vạn nhân mã này là binh lính tinh nhuệ thiện chiến nhất của Ngoã Cương trại. Nhưng dù vậy thực lực tổng thể của Ngoã Cương trại vẫn không bằng Yến Vân trại. Dù sao nhân mã ban đầu của Yến Vân trại quá tốt, khởi điểm cao hơn đội ngũ lục lâm bình thường.
Lý Nhàn sau khi vào thành thì đi thẳng lên tường thành, dò xét phòng thủ trong thành xong khẽ nhíu mày. Tường thành của Túc thành quá thấp, chỗ thấp nhất không cần dùng đến thang, chỉ cần năm sáu người chồng lên nhau cũng có thể trèo lên.
- Đem tất cả dầu cải trong kho tới đây.
Lý Nhàn ngẫm nghĩ một chút lại hỏi:
- Trong thành có vôi không?
Hùng Khoát Hải gật đầu nói:
- Có, ở chỗ đang tu sửa tường thành và trong huyện nha trong thành có không ít vôi.
Lý Nhàn dặn dò nói:
- Tất cả mang hết lên tường thành.
Từ Thế Tích không nhịn nổi chen miệng nói:
- Tướng quân nếu định cứ khư khư thủ thành, có thể dùng bao cát làm hàng rào vào chỗ thấp nhất trên tường thành này. Như vậy cho dù nhân mã của Vương Bạc công tường thành, cũng không thể mở rộng khu vực công chiến, rồi dùng cung tiễn bắn, đoạn tường thành này có thể thủ ba đến năm ngày là không thành vấn đề.
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Làm thế rất hay.
Hùng Khoát Hải vội vàng chỉ bảo binh lính và dân phu dựa theo dặn dò của Lý Nhàn và Từ Thế Tích vận chuyển vôi phấn dầu cải và bao cát lên tường thành, đoạn hàng rào trên chỗ tường thành thấp bé này mới được dựng lên, thám báo phái đi đã liên tục quay về báo cáo tin tức.
- Báo, quân Vương Bạc cách Túc thành chưa đầy hai mươi dặm.
- Báo quân Vương Bạc cách Túc thành chưa đầy mười dặm.
Không bao lâu, liền có thể đứng trên tường thành nhìn thấy một mảnh khói bụi mù mịt ở phía xa xa ngoài cửa đông, che khuất bầu trời.
Trong khói bụi, không biết có bao nhiêu cờ xí đang tung bay, quân Vương Bạc đông nghìn nghịt như một cơn lũ trào đến. Đứng trên tường thành nhìn về phía xa, đại quân của Vương Bạc giống như một đàn kiến liếc mắt một cái không nhìn thấy bờ. Khói bụi tung bay, không trung trở nên mịt mù. Đội ngũ liên miên bất tận kia, đại địa ngoài cửa đông rất nhanh đã biến thành màu đen. Tục ngữ nói người quá một vạn vô bến vô bờ, người quá mười vạn tiếp thiên liên nhật.
Vương Bạc lần này dốc toàn bộ lực lượng, mười lăm vạn đại quân kia khí thế đến bậc nào đây?
Mặc dù trên tường thành nhìn thấy nhân mã Vương Bạc giống như thuỷ triều tuôn ra rất nhanh tiến tới gần, nhưng ước chừng khoảng một canh giờ sau nhân mã của Vương Bạc mới chậm rãi ngừng lại ngoài Túc thành. Mà đám khói bụi che khuất bầu trời kia giống như cơn lốc hung hăng đánh vào tường thành, lập tức, quân coi giữ trên tường thành của Yến Vân trại liền bị dính một tầng bụi đất.
Đợi khói bụi tan đi hết, đại địa ngoài thành đã biến màu.
Nhân mã đông nghìn nghịt, phủ kín tất cả đất đai có thể nhìn thấy.
Lý Nhàn phất tay phủi đi đám khói bụi đang bay, chỉ vào nhân mã của Vương Bạc ở phía dưới cười hỏi:
- Mậu công huynh từng gặp qua quân có số lượng đông như thế chưa?
Từ Thế Tích chậm rãi lắc đầu nói:
- Chưa từng. Mười lăm vạn đại quân, thoạt nhìn giống như thuỷ triều đen, tướng quân thì sao?
Lý Nhàn khẽ gật đầu nói:
- Đại Nghiệp năm thứ tám, ta từng ở Liêu Đông.
Từ Thế Tích giật mình, cười tự giễu nói:
- Lại quên mất cái tên Yến Vân này.
Lý Nhàn cười cười, chỉ vào nhân mã Vương Bạc hỏi:
- Mậu Công huynh nghĩ mười lăm vạn đại quân của Vương Bạc này thế nào?
Từ Thế Tích nhìn xuống phía dưới cười nói:
- Gà vịt có nhiều hơn nữa, cũng chỉ là thức ăn trong mâm, dê bò có nhiều hơn nữa, cũng chỉ là thịt trên thớt. Trong mắt ta, mười lăm vạn đại quân này, chẳng qua chỉ là người chết cắm trên đầu cây cỏ bán đấu giá mà thôi.
Lý Nhàn hơi nheo mắt, cười nói:
- Mậu công huynh, ta cũng sẽ không mắc lừa huynh đâu. Cho dù làm mười lăm vạn đại quân này là người rơm không biết động đây, chém xong chúng cũng không phải chuyện một chốc một lát. Cho dù là mười lăm vạn chó hoang, nhào lên cũng có thể đụng đổ một mảnh tường thành thấp bé này. Cho dù huynh có nói bên ngoài kia là mười lăm vạn con thỏ, ta bây giờ cũng sẽ không ra ngoài đánh nhau với thỏ.
Từ Thế Tích cười ha ha.
Vương Bạc suất quân dừng lại ngoài Túc thành, tay đáp trán tỉ mỉ đánh giá tường thành của Túc thành một lần. Sau khi nhìn chốc lát Vương Bạc cười ha ha, chỉ vào hướng Túc thành cười to:
- Tường thành thấp bé như vậy, cũng muốn chống đỡ mười lăm vạn đại quân của ta?
Y quay lại phân phó nói:
- Tôn Can, ngươi đi đến trước thành hỏi một chút, là thủ hạ nào của Lý Nhàn Yến Vân trại thủ thành, nói cho y biết, ra khỏi thành đầu hàng, sẽ tha cho y một con đường sống. Nếu bị ta phá mở cửa thành, đến chó gà trong Túc thành ta cũng sẽ không tha. Bất kể là người lẫn vật ta sẽ tàn sát hết.
Đại tướng Tôn Can thủ hạ của y lĩnh mệnh, dẫn theo mấy chục nhân mã xuất trận thẳng đến dưới thành.
Đứng cách cửa thành trăm mét, Tôn Can ngẩng đầu hô lớn:
- Tường thành là do thủ lĩnh nào của Yến Vân trại bảo vệ? Tri Thế Lang nói, nhanh chóng mở cửa đầu hàng, bằng không đại quân của ta sẽ tấn công, chó gà cũng không tha.
Hùng Khoát Hải liếc mắt nhìn Lý Nhàn một cái. Lý Nhàn khẽ gật đầu, y liền bước lên tường thành, cúi người hô lớn với Tôn Can ở dưới thành:
- Ta là Đô uý bộ quân Hùng Khoát Hải dưới trướng Lý tướng quân Yến Vân trại , ngươi là ai?
Tôn Can lớn tiếng nói:
- Ta là đại tướng Tôn Can dưới trường Tri Thế Lang.
Nghe được cái tên này, khoé miệng của Lý Nhàn bỗng nhếch lên một độ cong. Nếu như bị người quen nhìn thấy, chỉ sợ sẽ lập tức hiểu ý phát lạnh, bởi vì nụ cười xấu xa này, là biểu hiện trong lòng Lý Nhàn có ý nghĩ rất gian xảo. Hắn chậm rãi đi đến bên người Hùng Khoát Hải hạ giọng nói vài câu, Hùng Khoát Hải ngẩn ra, lập tức cười hắc hắc.
Tôn Can sau khi hỏi xong thấy trên tường thành không có động tĩnh gì, vì thế giương cổ hô lớn:
- Tri Thế Lang nói, cho người thời gian một nén nhang để suy nghĩ. Nếu qua một nén nhang cho dù ngươi quỳ xuống đầu hàng cũng muộn rồi.
Hùng Khoát Hải nghe xong dặn dò của Lý Nhàn, đưa cổ về phía dưới tường thành hô lớn:
- Ngươi thật sự tên là Tôn Can?
Tôn Can sửng sốt, lập tức tức giận nói:
- Đại Trượng phu đi không đổi danh về không đổi hạ, chính là Tôn tướng quân của các ngươi.
Hùng Khoát Hải cười hì hì rồi lại cười, dùng giọng lớn nhất hô:
- Can! Mẹ ngươi được không?
Tôn Can sửng sốt, lập tức sắc mặt trắng bệch. Y duỗi ngón tay chỉ Hùng Khoát Hải, nhưng nhẫn nhịn một lúc lâu cũng không thoát ra được một câu chửi mắng nào.