Lục Thập Tam không nghĩ rằng mình đuổi theo nhanh như vậy vẫn đến muộn một bước. Lúc y đuổi đến thì Trương Tu Đà đã xuất chinh, Lục Thập Tam nghe được tin này hận không thể chửi ầm lên, nhưng mắng trời mắng đất mắng mẹ nó cũng không có tác dụng, đành phải dẫn theo một nghìn Liệt Phong khinh ky xuất phát từ Lịch thành đi, điều duy nhất khiến cho lòng y có chút buông lỏng chính là vì quận bình quận Tề không chạy tới tiêu diệt Ngoã Cương trại ở ngàn dặm xa xôi, mà chỉ đi khai chiến với quân Tế Bắc của Vương Bạc ở Túc thành quận Đông Bình cách quận Tề không xa.
Vừa nghĩ đến năm ngoái ở dưới chân núi Đại Sơn Lỗ quận, thiếu tướng quân bị thương vì giao chiến với Vương Bạc khiến Lục Thập Tam càng thêm tức giận nôn nóng.
Dọc đường đi y không ngừng thúc giục kị binh gia tốc. Lúc phong trần mệt mỏi đuổi tới Túc thành lại bị tình hình trước mắt làm cho hoảng sợ.
Thật là một cuộc chiến ác liệt.
Lục Thập Tam từ lúc còn nhỏ đã theo U Châu Hổ Bí tướng quân La Nghệ chinh chiến sa trường, từ lúc La Nghệ vẫn còn là một Lữ Suất nho nhỏ y đã là thần binh của La Nghệ, đã trải qua không dưới trăm lần chiến đấu, loại nguy hiểm nào chưa từng trải qua? Nhưng lần này lại khác, nếu như y ở trong đoàn chiến đấu chưa chắc y đã lo lắng như thế, nhưng bây giờ bị vây trong mười bốn mười lăm vạn đại quân chính là thiếu tướng quân, y làm sao có thể không vội?
Lục Thập Tam quan sát chốc lát rồi xem xét cẩn thận, nhân mã đang chiến đấu bây giờ đã là thời điểm quan trọng nhất. Hơn vạn nhân mã đánh ra từ Túc thành đều thuần một màu trang bị phủ binh Đại Tuỳ, Lục Thập Tam liếc mắt một cái có thể nhận ra đó là nhân mã của Yến Vân trại. Bây giờ đại bộ phận phổ binh của triều đình đều ở Liêu Đông, vẫn còn có thể nhìn thấy một thân toàn là quần áo màu thổ hoàng sắc đó là mấy vạn nhân mã Lý Nhàn mang về. Mà bên kia là quân binh Đại Tuỳ mặc áo quần màu xám có số, Lục Thập Tam có thể đoán ra đó chính là quận binh quận Tề dưới trướng Trương Tu Đà.
Mà nhân mã Yến Vân trại và quận bình quận Tề đang kẹp chặt lấy đại đội binh lính hỗn độn đang giãy giụa trong đau khổ đó chính là quân Tế Bắc của Vương Bạc. Bề ngoài thì hai bên đang lâm vào thế giằng co người này cũng không làm gì được người kia, nhưng Lục Thập Tam nhạy bén phát hiện ra, quân Tế Bắc tuyệt đối đã rơi vào thế yếu rồi. Tuy rằng số lượng quân Tế Bắc so với Yến Vân trại và quận bình quận Tề cộng lại còn nhiều hơn gấp mấy lần, nhưng không thể nghi ngờ chính là quân Tế Bắc là nó mạnh hết đà, chỉ cần có thêm một cây rơm nữa là có thể đè chết, cho nên Lục Thập Tam rất vui mừng.
Y biết, một nghìn Liệt Phong khinh kị y mang đến chính là cây rơm kia, một cây rơm nặng tựa núi Thái Sơn, một cây rơm có thể đè chết mười vạn đại quân của Vương Bạc, một cây rơm quyết định thắng bại.
- Năm ngoái Vương Bạc từng đả thương thiếu tướng quân, bây giờ hắn đang giao chiến với thiếu tướng quân, các ngươi nói xem, phải làm gì đây?
Lục Thập Tam phóng ngựa đến trước đội ngũ Liệt Phong khinh kỵ hô to.
- Giết.
Liệt Phong khinh kỵ trả lời đồng loạt mà đơn giản, một chữ đơn giản lại tràn đầy sát khí.
- Nhìn thấy đại kỳ kia không?
Lục Thập Tam dùng hoành đao chỉ vào một lá cờ lớn dựng đứng ở giữa quân Tế Bắc: - Chỗ đó chính là chỗ Vương Bạc, lần trước y đả thương thiếu tướng quân, quân U Châu chúng ở không ở bên người thiếu tướng quân. Lần này, chúng ta đến đây, chẳng lẽ còn để Vương Bạc muốn làm gì thì làm sao? Giết Vương Bạc.
Lục Thập Tam hét lớn một tiếng, kéo diện giáp trên mặt xuống dẫn đầu phóng ngựa chạy qua.
Một nghìn Liệt Phong khinh ky theo sau Lục Thập Tam, một cỗ chiến khí cuồn cuộn như biển rộng phóng lên cao. Đội ngũ giống như con dao nhỏ từ đằng sau hung hăng chui vào trung quân của Vương Bạc. Tuy rằng bọn họ chỉ có một ngàn kị binh, nhưng dưới góc nhìn của bọn họ, quân Tế Bắc của Vương Bạc mới chính là kẻ yếu không chịu nổi một kích.
Đây chính là khí chất của quân U Châu, binh sĩ do La Nghệ huấn luyện, tất cả đều mang theo một thái độ mạnh mẽ cứng rắn tuyệt đối. Trong ánh mắt của bọn họ, quân U Châu chính là thiên hạ vô địch.
Lục Thập Tam hạ thấp trường sóc, mượn lực của chiến mã đánh một vào ngực của một binh sĩ quân Tế Bắc. Mũi sóc dễ dàng xuyên qua ngực của binh sĩ quân Tế Bắc, hai tay Lục Thập Tam nhấc lên trên, thi thể của binh sĩ quân Tế Bắc lập tức bị văng ra khỏi trường sóc. Một giây sau, trường sóc lại giống như rắn độc chính xác tìm được cổ họng của một binh sĩ quân Tế Bắc khác. Mũi sóc đảo quan, một cái đầu liền bay lên giữa không trung. Máu tươi giống như suối chảy phun trào. Trong cơn mưa máu Lục Thập Tam phóng ngựa chạy qua.
Chỉ một trận xung phong, Quận Tế Bắc đã bị vây bên bờ sụp đổ lập tức bị hung hăng xé rách một lỗ hổng. Trường sóc đánh bay từng thi thể, từng bước từng bước đâm chết hết kẻ thù. Khi Liệt Phong kỵ toàn bộ giết nhập vào trong trận địa của kẻ địch, Lục Thập Tam dẫn đầu ném cây trường sóc trong tay ra ngoài. Thanh trường sóc giống như một ngôi sao băng, đâm xuyên qua một tướng lĩnh quân Tế Bắc ở cách đó mấy chục bước, tốc độ bay của cây trường sóc kia quá nhanh, kéo theo thi thể lui về sau ghim trên mặt đất. Tướng lĩnh quân Tế Bắc đã chết vắt vẻo trên cây trường sóc nhưng lại không thể ngã xuống.
- Đổi đạo.
Lục Thập Tam hét to một tiếng.
Liệt Phong khinh kỵ không chút do dự ném trường sóc đi, trong khoảnh khắc liền mở ra được một mảnh đất trống. Không đếm hết được có bao nhiêu binh sĩ Quân Tế Bắc sau khi bị đâm xuyên qua lại không thể ngã xuống, mà trước mặt đã không còn gì trở ngại nên Liệt Phong khinh kỵ lại gia tốc một lần nữa. Nghìn cán hoành đao tạt ngang qua tạo ra một màn mưa máu, quân Tế Bắc trước sự tấn công mãnh liệt của Liệt Phong khinh kỵ lại không hề có sức lực đáp trả.
- Giết Vương Bạc.
Theo hướng chỉ của hoành đạo của Lục Thập Tam, tinh giáp U Châu không ai chống đỡ được.
- Duy trì đội hình.
Hùng Khoát Hải một đao chém binh sĩ Quân Tế Bắc trước mặt thành hai mảnh, quay đầu hồ lớn một câu sau đó lập tức tiến về phía trước. Theo bước chân của y, bộ binh trọng giáp của Hậu Thổ doanh ở đằng sau y lập tức nhịp bước đi đầu về phía trước. Mạch đao trọng giáp xếp thành phương trận chỉnh tề tiến về phía trước, giống như một toà núi khổng lồ đang không ngừng ép xuống. Bất luận kẻ địch ngăn cản phía trước là ai, cho dù là một tảng đá cũng sẽ bị mạch đao bổ thành hai nửa.
Điều khiến cho người khác nghẹt thở nhất không phải là mạch đao trầm trọng sắc bén trong tay binh lính Hậu Thổ doanh, mà là sát khí trầm mặc không nói gì mà lại lạnh như băng từ bọn họ toát ra. Là nhịp bước chỉnh tề của bọn họ khiến cho lòng người đều run sợ. Nhìn lên, tất cả bộ binh trọng giáp đều đang duy trì bước về phía trước cùng với Hùng Khoát Hải. Hùng Khoát Hải tiến về phía trước một bước, bọn ẽ họ liền tiến về phía trước một bước, Hùng Khoát Hải dừng lại bọn họ cũng dừng lại.
Đội ngũ trọng giáp bộ binh chỉnh tề, thoạt nhìn giống như là một người. Đây mới thực sự là khủng bố, sự khủng bố khiến người ta tuyệt vọng.
- Giết.
Đại tướng Vương Hải thuộc hạ của Vương Bạc mang theo người đánh đến, ý đồ nhiễu loạn đội hình trọng giáp của Hậu Thổ doanh. Hùng Khoát Hải nghiêng đầu nhìn Vương Hải một cái, cười lạnh một tiếng chỉ mạch đao về phía trước. Theo bước chân của y, trọng giáp mãnh mẽ tiến về phía trước. Vương Hải suất lĩnh vài trăm người giống như là đang đánh vào một tảng đá lớn, lập tức liền đầu rơi máu chảy.
Vương Hải là nghĩa tử của Vương Bạc, vô cùng trung thành và tận tâm với Vương Bạc.
Gã nhìn thủ hạ của mình bị trọng giáp Yến Vân trại chém như chém dựa thái rau, quay đầu nhìn về phía Vương Bạc, lúc này trọng giáp bộ binh đã cách đại kì của Vương Bạc không đến trăm mét, nếu để trọng giáp Yến Vân trại đánh qua, một khi soái kì của Vương Bạc đổ, thất bại là điều không thể tránh khỏi rồi.
- Tuyệt đối không để cho bọn chúng đi qua.
Vương Hải gào thét, quơ hoành đao bổ tới trước người Hùng Khoát Hải. Keng một tiếng, hoành đoa của gã bị mạch đao của Hùng Khoát Hải ngăn lại, lực va chạm vô cùng mạnh truyền đến hoành đao. Hoành đạo của Vương Hải lập tức nứt ra và một tiếng bay lên không trung, ngay sao đó, mạch đạo thuận thể từ trên xuống chém xuống đỉnh đầu Vương Hải.
Mạch đao sắc bén giống như cắt đậu hũ một đao bổ đôi người Vương Hải thành hai mảnh, mũi đao thẳng tắp cắt xuống, từ mi tâm của Vương Hải đến mũi đến quai hàm sau đó mở cổ ngực bụng và cuối cùng là mông. Âm một tiếng, hai mảnh thi thể rơi xuống dưới, nội tạng lập tức giống như một đống bùn lầy rơi xuống.
- Trọng giáp Hậu Thổ.
- Tiến về phía trước.
Giết chết mấy trăm quân Tế Bắc của Vương Hải, Hùng Khoát Hải xoài bước về phía trước.
- Ngăn bọn chúng lại.
Giọng nói của Vương Bạc run rẩy hộ lớn, y vừa hạ lệnh vừa chạy lên phía trước. Lúc này quân Tế Bắc đã ở bên bờ biên giới sụp đổ, hoàn toàn là bởi vì bọn họ người nhiều trận lớn mới có thể kiên trì đến bây giờ. Mà lúc Vương Bạc chạy như điên về phía trước, một đội kị binh từ đối diện hung hăng giết tới.
- Quân U Châu.
Lúc Vương Bạc nhìn thấy chiến kì của đội kị binh kia thì gần như xụi lơ trên mặt đất: - Sao Quân U Châu lại chạy đến phía nam Hoàng Hà?
Trả lời y không phải là lời nói, mà là hoành đao băng lạnh sắc bén của Liệt Phong khinh ky quân U Châu.
- Mau thả ta ra.
Lưu Sơn bị trói vừa tới gần Vương Bạc vừa lớn tiếng gào thét, có người dùng dao nhỏ cắt đứt sợi dây trói trên người y. Lưu Sơn không nói hai lời liền đoạt lấy hoành đao trong tay binh lính kia vọt về hướng Vương Bạc.
- Đại đương gia cẩn thận.
Thân binh của Vương Bạc thấy Lưu Sơn bổ đao đến, lớn tiếng nhắc nhở Vương Bạc cẩn thận đằng sau. Vương Bạc quay đầu lại nhìn thoáng qua sắc mặt lập tức thay đổi, hoành đạo của Lưu Sơn đã bổ tới phía sau y.
Keng một tiếng.
Một trường sóc bay về phía Vương Bạc bị hoành đạo của Lưu Sơn ngăn lại, trong khoảnh khắc chớp nhoáng cứu Vương Bạc một mạng. Lưu Sơn thân mình lay động một chút cúi đầu nhìn nhìn, lập tức thấy được đao đâm vào bụng của mình. Nhìn theo hướng cánh tay cầm đao, y liên thấy được gương mặt trắng bệch của Vương Bạc.
- Ngươi. . . Ngươi muốn cứu ta?
Vương Bạc kích động nói.
Lưu Sơn cười chua xót lắc lắc đầu nói: - Hoá ra sự tín nhiệm của người đều là giả dối. . .
Vương Bạc run rẩy buông tay ra, thân hình Lưu Sơn loạng choạng mấy cái nhưng lại quật cường không ngã. Y nhìn thoáng qua kị binh U Châu lại tiến lên giết Vương Bạc một lần nữa, cắn chặt răng lại vươn tay kéo Vương Bạc một cái rồi đá một cước: - Cút, đừng để cho lão tử thấy ngươi, bằng không hôm nay lão tử sẽ hối hận vì cứu ngươi.
Y bỗng nhiên cười ha ha nói: - Khâu Cơ ca, ta đến với huynh rồi đây.
Nói xong thả người bổ nhào về phía trước, không ngờ lại nhảy dựng lên đụng vào chiến mã của một kị binh U Châu. Bịch một tiếng, thi thể Lưu Sơn giống như diều đứt dây bị bắn văng ra ngoài. Liệt Phong khinh ky kia cũng rớt xuống từ trên lưng ngựa, lăn một vòng tránh thoát mấy hoành đao chém tới, đứng dậy một đao xẹt qua cổ một tên binh sĩ Quân Tế Bắc, một đạo nữa bổ trên vai của một binh sĩ Quân Tế Bắc khác.
Phập, một cây trường mẫu đầm vào trái tim y, Liệt Phong khinh kỵ này hét to một tiếng, đưa hoành đao trong tay đâm chết binh sĩ Quân Tế Bắc kia. Mấy binh sĩ Quân Tế Bắc xông đến đâm lung tung mấy cái, rất nhanh, Liệt Phong khinh ky kia liền bị chém thành năm sáu mảnh.
Bị hơn vạn tinh binh của Nhuệ Kim doanh, Hậu Thổ doanh, ba vạn quân binh tinh nhuệ của quận Tề, và hơn một nghìn Liệt Phong khinh kỵ vây công, Vương Bạc thất bại đã không còn có thể trì hoãn được nữa rồi. Vương Bạc dưới sự bảo vệ của đám thân binh mở một đường máu lao ra khỏi chiến trường, lại bị kị binh Nhuệ Kim doanh truy sát, cuối cùng chỉ mang theo mấy trăm người chạy ra.
Thống kê trên chiến trường, quân Tế Bắc thương vong hơn năm vạn, hơn bốn vạn người đầu hàng.
Lý Nhàn mỉm cười nhìn Trương Tu Đà, lại nhìn Lục Thập Tam một chút. Nụ cười kia khiến cho Trương Tu Đà và Lục Thập Tam có chút không quen.
- Ngươi cười cái gì.
Trương Tu Đà ho khan một tiếng hỏi.
- Tôi chỉ là đang nghĩ. . . bây giờ có phải nên chia của rồi hay không?
Trương Tu Đà trừng mắt nhìn Lý Nhàn một cái nói: - Vũ khí khí giới ta muốn một nửa, còn về phần binh lính đầu hàng. . . Thật ra ta nghĩ giết hết, tuy nhiên nghĩ lại người sẽ không đồng ý đâu. Cứ như vậy đi, ta còn muốn suất quân đuổi theo Vương Bạc, cũng không có thời gian tiếp tục ở đây dây dưa với ngươi.
Lý Nhàn cười nói: - Lần đuổi theo này, ít nhất phải đuổi theo ba tháng mới được.
Trương Tu Đà bỗng nhiên thở dài, nghĩ đến không ngờ mình lại cùng với phản tặc hợp tác giết một đám phản tặc khác, trong lòng không khỏi có phần không được tự nhiên. Đơn giản liền không nói nữa.
Lý Nhàn nhìn về phía Lục Thập Tam hỏi: - Sao ngươi lại đột nhiên đến đây? Nói đi, hôm nay muốn điều gì?
Lục Thập Tam vừa nghe liền vội vàng xua tay nói: - Ta không có hứng thú chia của với ngươi, ta chỉ phụng mệnh đến đón thiếu tướng quân về nhà.
- Thiếu tướng quân?
Lý Nhàn khẽ nhíu mày, theo bản năng liếc nhìn La Sĩ Tín một cái. La Sĩ Tín áy náy cười cười, ôm quyền lần lượt nói xin lỗi với Lý Nhàn và Tấn Quỳnh: - Rất xin lỗi, ta che giấu thân phận với các ngươi.
Tần Quỳnh mỉm cười gật đầu, một chút cũng không thèm để ý.
Lý Nhàn mở to hai mắt kêu lên: - À, hoá ra ngươi cũng là con nhà quan.