Chương 244.2: Triệt Để Một Chút

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:31:40

. Lúc ở trong thư phòng cùng thương lượng với Ngô Tỉnh Chi, thì Ngô Tỉnh Chi đang đau đầu nát óc vì những phú hộ trong thành sẽ không bằng lòng góp tiền gom lương thực nữa. Dù gì thì lần trước Yến Vân Trại đến vơ vét tài sản trong thành, tính đến bây giờ còn chưa được nửa năm, những người này lần trước đã bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy, thì lần này làm gì có chuyện dễ dàng như thế nữa. Trương Tam Hằng nói thực ra nếu như muốn đám người đó lại bỏ tiền ra thì cũng không phải là không có cách, nhưng chỉ là quận thủ đại nhân lại không quyết đoán mà thôi. Khi Ngô Tỉnh Chi hỏi ông ta là có cách gì, Trương Tam Hằng đã cười lạnh hai tiếng rồi nói với y: - Định cho đám phú họ đó cái tội danh câu kết với phản tặc, mưu đồ tạo phản, đêm nay ta sẽ đem quân đến lục soát nhà mấy phú hộ trong thành, lo gì mà không kiếm được mấy chục vạn quan tiền cơ chứ? Hoặc là chúng ta chỉ đến vơ vét nhà Bùi Thế Sinh thôi? Ngô Tỉnh Chi hốt hoảng thất sắc: - Làm như vậy có độc ác quá không? Trương Tam Hằng cười lạnh đáp lại: - Độc ác? Ngô đại nhân, thiên hạ này đã như thế nào rồi, ngài chắc cũng đã nhìn thấu, khắp nơi đều là đạo tặc, còn chúng ta làm quan mà ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, không có đến một ngày yên ổn. Theo như tôi thấy chi bằng chúng ta mạnh dạn một chút, tôi và ngài đem chém hết những phú hộ trong Vận Thành, rồi đánh đuổi đám sơn tặc Yến Vân Trại, sau đó thì gom góp hết tài sản chạy đến kinh thành tìm một đường đi mới. Tôi từ lâu đã có quan hệ với tướng quân Vũ Văn Thuật, chỉ cần ngài không tiếc tiền thì chuyện chức vị trong kinh thành chẳng phải chỉ là một câu nói của tướng quân Vũ Văn Thuật hay sao? - Vẫn không đươc! Ngô Tỉnh Chi lo lắng đáp lại: - Nếu như chuyện này truyền tới triều đình, rồi Bệ hạ biết chuyện thì tôi và ngài khó lòng chạy thoát? - Bệ hạ? Trương Tam Hằng thở dài: - Ngài cũng không phải là không biết, Bệ hạ từ lâu đã không bận tâm đến chuyện triều chính nữa rồi! Hiện tại người nắm quyền trong triều đình chính là hai vị đại nhân Bùi Củ và Ngu Thế Cơ, tất cả tấu chương đều do hai người này xem qua, sau đó mới chọn ra những chuyện quan trọng và trình lên cho Bệ hạ, nhưng cuối cùng thì Bệ hạ cũng chẳng buồn xem quan. Lẽ nào ngài quên rồi? Năm ngoái chúng ta vì Bùi Củ đại nhân làm một số chuyện, nếu như chúng ta lại tặng thêm cho ngài ấy ít quà, thì Bùi Củ đại nhân còn có thể bạc đãi chúng ta hay sao? Càng huống chi, còn có cả Vũ Văn Thuật tướng quân! - Ta vẫn thấy không ổn! Sắc mặt của Ngô Tỉnh Chi chợt biến sắc: - Dù sao đây cũng không phải là chuyện chỉ giết một hai người. Nếu như thực sự ra tay thì sẽ liên lụy đến mấy trăm nghìn người, tôi chỉ nghĩ mà còn thấy sợ nữa là! - Nếu như Ngô đại nhân không dám, vậy thì chỉ cần ngài gật đầu một cái, chuyện này cứ giao cho tôi! Trương Tam Hằng nói tiếp: - Tôi xin đảm bảo là sẽ không có bất cứ sơ xuất gì! Đáng tiếc là Ngô Tỉnh Chi vẫn không đồng ý. Cho nên sau khi về tới nhà Trương Tam Hằng rất buồn bực, ông ta cũng đã 60 tuổi rồi, kiếp này có thể làm tới chức quận thừa thì cũng coi là mãn nguyện rồi, tuyệt đối không có khả năng tiếp tục lên cao nữa, cho nên ông ta mới không sợ gì hết. Nếu như có thể đồ sát tất cả những phú hộ trong thành thì số tiền vơ vét được sẽ là một món tiền khổng lồ biết bao. Chỉ cần đem số tiền này đến tặng cho tướng quân Vũ Văn Thuật, lẽ nào còn lo không mua được cuộc sống an nhàn về sau? Ông ta vừa uống rượu vừa mắng Ngô Tỉnh Chi là một kẻ nhát gan. Đang lúc chửi mắng thì quản gia vội vội vàng vàng chạy tới phòng ngủ gõ cửa: - Đại nhân, quận thủ Ngô đại nhân phải người tới mời ngài qua đó bàn chuyện. - Chuyện gì? Ta đã ngủ rồi, không thể để ngày mai bàn bạc được hay sao? Ngươi đi nói với hắn ta, sáng sớm mai ta sẽ đến phủ của quận thủ đại nhân. - Người mà phủ quân đại nhân phái tới nhất quyết không chịu đi, hắn nói nhất định ngài phải qua đó bàn chuyện. Có vẻ như là những phú hộ trong thành đã góp được một khoản tiền lớn, đang đợi ở phủ của Ngô đại nhân. - Hả? Trương Tam Hằng nghe xong thì hơi sửng sốt, nghĩ ngợi một lát rồi như bừng tỉnh. Những phú hộ kia, tại sao lần này lại chủ động đến vậy? Ông ta cảm giác như có vấn đề gì đó nhưng lại không sao nghĩ ra được. Những phú hộ kia thật không ngờ lại to gan lớn mật đến vậy? Bị quấy rầy nên lúc đầu Ngô Tỉnh Chi cũng rất tức giận, đã muộn như thế này rồi mà đám phú hộ kia không ngủ đi còn chạy đến phủ của mình làm loạn cả lên, rõ ràng là không có chút phép tắc gì hết. Nếu không phải tối nay ông ta bực bội không ngủ được, chứ là ngày thường thì ông ta đã say giấc nồng cùng ái thiếp xinh đẹp rồi. Nhưng vừa mới nghe thấy tin Bùi Thế Sinh dẫn theo rất nhiều người tới, lại còn vác theo không ít thùng gỗ to. Sau khi nghe tên đầy tớ bẩm báo là đám người đó nói là mang tiền bạc đến để ứng phó với sơn tặc Yến Vân Trại vào ngày mai, Ngô Tỉnh Chi liền lập tức tỉnh táo. Thật là may mắn khi không nghe theo chủ ý của Trương Tam Hằng. Ngô Tỉnh Chi vừa đi vừa nghĩ: "Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, cứ cho là phải giết người thì cũng không thể giết hết tất cả đám phú hộ trong thành được. Mấy tên này cũng rất tham sống sợ chết, làm gì có chuyện không nôn tiền ra chứ?" Ông ta vừa bước tới sân trước thì cảnh tượng trước mắt khiến ông ta bị chấn động. Gần như là tất cả phú hộ trong Vận Thành đều đến, họ dẫn theo 400 – 500 người, xe ngựa đông nghịt, còn khiêng theo rất nhiều thùng gỗ, chắc cũng phải đến hàng trăm thùng chứ chẳng chơi. Chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người khác phải giật mình, nhiều hòm gỗ như vậy thì bên trong sẽ có bao nhiêu là tiền đây. Lúc ông ta bước ra thì Bùi Thế Sinh vội vàng bước lên nghênh đón. - Các ngươi là. . ? Ngô Tỉnh Chi chỉ về mấy chiếc hòm lớn và hỏi. Bùi Thế Sinh thở dài: - Đại nhân, sau khi trở về chúng tôi đã bàn bạc với nhau, sơn tặc Yến Vân Trại cứ lần này hết lần khác quấy rầy chúng ta, tôi nghĩ cứ như thế này cũng chẳng phải là cách hay, chi bằng cho chúng ăn no một lần luôn. Sau khi thương lượng với nhau chúng tôi quyết định lấy một nửa gia sản của mình ra để gom góp lại đưa cho sơn tặc, mong sao là với số tiền này có thể lấp đầy miệng và dạ dày của chúng, sau này chớ có đến quấy rầy chúng tôi nữa. Trương Tam Hằng trước khi đi được Ngô Tỉnh Chi thông báo rằng: phú hộ trong thành đã tập trung đầy đủ ở phủ của Bùi Thế Sinh, cũng không biết là đang thương lượng chuyện gì, hóa ra là vì chuyện này. - Mời Ngô đại nhân mời luôn cả quận thừa đại nhân đến đây. Nhiều tiền như vậy chúng tôi hi vọng quận thừa đại nhân có thể phải người bảo vệ. Bùi Thế Sinh vội vàng gật đầu và nói: - Nói có lý, vậy chúng ta hãy mời cả Trương đại nhân tới. Ông ta quay người lại dặn dò quản gia đích thân đi mời Trương Tam Hằng. Đợi sau khi quản gia đi rồi, Ngô Tỉnh Chi quay lại nhìn những hòm gỗ kia mà trong lòng vô cùng xúc động. Không nén nổi tò mò bước lên xem, ông ta bước đến trước một chiếc hòm lớn, không kìm lòng được định đưa tay ra mở. Nhưng đúng lúc y đang tưởng tượng ra trong những chiếc hòm đầy ắp ngân lượng trắng sáng hoặc là rựa rỡ sắc vàng, thì một thanh hoành đao phóng ra, đâm thẳng vào cổ y. Thanh đao này giống như một tín hiệu, Bùi Thế Sinh liền phất tay ra hiệu cho những hộ viện gia đinh mà y mang tới. Nhận được lệnh họ lập tức rút binh khí được giấu kỹ trong hòm xông thẳng vào trong phủ của Ngô Tỉnh Chi, gặp ai giết luôn người ấy. Những gia đinh và thuộc hạ của những phú hộ khác cũng xông lên như hổ như báo. Chỉ có trong vòng hơn nửa canh giờ mà hơn mấy chục người của phủ Ngô Tỉnh Chi và gần hai trăm quận binh, hộ vệ đã bị giết sạch, trong đó đặc biệt là hơn 100 tên quận binh, phần lớn đều bị giết chết trong khi đang say giấc nồng. Lý Phiêu Nhiên nhìn đống lộn xộn trước sân mà than thở: - Huynh đúng là có bản lĩnh đó! Bùi Thế Sinh dùng chân đá thi thể của Ngô Tỉnh Chi văng ra ngoài, nhìn Lý Phiêu Nhiên và nói: - Ngươi đã ép ta giết người, lại nói là ta ác độc. Nếu tướng quân đúng là cho ta làm quan phủ mẫu của Vận Thành, vậy thì ta làm sao có thể chừa lại cho mình bất cứ kẻ thù nào? Nếu đã giết thì phải giết cho triệt để!