Chương 265.2: Lần Đầu Tấn Công Của Quân Tế Bắc (1)
Tướng Minh
Trí Bạch18-09-2024 21:32:16
Mọi người chỉ cảm thấy loáng lên một chút. Lúc nhìn lại, trên cổ Đại tướng Tôn Can - thủ hạ của Vương Bạc đã thêm một mũi tên lông vũ, tiễn xuyên thấu từ trước ra sau cổ họng y, trước sau thông thấu.
Hai người Từ Thế Tích và Trình Tri Tiết trợn to mắt, đồng thời thay đổi sắc mặt.
Vương Bạc trơ mắt nhìn mội mũi tên lông vũ bắn từ trên tường thành xuống bắn chết trợ thủ đắc lực Tôn Can của mình, lập tức trợn tròn tròng mắt. Y hơi sửng sốt lập tức rít gào nói:
- Công thành cho ta, đánh hạ Túc thành, tàn sát hết bọn chúng.
Đại tướng Bành Trấn thủ hạ của y hét lớn một tiếng, dẫn đầu mang theo nhân mã xông lên. Hơn vạn nhân mã trong mười lăm vạn đại quân của y tách ra, giống như một con sông lớn dũng mãnh trào ra biển.
Lần này đại quân của Vương Bạc còn tới Túc thành muộn hơn so với Lý Nhàn, không có kị binh là một nguyên nhân, còn một nguyên nhân nữa là y hạ lệnh cho bọn lính chế tạo vũ khí công thành. Chặt mấy cây đại thụ ở ven đường làm chuỳ xung thành, còn chế tạo thêm trăm cái thang. Có vài cái thang cành lá vẫn chưa bẻ hết, vẫn còn đầy lá cây khô.
Mấy trăm người giúp mang một chiếc chuỳ công thành chậm rãi đi, thẳng tắp chạy về hướng cửa đông thành. Theo khẩu hiệu của tướng lĩnh chỉ huy, chuỳ công thành nặng nề tốc độ càng lúc càng nhanh.
Nhưng vừa mời nhắc đến tốc độ, người đẩy xe đột nhiên cảm giác được chùy công thành nhoáng cái liền lệch về một bên cũng không đẩy được nữa. Lúc này mọi người mới phát hiện, bánh xe của chiếc xe đẩy chùy công thành rơi xuống một hố đất không kéo lên được.
Chùy công thành bị kìm hãm lại nhưng không hề ảnh hưởng đến thế công của quân của Vương Bạc, ba nghìn binh lính trong đợt tấn công thứ nhất mang theo mấy chục cái thang chạy về hướng Túc thành.
Trên tường thành vốn có vài cái khung nỏ sàn, nhưng đã lâu rồi không tu sửa. Thiếu vũ khí bắn xa, nhân mã Yến Vân trại chỉ có thể đợi nhân mã của Vương Bạc đi tới tầm bắn của cung tiễn. Theo tiếng kêu gào của binh lính thủ hạ Bành Trấn chạy tới, sau khi chạy vào trong khoảng cách hai trăm bước Hùng Khoát Hải hét to một tiếng:
- Bắn tên! Bắn!
Cung tiễn thủ trên tường thành gần như đồng thời buông lỏng dây cung, hơn nghìn mũi tên lông vũ bay lên không trung sau đó giống như mưa to giáng xuống. Mũi tên che phủ một khoảng đất rộng lớn, lực sát thương với đám đông rất đáng sợ. Sau khi nghe thấy trên tường thành vang lên tiếng dây cung, Bành Trấn lập tức hô lớn:
- Nâng lá chắn lên, tiếp tục chạy về phía trước.
Theo mệnh lệnh của Bành Trấn, đủ loại lá chắn được giơ lên. Có lá chắn lấy được từ bộ binh quận Tế Bắc, cũng có lá chắn nửa người của kị binh, càng nhiều hơn nữa là lá chắn giản dị được làm từ ván gỗ. Loại tấm ván gỗ làm lá chắn đơn sơ giản dị này bên ngoài cũng không có da thuộc bao lên, mũi tên lông vũ bắn vào lá chắn vang lên những tiếng phập phập, loại âm thanh đáng sợ này khiến người nâng lá chắn lên sợ tới mức bước chân lảo đảo.
Mũi tên lông vũ giống như mưa đá nên vào ruộng, trong khoảnh khắc liền có hơn trăm binh lính bỏ mình. Lá chắn đơn sơ dù sao cũng không thể che chắn toàn thân, rất nhiều người tên bắn trúng đùi ngã nhào trên đất, còn không kịp giãy giụa đứng lên đã bị binh lính phía sau dẫm lên. Đối mặt với mũi tên lông vũ chỉ có thể xông về phía trước mới có thể giảm bớt xác suất trúng tên, cho nên binh lính giơ lá chắn đơn sơ lên liều mạng chạy về phía trước sẽ không quan tâm đến trước mặt mình sẽ giẫm phải một con người hay một tảng đá.
Một thiếu niên mới mười ba mười bốn tuổi bị một mũi tên lông vũ bắn trúng đầu gối, giãy giụa vừa mới đứng lên đã bị một lá chắn phía sau đụng vào. Lực va chạm rất lớn khiến y phun ra một búng máu, máu vẫn còn đang bay giữa không trung mũi tên lông vũ đã phập một tiếng bắn đúng tim của y. Thiếu niên trước mắt tối sầm, trước khi hôn mê vẫn còn nhìn thấy lão binh thường ngày luôn chăm sóc mình. Chỉ có điều, hôm nay lão binh đem cái bánh bao duy nhất chia ra làm hai nửa mỗi người một nửa không chút do dự dẫm lên lưng của thiếu niên tiếp tục vọt lên phía trước. Theo sát sau là vô số bàn chân, rất nhanh, thân hình gầy yếu đã bị giẫm đến mức biến dạng.
Quần áo phía sau lưng thiếu niên đã bị giẫm rách, máu thịt bị nghiền ép ra bốn phía lộ ra xương trắng hếu cùng với xương cột sống. Sau đó xương cột sống bị người giẫm gãy. Sau khi một đống máu me nhầy nhụa dính nội tạng chảy ra từ trong khe hở bị người ta không ngừng giẫm vào, nội tạng biến thành một bãi thịt nát, bàn chân giẫm lên tạo nên tiếng bẹp bẹp, giống như tiếng giẫm lên bùn đất.
Sau khi bảy tám trăm người hi sinh, binh lính thủ hạ của Bành Trấn rốt cục đã tiếp cận tường thành. Bọn họ gào khóc kéo sừng hươu dưới tường thành ra, sau đó mạo hiểm dưới làn mưa tên dựng thẳng thang lên. Bọn họ thật giống như một đám dã thú đói đến điên rồi, Túc thành trong mắt bọn họ giống như một khối thịt tươi mới đầy máu me, vì có thể cắn một miếng, bọn họ dường như không e ngại cái chết.
Hùng Khoát Hải nhìn từng tầng từng tầng quân Tế Bắc ngã xuống lại có tầng khác xông lên nhíu mày thở dài:
- Không thể ngờ được thủ hạ của Vương Bạc lại dũng mãnh như thế.
Lý Nhàn sau khi nghe câu này của y lắc đầu nói:
- Đây là lần công thành đầu tiên, bởi vì binh lính thủ hạ của Vương Bạc cho là bọn chúng có mười lăm vạn đại quân chiếm Túc thành là chuyện không hề khó khăn, hơn nữa Vương Bạc cho phép bọn chúng sau khi phá thành tuỳ ý đốt sát cướp giết, cho nên bọn họ mới hung ác như thế. Chỉ cần chống đỡ được lần công thành đầu tiên này, sự yếu đuối của bọn chúng sẽ lộ ra.
Lý Nhàn nhìn Hùng Khoát Hải nghiêm nghị nói:
- Lần đầu tiên bọn chúng tấn công rất hung hãn, chúng ta sẽ phải đánh ác hơn. Lần đau tiên công thành như thế thì phải đánh cho chúng càng đau hơn. Tiếp theo, còn ai dám xông lên phía trước nữa chứ.
- Tường thành có chút thấp.
Hùng Khoát Hải cau mày nói:
- Cung tiễn thủ căn bản không ngăn được binh lính của Vương Bạc dựng thẳng thang lên.
Lý Nhàn cười cười:
- Nếu ngươi không chống lại được thế công lần đầu tiên, ta liền bãi miễn ngươi khỏi chức Đô uý Hậu Thổ doanh.
Hùng Khoát Hải cười nói:
- Chỉ sợ tướng quân không có cơ hội này.
Cung tiễn thủ Yến Vân trại trên tường thành không ngừng bắn mũi tên xuống, mà bắn đám binh sĩ tụ tập dưới tường thành này căn bản không cần nhắm. Khoảng cách hai trượng, người dưới tường thành chen chúc thành một đoàn chỉ cần đưa mũi tên lông vũ ra ngoài sẽ cướp đoạt đi mạng của một kẻ thù.
Tiếng kêu rên, tiếng hò hét đan xen, đây chính là quy luật trên chiến trường.
Mùi máu tươi, mùi khai đan xen, đây chính là toàn bộ hương vị trên chiến trường.
Rốt cục, đến lúc thi thể đã chất đầy dưới tường thành, chiếc thang thứ nhất đã dựa vào được tường thành, đại tướng Bành Trấn hô to một tiếng, mấy trăm cung tiễn thủ bắn về hướng trên tường thành, binh lính quân Tế Bắc mồm ngậm dao nhỏ bắt đầu điên cuồng trèo lên.