- Ngươi tên là La Thành? Hay là La Sĩ Tín?
- Ta tên là La Thành, tự là Sĩ Tín...
- Cha ngươi chính là tướng quân U Châu Hổ Bí La Nghệ? Chính là La Nghệ cái người ban đầu đâm một đao trên mông Đột Quyết Khả Hãn, người trúng hơn mười mũi tên vẫn anh dũng đánh chết mười mấy mãnh tướng Đột Quyết ?
- Đúng vậy.
- Ngươi khẳng định?
- Chuyện này... ta có thể khẳng định.
- Cũng đúng...
Lý Nhàn day day mày, nhìn kĩ La Thành vài lần sau đó nói:
- Làm gì có chuyện con không xác định được cha là ai. Cũng không đúng... Ta cũng không biết cha mình là ai.
Sau khi nói xong Lý Nhàn bỗng nhiên cười cười nói:
- Không giống.
La Sĩ Tín bị hắn nhìn có chút sợ hãi, lui về sau một bước hỏi:
- Cái gì không giống?
- Ngươi và cha ngươi gần như là không có điểm nào giống, ngoài việc đen giống nhau thì ta không tìm được điểm giống nào khác. Người phương bắc đều truyền rằng, con trai La Thành của Hổ Bí tướng quân La Nghệ được xưng là công tử tuấn mỹ đệ nhất thiên hạ, áo trắng tung bay, mặt như quan ngọc, lông mày lá liễu, mắt như nhật nguyệt, cho dù là nữ tử cũng sẽ đố kị tướng mạo của y. Nhưng... hình như bộ dạng của ngươi có chút chênh lệch so với trong lời đồn.
Lý Nhàn khó hiểu nói.
La Sĩ Tín thở dài nói:
- Cái này thực ra rất đơn giản, ngươi hẳn là rất dễ hiểu được, cũng giống như toàn bộ phương bắc đều nói rằng, thiếu niên tướng quân Yến Vân ở Liêu Đông chém giết khiến người Cao Cú Lệ kêu cha gọi mẹ là một tráng hán lỗ mãng mặt mày hung tợn thân cao hai mét, cho dù là đầu trâu mặt ngựa cũng đẹp trai hơn Yến Vân nữa đấy.
Lý Nhàn gật gật đầu nghiêm túc nói:
- Ta đã hiểu, ý ngươi là lời đồn đại đều là giả dối. Ngươi xem, ngươi đen như vậy, lại có người nói mặt ngươi như quan ngọc. Bộ dạng ta đẹp trai phong độ như vậy, lại bị người so sánh với đầu trâu mặt ngựa, sao ta lại cảm thấy thật sự không công bằng? Đây gọi là trời ghét hồng nhan hay sao?
- Ta đẹp trai là giả, ngươi xấu xí cũng là giả.
La Sĩ Tín nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc này Lý Nhàn mới mỉm cười nói:
- Ngươi xem, ngươi nói như vậy ta liền cảm giác dễ chịu hơn. Nếu không ngươi tiếp tục khen ta vài câu nữa đi? Cũng giống như vừa rồi ta nói ngươi là công tử tuấn mỹ đệ nhất thiên hạ, ngươi không định đáp lại ta sao?
La Sĩ Tín hít một hơi thật dài sau đó nghiêm túc nói:
- Nếu như ngươi cứ giằng co dây dưa về tướng mạo của ta với ngươi... , ta không dám khẳng định sẽ không đánh cái mặt đẹp trai phong độ của ngươi thành bánh quả hồng không.
Lý Nhàn mỉm cười nói:
- Ta dám đánh cuộc, chuyện này ngươi áp dụng chắc chắn sẽ có một độ khó nhất định.
La Sĩ Tín phì cười:
- Đúng vậy, là ta lừa ngươi, ngươi có thể không nhỏ mọn như vậy không? Ta lừa ngươi, ngươi lại bất chấp thế nào cũng phải dùng lời nói để tìm lại chút thể diện hay sao? Hơn nữa, ngươi hình như cũng không tổn thất cái gì bởi vì ta nói dối nha?
Lý Nhàn ừ một tiếng nói:
- Sao lại không? Mất đi tình cảm chân thành nhất của ta.
La Sĩ Tín nhìn hắn cười nói:
- Ta hiểu rồi, bộ dạng bây giờ của ngươi thật giống như một tiểu nha đầu bị lừa, tất cả tấm lòng đều dành cho người kia, đáng tiếc người kia lại lừa chiếm lấy thân thể ngươi cũng lừa ngươi táng gia bại sản. Đến một ngày ngươi gặp lại người kia lại phát hiện, người kia không ngờ chính là một người gia tài vạn quản.
Lý Nhàn lắc đầu nói:
- Ngươi lầm rồi, cách so sánh đúng là rác rưởi vô cùng, nghe qua quả thực một chút đạo lý cũng không có, mà ngươi vẫn còn đang đắc chí cảm thấy mình so sánh rất hay.
La Sĩ Tín nói:
- Dù sao ta cảm thấy hay là được.
Lý Nhàn không ngờ lại còn nghiêm túc hỏi:
- Sao ta lại giống một tiểu nha đầu?
La Sĩ Tín nói:
- Không phải ngươi muốn ta khen ngươi sao? Được, bây giờ ta nghĩ ra rồi, môi hông răng trắng, lông mi cong như lá liễu, mắt hạnh, miệng anh đào. Quả nhiên là tiểu mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.
Lý Nhàn ảo não nói:
- Chữ mỹ nhân này đúng là con mẹ nó vô sỉ.
Hắn phất tay áo không nói chuyện tào lao nữa mà nghiêm túc hỏi:
- Ngươi định cùng Lục Thập Tam quay về U Châu à?
La Sĩ Tín trầm ngâm trong chốc lát gật đầu nói:
- Không thể không quay về, nếu ta không quay về ông ấy sẽ hạ lệnh cho Phong Liệt khinh kỵ trói ta lại kéo về. Ngươi nghĩ xem, đường đi U Châu đâu chỉ ngàn dặm? Nếu ta bị kéo sau mông ngựa đi về, ngươi nghĩ xem ta liệu còn lại mấy khúc xương?
- Ông ấy là phụ thân sinh ra ngươi?
Lý Nhàn nhíu mày hỏi.
La Sĩ Tín ngẫm nghĩ một chút, ghé sát vào Lý Nhàn hạ giọng nói:
- Có đôi khi ta cũng nghĩ, ta không phải là nhi tử do ông ấy sinh ra. Từ nhỏ ông ấy đã vô cùng nghiêm khắc với ta, nếu không có sự che chở của mẫu thân, ta cũng hoài nghi không biết bao nhiêu lần ông ấy tự tay đánh chết ta không. Dùng quân pháp để dạy con, trên đời này chỉ sợ cũng không còn nhiều.
Lý Nhàn bỗng nhiên thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói:
- Có một người cha lúc mình phạm lỗi thì đánh mình một trận, thật ra cũng rất tốt...
La Sĩ Tín ngẩn ra, lập tức im lặng.
Lý Nhàn, La Sĩ Tín và Tần Quỳnh trên chiến trường dắt ngựa đi vào trong thành, nhưng Trương Tu Đà lại cố ý kéo dãn khoảng cách với Lý Nhàn, lệnh cho quận binh kiểm kê thương vong, sau đó cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra vật tư thu được từ quân Tế Bắc. Ông đã nói xong với Lý Nhàn, thứ thu được của quân Tế Bắc mỗi người một nửa, một đồng tiền cũng không được thiếu, ông coi như đây là cớ để ở lại chiến trường không vào thành. Thật ra đám người Lý Nhàn biết, Trương Tu Đà chẳng qua vẫn còn chưa qua được cánh cửa trong lòng mình.
ÔNg đường đường là Thông thủ quận Tề của Đại Tuỳ, tướng quân tam phẩm có quyền vượt quyền tiêu diệt phản tắc, hợp tác với Đại đương gia Yến Vân trại Lý Nhàn không phải là một chuyện quang vinh gì, cho nên ông mới có chút lừa mình dối người ở lại chiến trường, cho nên ông mới cố ý cách xa Lý Nhàn.
Dùng chính lời nói của Trương Tu Đà, ông vừa nhìn thấy bộ dạng của Lý Nhàn là tức giận rồi.
Thiết Lão Lang đi ở đằng sau Lý Nhàn hạ giọng nói:
- Tướng quân, Từ Thế Tích và Trình Tri Tiết thừa lúc đại loạn đã chạy thoát.
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Ta cố ý sai người mở cửa thành tây tiễn khách. Từ Thế Tích thông minh như vậy sao không hiểu ý tứ của ta được? Không phải y chạy thoát, mà là biết là bản thân phải nhanh chóng quay về. Lý Mật đang ở trong Ngoã Cương trại, y lo lắng nếu mình không sớm quay về... , Lý Mật có thể gây ra sóng gió gì đó ở Ngoã Cương trại hay không?
Thiết Lão Lang cau mày nói:
- Tướng quân việc gì phải thả y quay về? Phi Hổ Mật Điệp truyền đến hai tin tức nói nhân mã Ngoã Cương trại đã đến huyện Lôi Trạch, trong tay chúng ta có Từ Thế Tích và Trình Tri Tiết, đám người Địch Nhượng sẽ không dám làm gì quá đáng. Thêm nữa, chỗ Bùi Hành Nghiễm... sẽ ăn nói thế nào đây?