Chương 221.1: Ép Văn Nhân Chửi Đổng

Tướng Minh

Trí Bạch 18-09-2024 21:31:06

. Ngày mùng 4 tháng 10 năm Đại Nghiệp thứ 9, hai bên bờ Hoàng Hà đã vào cuối thu, hoặc cũng có thể nói là thu tàn. Đáng lẽ đây chính vùng lưu vực sông Hoàng Hà phần giữa Trung Nguyên của đồng cỏ phì nhiêu bát ngát thẳng cánh cò bay, nhưng bây giờ lại là một vùng hoang tàn tiêu điều. có những lúc cả một vùng đất rộng hàng trăm dặm không nhìn thấy bất cứ một cây hoa màu nào mọc lên, thay vào đó là những cây cỏ dại cao quá eo người, và cả những lúc đếm không xuể là có bao nhiêu con chim tước bay từ đám cỏ bay tới, cả một bầy đen kịt, muốn đếm cũng đếm không xuể, rồi cả những con thỏ hoang béo múp, chúng béo đến mức dường như là không nhảy được, nhưng lạ thay bọn chúng vẫn có thể tìm thấy thức ăn bỏ đầy vào cái bụng. Quận Đông Bình có một Cự Dã Trạch phân bố đều khắp ở các hướng đông, tây, nam, bắc, chiếm khoảng 1 phần tư diện tích của toàn quận Đông Bình. Trong trạch có một người đứng đầu, tự xưng là Vương nhưng lại có nghĩa khí, từ trước đến giờ chưa bao giờ làm hại dân chúng vùng lân cận. Con người này rất có thế lực, thuộc hạ dưới trướng có đến mấy vạn người, quận binh của quận Đông Bình còn không dám mon men đến phần mép rìa của Cự Dã Trạch. Ngọn núi này có tên là Lương Sơn nhưng người đứng đầu ở đây lại có danh hiệu là Yến Vân Trại. Đại Đương Gia của Yến Vân Trại nghe nói là họ Lý, và thực chất chỉ là một chàng thanh thiếu niên 15 – 16 tuổi, nhưng võ công phi phàm, khí thế ngút trời cho nên dưới trướng có vô số hào kiệt phụ tá, hơn nữa dưới trướng còn có mấy vạn chiến binh cực kỳ thiện chiến, từng công phá trấn Lê Dương của Đại Tùy cướp đi vô số lương thực, càng đáng nói hơn nữa là chỉ bằng hai trận đã đánh bại Đại Đương Gia cũ của Cự Dã Trạch, vô số Lục Lâm Đạo quanh vùng không ai là không dám phục. Lại còn nghe nói kẻ cầm đầu đám sơn tặc này trước đây còn từng làm quan cho triều đình, chỉ là không biết vì sao lại cam tâm tình nguyện từ bỏ quan vị đi làm tặc. Người này mặc dù là sơn tặc nhưng thuộc hạ dưới trướng lại tôn kính gọi hắn là tướng quân. Sơn tặc của Yến Vân Trại sau khi đến Cự Dã Trạch đã thanh lý hết mười mấy trại lớn bé trong quận Đông Bình, đội quân tiên phong này không ai có thể chống đỡ, nghe nói đội quân này còn truy giết Trương Kim Xưng đến tận chân núi Đại Sơn ở quận Lỗ, đến ngay cả danh tướng trăm trận trăm thắng như Trương Tu Đà cũng không có cách nào để đối phó với đội quân này. Lại nói tiếp, trong bao nhiêu hào kiệt của Lục Lâm Đạo ở hai bên bờ sông Hoàng Hà chưa có một ai có được chiến tích lẫy lừng như vậy, ngay cả đến Tri Thế Lang Vương Bạc tiếng tăm lừng lẫy cũng bị lão tướng Trương Tu Đà của quận Lỗ bằng hai trận đánh cho không còn một mảnh giáp. Những chuyện này, quận thủ quận Đông Bình Ngô Tỉnh Chi đều biết. Ngay từ đầu, khi mà binh mã của Yến Vân Trại đến quận Đông Bình và quyết chiến với binh mã của Cự Dã Trạch Trương Kim Xưng, lúc đó Ngô Tỉnh Chi quả thực là đã mở cờ trong bụng. Hai con hổ đánh nhau, y sẽ khoanh tay đứng chờ, đợi kết cục hai cùng cùng bị thương, y sẽ là người được lợi. Nhưng đáng tiếc, y không ngờ rằng binh mã của Yến Vân Trại lại có thể dũng mãnh đến như vậy, đội quân này đã đánh đại bại binh mã của Cự Dã Trạch Trương Kim Xưng, người nào người ấy dẫm đạp lên nhau mà chạy trốn. Từ đó trở về sau, Ngô Tỉnh Chi lúc nào cũng trong tình trạng thấp thỏm lo âu, lúc nào cũng lo sợ tên cầm đầu đám sơn tặc dũng mãnh kia sẽ đến tấn công quận trị. Quận Đông Bình tuy rằng có quận binh hơn vạn người nhưng chỉ có thể dùng họ vào việc đi hù dọa dân chúng mà thôi, bảo họ đi giết tặc ư? Ngô Tỉnh Chi cho rằng thậm chí ông ta cầm dao thái rau xuất trận thì cũng còn hữu dụng hơn đám quận binh chỉ biết chạy trốn này. Quận thừa Trương Tam Hằng ngày nào cũng chỉ biết uống rượu mua vui, hoàn toàn không hề hay biết trong quận Đông Bình có một khối u ác tính lớn như vậy. Đương nhiên, cứ cho là ông ta muốn quản nhưng tiếc là lại không có bản lĩnh đó, mặc dù trong tay có một cây đao sắc bén vô cùng nhưng cũng không thể nào cắt được khối u ác tính lớn kia. Sau này dần dần thì Ngô Tỉnh Chi cũng đã bớt lo âu, thoải mái được một chút, bởi vì đám sơn tặc Yến Vân Trại còn nhân nghĩa hơn rất nhiều so với Trương Kim Xưng, từ khi bọn chúng đến Cự Dã Trạch chưa một ngày nào bọn chúng đến quấy rầy dân chúng quanh vùng. Về điểm này thì Ngô Tỉnh Chỉ quả thực là rất tán thưởng Đại Đương Gia họ Lý, tuy rằng y chỉ nghe danh nhưng chưa biết mặt. Hắn không giống như Trương Kim Xưng, không bao giờ động một chút là đem quân đến dàn áp bóc lột dân chúng, cho nên Ngô Tỉnh Chi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chủ động đem quân đi đánh. Cứ cho là cho y năm vạn hùng binh, thì y cũng không có ý định đó. Bình an vô sự, hà cớ phải động đến binh đao? Ngô Tỉnh Chi cảm thấy Lý Đại Đương Gia còn là một người tốt, tuy là làm tặc đó nhưng hành sự lại luôn có quy tắc. Nhưng vào sáng sớm ngày hôm qua, một người dẫn theo hơn 300 tinh kỵ binh cưỡi ngựa như bay tới bên ngoài cửa thành Vận thành quận trị quận Đông Bình. Trong lúc đám quận binh đang luống cuống đóng cửa thành và nhanh nhẹn nấp vào lỗ châu mai trong thành nhìn ra ngoài thì người cầm đầm đám sơn tặc này lại giương cung bắn một mũi tên có kèm theo một bức thư vào trong thành. Mũi tên này bắn trúng vào cách cửa của lầu quan sát trên thành, tuy rằng mũi tên chỉ bắn trúng cửa gỗ nhưng lại khiến cho người khác cảm giác như mũi tên đó đang bắn vào tim mình, khiến cho ai ai cũng hoảng sợ. Sau khi bắn tên, mấy trăm tên sơn tặc cùng hô vang: - Mời quận thủ Ngô đại nhân xem thư! Từ sau khi Ngô Tỉnh Chi đọc bức thư mà đám thuộc hạ vội vàng đem lên thì ông ta liền than thở hơn một canh giờ, quên luôn cả bữa sáng, phu nhân đến khuyên ông ta vài câu thì lại bị ông ta mắng té tát vào mặt. - Người đâu, mau đi mời quận thừa Trương đại nhân tới bàn chuyện! Thực sự là ông ta cũng rất đau đầu. Ngô Tỉnh Chi cũng biết rằng Trương Tam Hằng cũng là người không có chủ ý gì nhưng cũng chỉ có thể mời ông ta đến để thương lượng đối sách. Nghĩ một hồi, Ngô Tỉnh Chi lại hạ lệnh tiếp: - Mời tất cả phú hộ trong Vận Thành tới phủ của ta, nói rằng ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với họ. Mệnh lệnh vừa được ban xuống, lúc tên thuộc hạ đến tìm quận thừa Trương Tam Hằng thì lúc đó ông ta đang uống rượu thưởng hoa ở Túy Nguyệt Lầu. Một tiểu nha đầu bị ông ta đè xuống, ả khẽ chau mày, dùng chút tài nghệ mới học được quyến rũ, ve vãn ông ta. Người con gái này quá là ngây thơ, cái chau mày này hoàn toàn không hề có chút gì gọi là quyến rũ, gợi cảm, nhưng thứ khiến Trương Tam Hằng thích nhất lại chính là những thiếu nữ ngây ngô, như trái đào chưa chín này. Ông ta đã 60 tuổi rồi nên chỉ có thể tìm lại được cảm giác oai phong của thời trai trẻ trên người của những thiếu nữ này mà thôi. Mỗi lần nhìn thấy người thiếu nữ dưới thân mình khẽ chau mày, rên rỉ vài tiếng là ông ta lại cảm thấy bản thân hoàn toàn không còn chút sức lực nào. Mặc dù chỉ dùng sức trong một khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng vẫn khiến cho tấm thân già của Trương Tam Hằng trở nên mệt mỏi rã rời. Ả con gái kia ngồi dậy để cho ông ta nhìn thấy vết máu đỏ dưới tấm lụa trắng, Trương Tam Hằng gật đầu tỏ ý hài lòng, rồi đưa tay lên bầu ngực nhỏ xinh của ả bóp nhẹ vài cái. Ả kia cố chịu đau, cười híp mắt rồi ngả người vào trong lòng ông ta.